Editor: Bell Huỳnh
Chẳng ai nghĩ tới Phượng Vũ Hoành lại còn dám mặc cả với hoàng đế, người ban ân điển còn mang đi đổi?
Tương vương phi cảm thấy Phượng Vũ Hoành thật sự điên rồi, đang muốn khuyên bảo một hai câu, chợt nghe Thiên Vũ mở miệng hỏi: "Không thích huyện chủ? Kia ngươi muốn cái gì?"
Phượng Vũ Hoành đứng lên, ngẩng đầu nhìn hắn, nửa ngày, rốt cuộc nói: "A Hoành muốn xin cho mẫu thân - Diêu thị một tờ thư hòa ly.”
"Cái gì?" Tương vương phi thất thanh nói: "Đệ muội ngươi đang nói bậy cái gì?"
Phượng Vũ Hoành lắc đầu: "Ta không có nói bậy, trong chế độ Đại Thuận chúng ta có nói chuyện phu thê hợp cách, mẫu thân A Hoành không được, A Hoành muốn vì mẫu thân thảo một tờ thư hoà ly, còn muốn phụ hoàng tác thành." Nàng vừa nói vừa dập đầu, thật lâu không ngước lên.
Thiên Vũ nhìn nàng, đến nửa ngày cũng không nói gì thêm. Hắn không nghĩ đến Phượng Vũ Hoành cư nhiên lại đưa ra yêu cầu này, ngay khi vừa mới nghe nàng nói muốn đổi ân điển lúc đó hắn còn nghĩ xem nàng sẽ đổi lấy gì, cũng không nghĩ đến nàng muốn đổi tự do cho mẫu thân.
Trên Chiêu Hợp điện yên tĩnh thật lâu không có tiếng động, cơ hồ có thể nghe được tiếng tim đập. Phượng Vũ Hoành cứ quỳ như vậy, không nói lời nào, yên lặng mà chờ Thiên Vũ đáp ứng hoặc cự tuyệt.
Kỳ thực trong lòng nàng cũng không có chắc, dù sao chuyện hoà ly như vậy tuy tồn tại ở trong luật pháp Đại Thuận, nhưng trải qua thời gian nghiên cứu của nàng, cả một triều đại Đại Thuận không có một cặp phu thê nào hòa ly thành công. Dù sao chuyện hòa ly đối với nam tử mà nói là chuyện tổn thương danh dự rất lớn, bọn hắn tình nguyện nạp thiếp, cũng không muốn hòa ly với vợ cả, chứ đừng nhắc đến chuyện hưu thê như thế.
Diêu thị bây giờ tuy là thiếp của Phượng Cẩn Nguyên, nhưng năm đó dù sao cũng là thê tử Phượng gia dùng kiệu tám người khiêng rước về, tất cả công văn còn được giữ tại quan phủ, không thể giống xử lý giống thất thiếp Phượng gia, muốn tách ra chỉ còn con đường này.
Phượng Vũ Hoành đang đánh cuộc trong lòng, lão hoàng đế có đồng ý không. Nếu thắng cuộc, Diêu thị có thể tự do rồi, nếu thua, chỉ sợ cả đời này không thể rời khỏi Phượng gia.
Nàng lẳng lặng mà chờ, dùng hết thảy kiên nhẫn, đợi chừng hai nén hương thời gian, rốt cục, Thiên Vũ mở miệng: "Thôi, ngươi vẫn là huyện chủ, lại ban thêm cho ngươi một phong thư hòa ly!”
Tức khắc mắt Phượng Vũ Hoành tràn ra, sống mũi cay cay muốn nhịn cũng nhịn không được, quỳ trên mặt đất bả vai không ngừng rung.
Tương vương phi tiến lên đỡ lấy nàng nhẹ giọng an ủi: "Đừng khóc, chuyện Phượng gia ta cũng biết, đây là chuyện tốt, phụ hoàng đã đáp ứng, nên cao hứng mới phải."
Phượng Vũ Hoành gật đầu, lau nước mắt, như một đứa con nít bất chợt lại cười, sau đó hướng Thiên Vũ cất cao giọng nói: "A Hoành đa tạ phụ hoàng tác thành!"
Thiên Vũ cả giận hừ một tiếng, giả ý sinh khí, nhưng nhìn cảm xúc nha đầu này biến hóa lại không ngừng, cười phá lên, sau đó khoát tay chặn lại, gọi Chương Viễn —— "Nghĩ chỉ a!"
Bên này Phượng Vũ Hoành cuối cùng cũng trừ đi một cái tâm bệnh, nhưng vào lúc này Phượng gia lại không xong, bởi vì, một đám dân chúng vây chặt cửa lớn Phượng phủ.
"Nhị tiểu thư tâm nhân hậu, tế thế cứu nhân, bây giờ chết thảm, Phượng gia thậm chí ngay cả cái cơ hội phúng viếng cũng không cho chúng ta, đây là chẳng phải quá mức rồi?”
Dân chúng lấp cửa cao giọng hô: "Phượng gia nhất định là chột dạ, không biết Nhị tiểu thư chết ra sao đây!"
"Lần trước Vũ Dương quận chúa cũng chỉ trích Phượng đại nhân, trong này chắc chắn có vấn đề."
Một nam nhân hơn ba mươi tuổi quỳ gối chính giữa cửa lớn Phượng phủ, trước mặt bày một chậu than, quỳ ở đó liền bắt đầu đốt tiền giấy: "Nhị tiểu thư là ân nhân cứu mạng của ta, ta vốn là ngưởi đã chết, là nhị tiểu thư diệu thủ hồi xuân cứu ta trở lại, nhị tiểu thư chính là tái sinh phụ mẫu a!"
Có người nhận ra hắn: "Đây không phải người hồi trước được Phượng nhị tiểu thư cứu sống lại sao?"
Người nọ gật đầu: "Đúng vậy. Ta nghe nói chuyện của Nhị tiểu thư, vốn nghĩ đến phúng viếng một phen, thắp nén hương, cũng không nghĩ đến Phượng gia ngay cả tang sự cũng không làm cho Nhị tiểu thư! Không có cách nào, cũng chỉ có thể quỳ ở đây đốt chút tiền giấy cho Nhị tiểu thư."
Những dân chúng kia kêu gào trước cửa lớn Phượng phủ cũng cùng nói: "Đúng vậy, chúng ta cũng là người được Bách Thảo Đường chữa hết bệnh, nếu không có dược hoàn của Phượng Nhị tiểu thư cứu mạng, chúng ta sớm đã bệnh chết."
Người bên ngoài bảy miệng tám lời nói tốt Phượng Vũ Hoành, tất cả mọi người đều không ngoại lệ, tất cả đều là người được Bách Thảo dược chữa bệnh. Vương Lâm trước đó đã xin phép Phượng Vũ Hoành, đối với một số người dân thân mang bệnh nặng nhưng thật sự hết tiền chữa trị, có thể cho ít dược liệu miễn phí để trị bệnh, Phượng Vũ Hoành quyết định cùng Bách Thảo Đường mỗi tháng đều chữa bệnh từ thiện. Đồng thòi, đối với mỗi loại thuốc bắc ít nhiều cũng có bã vụn sau khi sắc thuốc, hiệu quả như nhau, chỉ là người có tiền đều mua dược liệu có chất lượng hảo hoạn, mà những bã vụn còn dư lại như thế này nàng cần dùng làm thuốc tặng miễn phí.
Bách Thảo Đường thường xuyên cứu trị miễn phí cho ngày càng nhiều người, thậm chí một số nhà có tiền, cũng bởi vì mua thuốc ở Bách Thảo Đường dùng mà hết bệnh cũng muốn đến cảm tạ Phượng Vũ Hoành
Những người này vừa nghe nói Phượng Vũ Hoành xảy ra chuyện, liền tự động tụ tập đến Bách Thảo Đường, thường xuyên qua lại, công phu mấy ngày này đã đủ để cho bọn hắn tạo thành một tổ chức, thương lượng hôm nay tập trung đến trước cửa Phượng phủ, cùng nhau lên tiếng phê phán Phượng Cẩn Nguyên.
Lúc này Phượng Cẩn Nguyên đang ngồi ở bên trong Thư Nhã viên của lão thái thái, lão thái thái nằm trên giường trong phòng khóc rống, nghe Triệu ma ma nói lại cho nàng biết bên ngoài người ta nói gì.
Hàn thị cũng ở bên cạnh Phượng Cẩn Nguyên, mặt đang mị thái quấn lấy hắn: "Lão gia, ngài liền đón tứ tiểu thư trở về a!"
Phượng Cẩn Nguyên bị nàng cuốn lấy phiền lòng, dùng sức vung một cái, đem Hàn thị vẩy ra ngoài thật xa: "Ta nói rồi! Phấn Đại đời này cũng không vào lại Phượng phủ!"
"Đấy là trước đây nói!" Hàn thị hét lớn: "Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ! Nàng bị đuổi ra đi vì đắc tội Phượng Vũ Hoành, hiện tại Phượng Vũ Hoành cũng chết rồi, lão gia ngươi còn để ý chuyện kia làm gì? Tứ tiểu thư cũng là con gái ruột của ngài a! Tứ tiểu thư có được cũng rất dễ nhìn a!"
"Hừ!" Phượng Cẩn Nguyên hừ lạnh một tiếng: "Ta có nhiều nữ nhi xinh đẹp như vậy thì có gì tốt?"
Hàn thị rống: "Không cần so với Trầm Ngư!" Nàng tức giận nghiến răng nghiến lợi: "Đại tiểu thư bây giờ chính là phế nhân, lão gia thương nàng mới không đánh chết nàng, chẳng lẽ còn muốn ký thác hi vọng vào nàng? Vạn nhất có một ngày sự thật bị người khác vạch mặt, đây chính là đại sự khám nhà diệt tộc!”
"Chớ có nói bậy!" Phượng Cẩn Nguyên nhìn mặt Trầm Ngư đã đen: "Đường đường là trưởng nữ Phượng gia ta, há lại để cho một thiếp thất như ngươi có thể bình luận?"
"Nàng như thế nào trong lòng lão gia chính là người rõ nhất!" Hàn thị vừa khóc vừa nói: "Ta nếu là nàng, thì đã tự mình đập đầu chết, đã sớm không còn mặt mũi gặp người khác, chứ đâu thể an ổn sống như thế! Người con gái tốt cần phải trong sạch, thứ tàn phế như thế không cần mới phải, lão gia, thần thiếp thật bất bình thay cho tứ tiểu thư!”
Hàn thị khóc the thé từng trận truyền vào phòng trong, trực tiếp áp đảo lão thái thái đang nằm trên giường.
Lão thái thái tức giận đến dùng tay dùng sức nện giường, hét lớn: "Phượng Cẩn Nguyên! Đuổi nữ nhân kia cho ta! Đuổi đi mau!"
Triệu ma ma liên tục khuyên nàng: "Lão thái thái, tuyệt đối không được kích động a!"
Lão thái thái đâu còn để ý đến những thứ này, vừa hô vừa chửi: “Chỉ là một thư thiếp lại dám ở nơi ta ở kêu khóc, ai cho nàng lá gan này? Ai cho? Thứ từ hoa và dương liễu đi ra. Phượng cẩn Nguyên! Ta cho ngươi biết, nữ nhi nàng sinh đời này cũng không được vào cửa lớn Phượng phủ, trừ phi ta chết, còn không không được phép bước vào!”
Nàng tức giận nha! Nếu không phỉa lúc trước nàng đạp Hàn thị, Hàn thị lại né thì sao nàng lại bị trật eo phải nằm trên giường? [ta quỳ, đạp người ta mà không cho người ta né (_ _!)]
Lão thái thái càng nghĩ càng tức giận, lại dùng sức nói lớn: “Đi, gọi người đánh gãy eo nàng cho ta! Dùng sức đánh! Đánh chết cho ta!”
Hàn thị ở bên ngoài nghe lão thái thái nói thế sao có thể không sợ. Dù sao nàng cũng chỉ là thiếp của Phượng gia, tiểu thiếp là không có địa vị, đừng nói là sinh nữ nhi, dùng có sinh nhi tử cũng chẳng là gì. Chỉ cần Phượng gia nói đánh, thì có thể đem nàng đánh chết, không cần nói lý. Thứ thiếp như hạ nhân, tồn tại trong nhà này không có địa vị.
Hàn thị nghe lời của lão thái thái, càng nghe càng cực kỳ thảm, trở mình một cái đứng lên, chào cũng không chào chạy ngay.
Phượng Cẩn Nguyên đang hồi tưởng lời của lão thái thái mới nói, Hàn thị thật là hoa và dương liễu từ ngõ hẻm đi ra, vậy ít nhiều nàng cũng biết nên xử lý Trầm Ngư như thế nào?
Hắn trong bụng tính toán, cũng đứng lên, đi theo Hàn thị đã đi ra ngoài.
Lão thái thái ở bên trong mắng chốc lát, thấy không nghe âm thanh của Hàn thị nữa, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Triệu ma ma nhanh chân chạy ra nhìn, lại trở về beeb cạnh lão thái thái nói: “Lão gia cùng Hàn thị đều đã đi rồi.”
lão thái thái nằm chặt tay Triệu ma ma: “Ngươi có thể nói Thiên Nhu tới trò chuyện với ta không?” Nàng chợt nhớ tới Diêu thị, trước đây khi Diêu thị còn làm chủ mẫu, cái nhà này tốt biết bao!
Triệu ma ma khó xử lắc đầu: “Đồng Sinh Hiên bị lão gia phái người vây lại, đừng nói Diêu di nương không thể ra, người ngoài đi vào còn khó hơn.”
"Ta muốn gặp cũng không được?"
"Không phải không được, nếu lão thái thái cố gặp cũng không ai ngăn được, chỉ là lão gia..sẽ tức giận.”
Lão thái thái thoáng cái đã ỉu xìu, đúng vậy a, Phượng Cẩn Nguyên sẽ tức giận. Nói cho cùng, cái nhà này vẫn do Phượng Cẩn Nguyên làm chủ, dù nàng là mẫu thân hắn cũng không thể làm quá mức.
"Người ở trước cửa phủ vẫn còn chứ?"
Có tiểu nha đầu đáp lời: "Vẫn còn ở, vừa mới có gác cổng đến bào, mấy người kia chỉ sợ là sẽ khóc đến tối.”
Lão thái thái đành thở dài: "Mọi người cũng là người có tình nghĩa a!" Nàng khép hờ hai mắt, híp trong chốc lát, đột nhiên lại mở mắt nhìn Triệu ma ma nói: "Ngươi đến phòng bếp, nói đầu bếp làm thêm một ít thức ăn, để cho nha hoàng bưng ra ngoài cho mọi người. Bọn hắn ở bên ngoài khóc hơn nửa ngày, nhất định là vừa mệt vừa đói.”
Triệu ma ma không còn gì để nói: "Lão thái thái, những ngững người kia đến gây chuyện, ngài còn nuôi cơm như thế a?"
"Nói bậy gì đó?” Lão thái thái sừng sộ lên: “Đây là họ tới đưa tang cho tôn nữ ta! Phượng Cẩn Nguyên ngày cả một linh đường cũng không chịu lập, người khác đến cửa phủ khóc khan cả cổ họng, đốt chút tiwwfn giấy không được sao? Nếu ta có thể đứng dậy thì sớm đã tự mình ra ngoài cũng bọn hắn đốt tiền giấy! Ngươi đi nhanh đi! Có gì cứ nói ta phân phó!”
Triệu ma ma hết cách, đành phải gật đầu. Lão thái thái lại bổ sung: "Đồ ăn cho nhiều chút, đừng như đuổi ăn mày.” Suy nghĩ thêm, lại nói: “Làm thêm một con cá, thêm mấy món điểm tâm… Chuẩn bị cho nhiều một chút, chuẩn bị thêm một bộ cống phẩm cho A Hoành rồi đặt bên ngoài, lại mua thêm chút hương đến, dù sao cũng có người đến viếng, ít nhiều cũng phải chuẩn bị.”
Triệu ma ma nghe liền mơ hồ, nhủ thầm lão thái thái ngươi đây là muốn trước cửa phủ lập linh đường cho Nhị tiểu thư a!
Vừa nghĩ, Phượng gia không làm tang sự cũng không lập linh đường, đối với Nhị tiểu thư mà nói thật quá bất công nên gật đầu, yên lặng lui xuống.
Chẳng bao lâu, chỉ thấy Triệu ma ma vội vã chạy về, lão thái thái đang muốn hỏi sao nhanh như vậy đã xử lý xong? Chợt nghe Triệu ma ma nói: "Lão thái thái, thái giám trong cung tới phủ truyền thánh chỉ!"