Thần Y Đích Nữ

Chương 178

Editor: Bell Huỳnh

Huyền Thiên Dạ là người thông minh, sự việc đã như thế này, không bằng hắn giả bộ khoan dung, thoải mái nói cho bọn họ biết, vốn dĩ là muốn tặng quặng ngọc làm quà cưới.

Huyền Thiên Minh mặc kệ cái gì mà đưa sớm đưa muộn, thấy Huyền Thiên Dạ nói sẽ đưa, lúc này mới nhắc nhở Phượng Vũ Hoành: “Còn không mau cảm tạ Tam ca!”

Phượng Vũ Hoành hơi xoay người, hướng Huyền Thiên Dạ hành lễ: “A Hoành đa tạ Tam ca tặng đại lễ như thế.”

“Đệ muội khách khí quá.” Huyền Thiên Dạ điều chỉnh xong nói: “Đệ muội trị bệnh cho tam tẩu, Tam ca nên cám ơn mới đúng.”

Hai người hàn huyên một hồi, Thiên Vũ ngồi trên nhìn xuống, không khỏi nhìn Hoàng hậu cười, lại hướng Huyền Thiên Minh gật đầu, biểu thị hai người họ hợp tác vui vẻ.

Phượng Vũ Hoành chọn lúc rảnh nhìn Huyền Thiên Minh chớp mắt!

Trước đó nàng không biết có chuyện quặng ngọc gì gì đó, tám phần là tên tiểu hồ ly cùng con cáo già ngồi trên kia hợp kế. Mình cứ như vậy bị hai cha con này lợi dụng, nàng không cam lòng. Quặng ngọc kia không phải tặng cho nàng sao! Hoàng thượng, người đừng nghĩ sau này dựa dẫm vào ta chia chén canh, không dễ đâu.

Hoàng đế phong thưởng, chuyện cáo mệnh rồi chuyện huyện chủ, đám quan thần tự nhiên là muốn tới chúc mừng một phen.

Châm chọc là lúc trước đám người kia vây Phượng Cẩn Nguyên ngỏ lời nén bi thương, nhưng không nghĩ mới chớp mắt, thì lại muốn nói chúc mừng.

Phượng Cẩn Nguyên cũng thật xấu hổ, vừa rồi không thể không mỉm cười hàn huyên với mọi người, trong lòng cũng không ngừng suy nghĩ sau khi trở về nên đối mặt như thế nào với Diêu thị. Còn có Trầm Ngư, nữ nhi này đến cùng hắn còn muốn hay không?

Phượng Vũ Hoành liền ôm tiểu miêu trong ngực lui về sau hai bước đứng xem, những phu nhân tiểu thư kia đến chúc mừng nàng đều do tiểu cung nữ bên cạnh kêu gọi, trò chuyện cũng thập phần thân thiện.

Tưởng Dung sững sờ ở một bên, trong lòng vẫn vang hồi câu nói kia của hoàng thượng: “Con dâu của trẫm sao có thể làm thứ nữ được.”

Xem ra, sự thật đau lòng, tiểu nha đầu cười khổ, lập tức điều chỉnh lại tâm tình của mình. Người như Huyền Thiên Hoa, có thể nhìn thấy đã xem như một loại hạnh phúc! Huống chi nàng còn có xiêm y hắn tặng, đủ để nhớ cả đời, có những người, không nhất định đến với nhau mới là tốt.

Nàng nhếch khóe miệng cười, tiến đến bên người Phượng Vũ Hoành: “Nhị tỷ, Tưởng Dung rất nhớ tỷ.” Nói rồi trong đôi mắt to muốn tuôn lệ.

Phượng Vũ Hoành lúc này mới có ý cười chân chính, giơ tay nhéo mặt nàng: “Nha đầu ngốc, lại cho Nhị tỷ nhìn thử, gần đây có phải tăng cân không?”

“Không có!” Nữ hài tử quả nhiên đều không thích bị người khác nói mập, Tưởng Dung giơ cánh tay hướng Phượng Vũ Hoành chứng minh chính mình không mập: “Nhị tỷ ngươi xem cánh tay muội này, tỷ sờ thử xem, không có thịt!”

Mấy người Huyền Thiên Ca cũng đến, vây quanh Phượng Vũ Hoành cười nói: “A Hoành, để xả giận cho ngươi, mấy người chúng ta tốn không ít công sức, ngươi phải mời khách!”

Bạch Phù Dung nhanh chóng tranh thủ nói: “"Đi Tiên Nhã lâu đi! Ăn xong còn cho đóng gói.”

Phượng Vũ Hoành gật đầu: “Được, đi Tiên Nhã lâu, không chỉ đóng gói, ta còn tặng mỗi người một bàn tiệc rượu được không?” Trong lòng nàng biết khoảng thời gian này, mấy vị tỷ muội này vì chuyện của nàng mà bận tâm không ít, trong lòng nàng cảm thấy cảm kích.

Mọi người nói đùa một chút lại tản ra, cung yến ca vũ còn chưa chính thức bắt đầu, dù sao đám người họ cũng khá tự do, đương nhiên nhân cơ hội này bắt chuyện thật nhiều, cho dù không quen cũng muốn giới thiệu để làm quen.

Phượng Vũ Hoành đem Tưởng Dung giao cho Huyền Thiên Ca, Tưởng Dung được Huyền Thiên Ca giới thiệu cho một số bằng hữu, Phượng Vũ Hoành chính mình đi đến hướng các vị đại thần đang vây quanh Phượng Cẩn Nguyên.

Vị phụ thân này đã lâu không gặp, không biết sống có chút dễ chịu hơn không?

Lúc này, Phượng Cẩn Nguyên đang nhận một đống lời chúc từ các quan khác, trong lòng không nói được là đang cao hứng hay phiền muộn, nói chung là đang hỗn loạn. Ngay lúc hắn sắp hỗn loạn nhất, lại cảm thấy sau đầu vù vù sinh khí, dường như nguy hiểm đang tiến gần đến mình.

Theo bản năng quay đầu lại, không thấy nguy hiểm,  chỉ thấy Phượng Vũ Hoành đang ôm con mèo xám từng bước từng bước đi tới phía hắn. Da đầu hắn lại theo thói quen bắt đầu tê dại, từ lúc hồi phủ vị Nhị nữ nhi này đã không dễ chọc, vì sao hắn luôn cảm giác nha đầu này tà tính chứ?

Một đám thần công nhìn Phượng Vũ Hoành đang đến, dồn dập lễ phép gật đầu với nàng. Bây giờ vị này không chỉ là Phượng gia Nhị tiểu thư, cũng không chỉ là chính phi Ngự vương chưa qua cửa, mà nàng còn là huyện chủ do hoàng thượng tấn phong. Chỗ chết người nhất chính là huyện chủ này còn có đất phong, nói trắng ra, đó là thổ bá vương nhất phương a! Ai đắc tội nổi?

Tất cả mọi người không phải người ngu, thấy Phượng Vũ Hoành đi lên phía trước đã dồn dập rời khỏi, để lại cho hai cha con hắn không gian nói chuyện.

Màn kịch hôm nay ai cũng thấy rõ ràng, bọn hắn ở bên ngoài chúc mừng Phượng Cẩn Nguyên, nhưng trong lòng người khác của Phượng gia Phượng Cẩn Nguyên chắc không cao hứng được. Nữ nhi không được hắn thích chỉ sợ “Chết rồi” mới là tốt nhất.

Tiếc thay, mệnh Phượng Vũ Hoành quá thịnh vượng.

“Phụ thân.” Nàng rốt cục đứng lại, cách Phượng Cẩn Nguyên khoảng hai bước, nhẹ giọng mở miệng: “Lâu ngày không gặp, trong nhà đều cũng tốt chứ?”

Phượng Cẩn Nguyên khẽ run, không biết câu hỏi này của nàng có ý gì, nhặt nói câu chính: “Tổ mẫu ngươi đang mong ngươi, nàng ấy cùng Hàn di nương cãi nhau, trật hông, giờ không thể rời giường.”

Đây là chuyện Phượng Vũ Hoành đã sớm biết, cũng bởi vì biết vì sao lão thái thái trật eo, nên nàng mới nhờ Ban Tẩu mang thuốc đưa Diêu thị. Nói thế nào, trong Phượng phủ này, cũng cần có người có chút phân lượng đứng về phía nàng.

“Tổ mẫu đã có tuổi, thân thể lại không tốt, còn muốn vì nhà mà lo lắng, A Hoành quả thật đau lòng.” Nàng gục đầu xuống, khẽ thở dài, lại nâng lên, trên mặt xuất hiện biểu tình khiến người khác nhìn sợ mất mật: “Cuộc đời này, luôn có những chuyện không thể theo ý mình, ví như người ngươi tưởng đã chết, hoặc còn sống thì ngược lại. Phụ thân, người nói đúng không?”

Trong lòng Phượng Cẩn Nguyên nhảy thình thịch, ánh mắt Nhị nữ nhi làm hắn cảm thấy sợ hãi. Hắn lui về sau hai bước, không đáp.

Lại nghe Phượng Vũ Hoành nói: “Có mấy người tự xưng là thông minh, luôn tưởng tượng ngày tháng sau này của mình không có người kia sẽ như thế nào. Nhưng trên thực tế, mọi người đâu ai sống theo ý nghĩ của người khác, cũng không phải người làm hại người khác có bản lãnh chạy trốn hoài. Phụ thân, ta cho người biết, trận hỏa hoạn kia, ngay cả một sợi tóc của ta cũng không đụng được!”

Nàng vừa nói vừa đến gần Phượng Cẩn Nguyên, loại khí thế này như một bàn tay vô hình, đẩy Phượng Cẩn Nguyên từng bước bước về sau. Rốt cục không đứng vững, ngã ngồi trên mặt đất.

Phượng Vũ Hoành nhanh đến dìu hắn: “Phụ thân sao tửu lượng tệ thế? Mau mau đứng dậy.” Ai biết nàng vừa đỡ Phượng Cẩn Nguyên, thì con mèo nàng đang ôm trong ngực bị thả ra. Con mèo nhỏ lập tức nhảy đến trên người Phượng Cẩn Nguyên, đứng ngay ngực hắn, hai mắt nhìn chòng chọc Phượng Cẩn Nguyên, doạ Phượng Cẩn Nguyên muốn đứng cũng không đứng được.

Lúc này, bên người một trận mùi thơm làm say lòng người xẹt qua, một cái chân lặng lẽ móc mắt cá chân Phượng Vũ Hoành, chỉ cần nàng tiến lên một bước nữa, lập tức sẽ ngã cùng Phượng Cẩn Nguyên.

Cũng không nghĩ tới, con mèo kia ngửi thấy mùi hương này bất chợt hắt hơi, quay lại, hung hăn kêu một tiếng, nhào tới chủ nhân của mùi hương kia.

“A!” Ngay phía sau Phượng Vũ Hoành truyền đến một tiếng thét chói tai, tiếng kêu kia chấn động đến mức cảm thấy cả tiểu đảo giữa hồ cũng run rẩy.

Phượng Vũ Hoành buông tay cha nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ngón trỏ tay phải Bộ Nghê Thường bị con mèo nhỏ của nàng cắn, nha đầu kia dùng sức rút tay lại, con mèo nhỏ lại cắn chặt thêm cuối cùng cắn đứt.

Bộ Nghê Thường đau đến đứng không nổi, thẳng ngã lên đất. Máu chảy đầy đất, cùng tiếng thét chói tay của nàng. Trong lòng mọi người cũng hốt hoảng theo.

Tứ hoàng tử vội vã tiến lên, Bộ Nghê Thường thấy hắn tới, lập tức hét lớn như điên: “Giết nó! Giết con mèo kia!”

Huyền Thiên Dịch không hề nghĩ ngợi, khom lưng xách con mèo nhỏ trên đất lên, nắm lấy cổ con mèo đang chuẩn bị dùng lục bóp chết, chợt nghe được tiếng Huyền Thiên Minh quái gở: “Tứ ca, huynh đây là muốn bóp chết con mèo mẫu phi tặng cho thê tử đệ sao?”

“Dừng tay!” Một tiếng này là Bộ Nghê Thường hô, người vừa mới kêu muốn giết con mèo lúc này bất chợt lật lọng, không ngừng nói: “Mau buông xuống, không thể giết! Muôn ngàn lần không được giết!” Nàng cũng không kịp nhớ một ngón tay của mình vừa bị cắn gãy, đứng dậy giữ chặt cánh tay của Huyền Thiên Dịch, gấp gáp nói: “Mau thả nó xuống! Nhẹ nhàng, muôn ngàn lần không được làm tổn thương nó.”

Bộ Nghê Thường khi nói xong lời này sắc mặt trắng bệch, vừa bị đau, vừa bị dọa.

Lúc nghe Huyền Thiên Minh nói đến mẫu phi của hắn, nàng tức khắc nhớ tới lần trước trên cung yến Nguyệt tịch, cô cô của nàng Bộ quý phi cũng bởi vì đắc tội Vân phi, bị hoàng thượng giận dữ trực tiếp từ trên đài cao ném xuống, không những mình rơi gân cốt cũng đứt từng khúc, còn đè chết tổ phụ của nàng Bộ thượng thư.

Bộ Nghê Thường hoàn toàn bị dọa, nàng chết cũng không dám đắc tội với Vân phi, cho dù bị mèo này cắn gãy một ngón tay, nàng cũng xin Huyền Thiên Dịch nhẹ nhàng đặt con mèo xuống. Nàng không có khả năng mạo hiểm như vậy, Bộ gia đã nếm qua lần thiệt thòi thứ nhất, không thể lại xảy ra vấn đề.

Huyền Thiên Dịch cũng ý thức được lời nói Cửu đệ hắn đại diện ý gì, nhất thời trong lòng cũng cả kinh, nghe lời Bộ Nghê Thường nói, nhẹ nhàng thả con mèo xuống đất.

Phượng Vũ Hoành nhìn Bộ Nghê Thường cùng Tứ hoàng tử, trên mặt lộ ra vẻ không vui. Bước nhẹ tiến lên ôm lấy con mèo, lại ngó ngón tay đứt của Bộ Nghê Thường: “Ngón tay của Bộ tiểu thư của không giữ được, lại còn vọng tưởng đưa chân ngán đường ta?” Âm thanh nàng nói rất nhỏ, người khác không nghe được, nhưng sắc mặt tức giận của Bộ Nghê Thường trắng bạch một chút.

Tiểu miêu trong ngực xoay người một chút, vọt lên cao, thoáng cái vọt ra ngoài, chạy đến bên chân Thiên Vũ, lúc này mới phun ngón tay đứt ngậm trong miệng ra ngoài.

Thiên Vũ cầm cốc lưu ly đựng nước trà trên bàn thả xuống đất, con mèo nhỏ liền đến rửa miệng bằng nước trà bên trong. Đến khi nó cảm thấy trong miệng gần như sạch sẽ lúc này mới lắc mông trở lại bên người Phượng Vũ Hoành, ngửa đầu nhìn nàng, thậm chí còn đưa móng vuốt mèo kéo làn váy của nàng.

Phượng Vũ Hoành khom lưng ôm nó lên, từng phát từng phát vỗ về lưng nó, đây vốn là động tác ái miêu, nhưng người khác nhìn trong lòng thẳng run lên.

Lúc này, thấy Thiên Vũ bất chợt tay giơ lên, thẳng hướng Phượng Vũ Hoành đang ôm con mèo nhỏ trong ngực chỉ—— “Là súc sinh nhưng lại bảo vệ chủ, làm tốt lắm! Có người khi dễ chủ nhân ngươi, ngươi phải xông lên cắn nàng.” Nói xong, lại liếc nhìn Bộ Nghê Thường, hừ lạnh một tiếng: “Bộ gia các ngươi, chính là không biết ghi nhớ!”
Bình Luận (0)
Comment