Editor: Bell Huỳnh
Phía Bắc?
Phượng Vũ Hoành bật cười: “Đó chẳng phải lãnh cung sao. Phía Bắc hoàng cung là lạnh nhất, cũng hoang vu nhất, theo truyền thuyết năm đó vị sủng phi của Hoàng thượng bị Cửu điện hạ một roi đánh chết, là từ Bắc cung chuyển ra ngoài, sau đó chuyển trực tiếp vào bãi tha ma, cả Hoàng Lăng cũng không vào.”
Lão thái thái toàn thân run rẫy, nàng đã có tuổi, rất không thích nghe nói về người chết nhưng chuyện Bộ quý phi vẫn tiết lộ một tin tức: Bộ gia sợ là phải gặp tai ương.
Kỳ thực Bộ gia sớm đã gặp họa, bắt đầu từ lúc Bộ thượng thư bị Bộ quý phi bị đè chết, Bộ gia đối với Hoàng thượng đã không còn bất kì tổn hại nào. Dù không có vị trí quý phi kia, Bộ Thông vẫn là tướng quân, cảm giác thất sủng cũng không rõ ràng như vậy.
Nhưng bây giờ, quý phi đã thất thế, địa vị của Bộ gia liền tụt lùi.
“Ngươi nói...” Lão thái thái chần chờ mở miệng: “Hoàng thượng chẳng lẽ muốn động vào đại triều thần? Vậy hội đại thần của phụ thân ngươi có chuyện gì không?”
Phượng Vũ Hoành hỏi ngược lại: “Vậy phụ thân rốt cuộc có làm chuyện gì không?”
Lão thái thái hơi run, nhìn Phượng Vũ Hoành, rất nhanh thì hiểu rõ cái nàng hỏi chính là Phượng Cẩn Nguyên rốt cuộc có làm chuyện gì có thể chọc giận Hoàng thượng không.
Muốn này đáp thế nào chứ?
“Phụ thân ngươi ngày thường làm việc ngươi cũng thấy đó, có một số việc nói ở nhà là tốt rồi, A Hoành, Phượng gia chúng ta không thể đi vào vết xe đổ của Bộ gia a!”
Cuối cùng Phượng Vũ Hoành cũng xoa bóp xong, nói: “Có đi vào vết xe đổ của Bộ gia hay không tôn nữ không biết, tất cả còn phải xem xem phụ thân tính toán như thế nào, dù sao người cũng là chủ gia đình, chúng ta ai nói cũng không tính.”
Lão thái thái biết Phượng Cẩn Nguyên chẳng để tâm lời khuyên của ai, tuy nói có lúc lời của nàng nói hắn cũng nghe, nhưng quay đầu lại có thể không nghe. Các nàng cũng chỉ là thân nữ nhân, hưng suy của một cái gia tộc xưa nay đâu phải dựa vào nữ nhân.
Lão thái thái than một tiếng, tùy ý để Phượng Vũ Hoành đỡ nàng dựa vào nệm sau lưng, sau đó đưa tay, từ dưới đáy gối lấy ra một thứ gì đó.
“Cái này là cho ngươi.” Lão thái thái đưa một tờ giấy cho Phượng Vũ Hoành: "Viện kia của ngươi đã thành Huyện chủ phủ, ta có nghe nói có nhiều người cùng đến chúc mừng, đây là một chút tâm ý của tổ mẫu, ngươi đừng ghét bỏ."
Phượng Vũ Hoành sửng sốt một chút, mở trang giấy ra xem, là khế đất của một cửa hiệu trong kinh thành.
"Đây là tiệm riêng của ta, nhưng cũng có vài cái, cũng là giữ lại cho ngươi, chờ đến lúc ngươi xuất giá cho ngươi."
Lão thái thái lời nói này có một chút chân thành, tâm Phượng Vũ Hoành chợt thấy ấm áp, gấp giấy khế đất thả vào trong ống tay áo: “Mấy cửa hàng này của tổ mẫu cách Bách Thảo Đường không xa, tôn nữ sẽ quay lại thảo luận một chút nên làm thế nào, đến lúc kiếm được lời, ngân lượng cũng đưa cho tổ mẫu một nửa?”
Lão thái thái nghe nói thế ánh mắt sáng lên: “Còn phân ngân lượng?” Sau đó phản ứng kịp, ngân lượng này mình không thể lấy, xua tay: "Không được, không được, đưa cho ngươi thì chính là đưa cho ngươi, người khác đều đưa nhiều đồ tốt như vậy đến quý phủ của ngươi, ta là tổ mẫu sao có thể không tặng gì."
Phượng Vũ Hoành vỗ vỗ tay lão thái thái: "Tổ mẫu đem tiệm riêng cho A Hoành, A Hoành sao có thể để tổ mẫu túng thiếu. Tâm ý của ngài A Hoành nhận, cũng hi vọng tổ mẫu cũng có thể nhận lấy tâm ý của A Hoành."
Lão thái thái càng nghe càng cảm thấy đứa cháu gái này của mình hiểu chuyện, không khỏi khen: “Cũng là Hoàng thượng anh minh, biết dạng nữ nhi như thế nào mới là đích nữ Phượng gia. A Hoành nhân phẩm quý trọng, lại biết hiếu kính trưởng bối, đây mới là nữ nhi tốt của Phượng gia."
Hai người nhìn nhau cười, thoạt nhìn cũng khiến người khác vui. Trong lòng lão thái thái nghĩ tuyệt đối không được đắc tội với Nhị tôn nữ này, đối với phượng gia là phúc hay họa cũng còn xem nàng cân nhắc như thế nào. Còn Phượng Vũ Hoành thì đang tính xem, lúc trước kia khi Thẩm thị và Phượng Trầm Ngư còn tại vị, lão thái thái được bao nhiêu tiền tài, nhiều vô kể, bây giờ lật mặt nhanh hơn ai hết. Bây giờ Nhị tôn nữ này, Nhị tôn nữ nọ, gọi thân thiết biết bao, trước kia khi Tử Dương đạo trưởng nói nàng là khắc tinh, lão thái thái còn không phải là người đầu tiên muốn đưa nàng đi à.
Thật đáng tiếc! Nàng đã trở lại, nhưng Phượng Vũ Hoành kia sớm đã chết ở trong núi lớn Tây Bắc, nàng đã đáp ứng cô gái kia, mối thù này, nhất định phải thay nàng ta báo.
Ngày thứ hai đầu buổi trưa, Phượng Vũ Hoành dậy trễ một chút, lúc Vong Xuyên đi vào mang theo một bộ quần áo mùa đông mới may xong, thoạt nhìn còn dày hơn trước một chút.
Phượng Vũ Hoành đứng lên sờ xiêm y kia, bất đắc dĩ nói: "Dày như vậy, mặc vào nhất định là khó haotj động."
Vong Xuyên cười nói: "Cũng không còn cách nào, bên ngoài có tuyết rồi, rất lạnh a."
"Có tuyết rồi sao?" Phượng Vũ Hoành sửng sờ, lập tức trong mắt có chút vui mừng: "Có tuyết rồi thì tốt, Hàn Tuyết hội che phủ bệnh khuẩn, người ngã bệnh sẽ bớt đi."
Vong Xuyên nhìn Phượng Vũ Hoành lạc quan như vậy, một bên hầu hạ nàng mặc quần áo vừa nói: "Chỉ là nhà nghèo một chút sẽ khổ, mùa đông đến sẽ càng khổ.”
Động tác nàng mặc xiêm y ngừng lại một chút, chợt nhớ lại lần trước Huyền Thiên Minh nói đông tai, trong bụng đã lo lắng, vừa mặc ngoại bào vừa đi tới cửa.
Vong Xuyên sợ nàng cảm lạnh, ở phía sau tăng cường mặc thêm áo choàng cho nàng.
Đẩy cửa phòng ra, bên ngoài tuyết như lông ngỗng bay tán loạn, gió lạnh trút điệu mà đến, thổi đến mức nàng ho khan.
"Tiểu thư mau vào phòng a!" Vong Xuyên kéo người nàng trở lại: "Tuyết rơi hơi lớn, còn rất gấp, ngài vừa mới dậy, không cần ra ngoài liền như thế."
Phượng Vũ Hoành không tranh luận với nàng, cởi áo choàng đi rửa mặt, Thanh Sương mang điểm tâm vào trong nhà cho nàng ăn, vừa mới ăn xong, Thanh Linh bên phía Diêu thị liền chạy tới, tuyết phủ cả đầu nói với nàng: "Phu nhân thỉnh tiểu thư đi qua đấy một chuyến, An di nương cùng Tưởng Dung tiểu thư đến."
Phượng Vũ Hoành gật đầu, gọi Vong Xuyên chuẩn bị cho cái ấm tay làm bằng nước nóng, lúc này mới đi theo Thanh Linh đến tiểu viện của Diêu Thị.
Tuyết dường như càng rơi càng lớn, đi tới đi lui sắp không thấy đường, nếu không phải nàng quen thuộc Đồng Sinh Hiên, chỉ sợ cũng không dám đi về phía trước.
Diêu thị đứng ở trước cửa phòng đón Phượng Vũ Hoành, vừa thấy các nàng đến, nhanh chóng căng ô tự mình đi đón. Tuyết lớn như vậy, bung dù căn bản cũng là vô ích, gió thổi ô dù đều phải tan hết.
Phượng Vũ Hoành lôi kéo Diêu thị bước nhanh vào nhà, may mà Đồng Sinh Hiên đổi thành Huyện chủ phủ sau này lại thêm rất nhiều hạ nhân, mấy người các nàng vừa tiến đến, lập tức có người vây quanh cởi áo choàng xuống, đống thời cũng đưa ấm trà ấm đến.
An thị cũng tiến lên đón tự trách nói: "Sớm biết tuyết rơi lớn như vậy thì ta cũng không vội đến đây, làm khổ các ngươi rồi, vạn nhất bị cảm lạnh thì làm sao đây."
Phượng Vũ Hoành nhấp ngụm trà, thân mình cũng ấm lên một chút, nhanh chóng thu xếp tất cả mọi người ngồi xuống, sau đó mới mở miệng nói: "An di nương nói gì vậy, ngươi cùng Tưởng Dung có thể qua đây ta cao hứng còn không kịp, tính ra ta cũng phải qua thỉnh an mẫu thân bên đây.”
Diêu thị đứng dậy, từ trên bàn bưng tới một chồng xiêm y đưa tới trước mặt Phượng Vũ Hoành nói: "Con xem, đây đều là do An di nương tự tay chuẩn bị xiêm y cho Tử Duệ, tổng cộng ba cái, nàng không quản mấy ngày mấy đêm làm đó.”
Phượng Vũ Hoành mừng rỡ nhận lấy xiêm y lật xem, toàn bộ đều là quần áo mùa đông, có áo rộng nách, có ngoại bào, còn có chiếc áo khoác, vải cũng rất tốt, hình thức mới mẻ độc đáo, thủ công cũng vô cùng tinh xảo. Nàng không khỏi khen: "Di nương, tay nghề thật tốt!"
An thị cười nói: "Cũng chỉ có điểm ấy là coi được, mỗi ngày ta nhìn người đến người đi tặng lễ vật cho Huyện chủ phủ, trong lòng cũng sốt ruột không biết nên tặng gì chúc mừng Nhị tiểu thư. Các người lại không thiếu tiền, không thiếu đồ vật, ta nghĩ tới nghĩ lui liền nghĩ đến Nhị thiếu gia một mình đang ở Tiêu Châu, không bằng làm cho hắn vài bộ xiêm y, xem như chút tâm ý, Nhị tiểu thư và Diêu tỷ cũng đừng chê cười.”
Diêu thị vội vàng nói: "Xiêm y tốt như vậy, sao có thể chê, ta cho người mang cho Tử Duệ ngay.”
Phượng Vũ Hoành đối với phần lễ vật này cũng đặc biệt thỏa mãn: “An di nương đúng là hiểu lòng người.” Lại nhìn Tưởng Dung, nói: “Mấy ngày nay ngươi không tới chạy bộ, ta cũng lười mấy ngày, ngày mai chúng ta chạy bộ lại thôi."
Tưởng Dung vui vẻ, gật đầu liên tục: "Hảo, Nhị tỷ nói chạy lúc nào thì chạy lúc ấy."
Mọi người ngồi nói chuyện một hồi, An thị mấy lần muốn đi nhưng tuyết bên ngoài không có ý định ngừng rơi, ngược lại càng ngày càng lớn, đến cuối cùng như có người ở trên trời đổ từng thùng tuyết xuống, rất khinh khủng.
Tưởng Dung hơi sợ, không ngừng hỏi An thị: "Cứ tiếp tục như vậy, chúng ta còn trở về được chứ?"
Phượng Vũ Hoành nhanh chóng an ủi nàng: “Không đi về được thì ở lại, trong phủ ta chẳng lẽ cả hai gian phòng cho hai người cũng không có?”
Hoàng Tuyền đẩy cửa sổ, ném thứ gì đó ra ngoài, sau đó quay đầu nói với các nàng: “Hiện tại độ dầy của tuyết ít nhất phải đến bắp đùi, đừng nói là đi, sợ là đẩy cửa ra cũng không dễ dàng.”
Nghe nàng nói, Phượng Vũ Hoành cùng Vong Xuyên nhanh chóng tới cửa xem, thử đẩy mấy lần, chỉ có thể đẩy ra một khe nhỏ, ngay lập tức có khối tuyết từ bên ngoài rơi vào.
Hai người nhanh chóng đóng cửa lại, Vong Xuyên bất đắc dĩ cùng Tưởng Dung nói: "Tam tiểu thư xem ra thật phải ở lại đây."
Kỳ thực ở bên kia, đối với An thị cùng Tưởng Dung mà nói cũng không sao, dù sao lúc đi ra sân cũng gặp người khác, nói là đi đến Huyện chủ phủ, người nhà họ Phượng nếu như hỏi thì cũng có câu trả lời. Huống chi, các nàng không ra được phòng, người nhà họ Phượng có thể sao? Chỉ sợ Phượng Cẩn Nguyên sáng nay thượng triều đã bị vây ở trong cung.
Còn cái An thị lo lắng chính là trận tuyết này sắp mang tới tai nạn.
"Năm rồi trong kinh tuyết cũng không rơi lớn như thế." An thị vừa nói vừa đi trở về chỗ ngồi, đem tay ủ ấm bằng nước nóng mà hạ nhân mới nấu xong đưa cho mỗi người Tưởng Dung cầm, lại nói: “Ta nghe nói ở phía Bắc Đại Thuận tuyết mới rơi nặng như thế này, hàng năm phương Bắc cũng phải có năm, sáu châu huyện bị đông tai, thời điểm nghiêm trọng nhất có khi đến mười chỗ gặp thiên tai. Dân tị nạn chạy về phía nam, dọc đường có người chết lạnh, có người chết đói, người còn sống không nhiều.”
Diêu thị cũng tiếp lời: “Đúng vậy, trước kia khi phụ thân ta đi về từ phía Bắc, thậm chí ở trên đường mở ra một có trạm chữa bệnh từ thiện. Nhưng dù sao nhân lực cũng có hạn, chỉ có thể cứu một số ít người, hơn phân nửa còn lại là đứng xếp hàng đến chết rét. Thế nhưng chuyện tuyết rơi như thế này cũng chỉ có ở vài châu huyện phía Bắc, chứ chưa từng nghe ở kinh thành mà cũng có nhiều tuyết rơi như thế này.”
Nghe lời của hai người, Phượng Vũ Hoành cau mày hỏi một câu: “Ý mẫu thân và di nương là nói, tuyết rơi thế này, trước đây chỉ ở phía Bắc mới có?"
“Đúng thế.” Hai người cùng nhau gật đầu.
Phượng Vũ Hoành bỗng nhiên thì sinh ra một dự cảm xấu, chẳng lẽ, năm nay đông tai muốn tràn đến kinh thành? Nếu như kinh thành bị tai họa, những địa phương khác thì sao? Tình huống chẳng phải là càng xấu?
Nàng cũng không ngồi yên nữa, thong thả bước tới bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra nhìn một hồi, sau đó xoay người lại nói với mọi người: “Mẫu thân giúp đỡ An di nương cùng Tam muội muội sắp xếp căn phòng nghỉ ngơi, ta phải trở về dược thất nhìn thử, Đồng Sinh Hiên chúng ta phải chuẩn bị chút dược phẩm.”
Diêu thị gật đầu: “Con cứ yên tâm, An di nương cùng Tưởng Dung hôm nay thì ở trong viện này của ta, con đi đường nhớ cẩn thận chút.”
Vong Xuyên nói thay: “Phu nhân không cần lo lắng, có Ban Tẩu ở đây, để hắn cõng tiểu thư.”
Diêu thị biết Phượng Vũ Hoành tự nhiên sẽ có biện pháp, gật đầu không nói thêm.
Chỉ thấy Phượng Vũ Hoành đẩy cửa sổ ra, linh xảo đứng lên trên, người vừa chui ra bên ngoài, bên ngoài liền xuất hiện một thân ảnh lập tức đỡ nàng, sau đó vận khinh công trực tiếp bay lên mà đi.
Cũng không ai biết, Phượng Vũ Hoành đi dược thất chuẩn bị dược chỉ là danh nghĩa, mục đích chân chính của nàng là ra ngoài phủ.