Editor: Bell Huỳnh
Ba chữ một trăm vạn vừa ra khỏi miệng, Phượng Trầm Ngư lập tức hiểu mình bị chơi xỏ.
Nàng trừng Phượng Vũ Hoàng, cắn răng nghiến lợi nói: “Ngươi cố ý đúng không? Ngươi biết trong tay ta có một trăm vạn lượng nên tìm cách để lừa gạt! Đúng không?”
Phượng Vũ Hoành gật đầu, rất thành thực nói: “Đúng, hoàn toàn đúng. Chỉ là ta chẳng hề tính kế gì, mà là tỷ tự mình tìm đến thôi.”
Phượng Trầm Ngư tức giận đến mức muốn cắn nát một cái răng bạc! Nhưng có thể thay đổi sao? Đúng là nàng tự mình tìm đến cửa, đúng là nàng tự mình cầu Phượng Vũ Hoành.
Nàng ổn định cảm xúc, lại hỏi một câu: “Không thể thương lượng một chút nào sao?”
Phượng Vũ Hoành cười gằn: “Có người lúc ấy dùng mê dược hạ độc ta, sao lúc đó không tới thương lượng với ta?” Nàng nhìn chằm chằm Phượng Trầm Ngư: “Đại tỷ, của đi thay người, đạo lý này chẳng lẽ tỷ không hiểu sao?”
Trầm Ngư đương nhiên hiểu, chỉ là một trăm vạn lượng này, nàng đã hứa đưa cho Phượng Cẩn Nguyên, tuy nói là phụ thân chưa tìm nàng để lấy, nhưng nàng hiểu rõ hắn, hiện tại không phải là hắn không lấy mà là hắn đang suy nghĩ một trăm vạn lượng kia nên dùng như thế nào.
“Vậy khám thai trước.” Phượng Trầm Ngư trong lòng tính toán: “Xác định có phải ta mang thai không đã rồi chúng ta trở lại bàn bước tiếp theo.”
Phượng Vũ Hoành vươn tay ra: “Đưa đây.”
“Cái gì?” Trầm Ngư sửng sờ: “Ngươi muốn cái gì?”
“Ngân phiếu! Nếu tỷ không mang theo ngân lượng cũng được, ta hao chút sức, phái người đến viện của tỷ giúp tỷ lấy.”
“Không cần.” Phượng Trầm Ngư tức giận đến trợn mắt: “Ngươi giúp ta chẩn bệnh trước, ta cho người quay về lấy.” Vừa nói vừa đi tới cửa, mở cửa phòng, thì thầm với Ỷ Lâm hai ba câu, chỉ thấy Ỷ Lâm khó khăn trở về trong trời tuyết.
Lúc quay lại, trong tay Phượng Vũ Hoành cầm nhiều hơn một chút, Trầm Ngư không biết đây là cái gì, cũng không quá để ý, nói: “Ỷ Lâm đã quay về lấy, ngươi xem bệnh cho ta trước đi.”
Phượng Vũ Hoành đưa đồ trong tay cho Trầm Ngư, một đồ vật dài và dẹp cùng một cái chén nhỏ trong suốt không biết là chất liệu gì. (que thử thai)
Trầm Ngư cầm bộ dụng cụ thử thai trong lòng cảm thấy mới mẻ, đợi Phượng Vũ Hoành chỉ nàng cách dùng, mặt nàng thoáng cái đã đỏ —— “Làm sao... Sao có thể dùng như thế?”
“Sao lại không thể?” Phượng Vũ Hoành bắt đầu thiếu kiên nhẫn: “Tỷ chưa từng đi nhà xí sao? Ta nói cho tỷ biết, đây là cách xác định có mang thai không chuẩn xác nhất, tỷ có biết hai thứ này tốn bao nhiêu không? Mấu chốt là có tiền cũng chưa chắc có thể mua! Đây là đồ tốt của Ba Tư. Đừng tưởng một trăm vạn lượng của tỷ tiêu oan uổng, ta thấy ta còn lấy ít đấy.”
Trầm Ngư một lần nữa cảm nhận được nói chuyện với Phượng Vũ Hoành không cách nào có thể buồn bực một cách thông thường, Phượng Vũ Hoành nói chuyện lúc nào cũng làm nàng cảm thấy khó mở miệng. Nếu chính mình gải vờ, trước mặt Phượng Vũ Hoành sẽ cảm thấy mất mặt hơn, cắn răng dùng vật này cũng không ai thấy.
Phượng Trầm Ngư quyết định cầm thứ đó vào nhà xí, lúc trở ra giao lại cây que kia cho Phượng Vũ Hoành.
Hai vạch, Phượng Vũ Hoành nhún nhún vai: “Mang thai sớm.”
“Cái gì?” Trầm Ngư nghe không hiểu.
Nàng lại giải thích một lần: “Nói là tỷ mang thai.”
“Chỉ như thế có thể xác định?”
“Có thể.” Phượng Vũ Hoành gật đầu, lại nói tiếp: “Đưa cổ tay phải đây, nếu không yên tâm thì ta bắt mạch cho tỷ.”
Trầm Ngư nhanh chóng đưa cổ tay, chỉ thấy Phượng Vũ Hoành bấm lập tức thả lỏng, kết quả như cũ.
Trầm Ngư tuyệt vọng thở dài, xem ra tại giữa tiền đồ và tiền tài, nàng phải đưa ra lựa chọn.
“Tỷ suy nghĩ cẩn thận.” Phượng Vũ Hoành đứng lên: “Hôm nay ta cần xuất phủ ra ngoài, chốc nữa cho người cầm ngân phiếu trực tiếp đưa đến phòng kế toán Huyện chủ phủ, hôm nay Thanh Ngọc vừa vặn ở lại đây, giao cho nàng ta cũng được.” Nói xong, đẩy cửa đi ra, Vong Xuyên nhanh chóng vào cầm áo khoác cho nàng, cùng Hoàng Tuyền vội vã đi phía sau.
Phượng Trầm Ngư một mình ở lại trong phòng, trên bàn còn bày những thứ nàng vừa dùng qua, còn có thể nhìn thấy rõ hai vạch đó. Nàng không biết đây là cái gì, nhưng Phượng Vũ Hoành nói cho nàng biết, hai vạch đó xuất hiện nghĩa là mang thai. Nàng tin tưởng Phượng Vũ Hoành, bởi vì dấu hiệu mang thai rõ ràng.
Đè nén cảm giác buồn nôn, nàng ngồi nghỉ chốc lát, đến khi Ỷ Lâm thở hổn hển trở lại, lúc này nàng mới đứng lên, mang theo Ỷ Lâm đến phòng kế toán của Đồng Sinh Hiên.
Lúc này Phượng Vũ Hoành đang đi trên phố, ngày hôm qua tuyết rơi quá nhiều, cho nên căn bản xe ngựa không thể dùng, muốn đi ra ngoài cũng chỉ có thể đi bộ. Rất nhiều người đều quét tuyết, nhưng ai lo việc nấy, quét xong thì chất thành đống, thế nên đường đi càng hẹp.
Kinh Triệu Duẫn cũng phái người ra quét tuyết, nhưng dù sao nhân lực cũng có hạn, kinh thành lớn như vậy, cũng không thể quét xong ngay được, huống chi chỉ có bọn quan to quyền quý có cảo cảo đặc thù, cho nên người Kinh Triệu Duẫn phái đi là đi phụ giúp những gia tộc kia.
Mọi người thật vất vả lắm mới đi tới được Bách Thảo Đường, trời rất lạnh, đi bộ rất vất vả nên vẫn đổ chút mồ hôi. Tiểu nhị trong Bách Thảo Đường vừa nhìn thấy Phượng Vũ Hoành đến, liền nhanh chóng ra đón, một bên vừa nhận áo choàng, một bên vừa nói: “Chủ nhân, hôm nay người đến xem bệnh không nhiều, nhưng đêm hôm qua có nhiều người rét đến nổi ngất ở trước cửa. Vương chưởng quỹ đều mang họ vào trong cứu trị.”
Phượng Vũ Hoành gật đầu: “Các ngươi làm đúng lắm.” Vừa nói vừa đi vào trong, xuyên qua sảnh vén rèm vào bên trong, tức thì thấy ngay ít nhất phải có bảy, tám người đang nằm bên trong, Vương Lâm đang chỉ huy vài người giúp việc sắc thuốc, đốt chậu than, rất ấm áp.
Phượng Vũ Hoành không nói nhiều lời, tiến lên bắt mạch cho những bệnh nhân này. Những người này hơn phân nửa là người già, còn có hai đứa bé, nhìn sơ qua là biết ngày thường đi ăn xin mà sống, ngày hôm qua tuyết lớn quá quả thực là làm bọn họ không có chỗ trốn, rét đến ngất đi cũng là chuyện bình thường.
Những người kia nhìn thấy có vị tiểu cô nương ăn mặc đẹp đẽ đến bắt mạch, đều có chút xấu hổ, đều tình nguyện đưa tay mình ra.
Vương Lâm cũng nhìn thấy Phượng Vũ Hoành, nhưng lại không lên tiếng mà tiếp tục làm việc, cũng không khách khí, bèn giải thích với mọi người: “Vị này chính là chủ nhân của Bách Thảo Đường chúng ta, cũng là vị Tể An huyện chủ mà hoàng thượng tấn phong.”
Hắn vừa nói xong, đám người kia liền cảm thấy thụ sủng nhược kinh. Đường đường là huyện chủ a! Lại có thể tự mình bắt mạch cho một đám ăn mày, đây là chuyện mà có nằm mộng cũng không dám nghĩ tới.
Vương Lâm bèn giải thích: “Người làm việc lớn không nên câu nệ, huyện chủ chúng ta tinh thông y thuật, mấy viên thuốc Đông y bào chế sẵn nổi tiếng gần xa của Bách Thảo Đường là do huyện chủ tự mình chế ra.”
Trong lúc Vương Lâm giải thích, Phượng Vũ Hoành đã bắt mạch xong cho những người ở đây, sau đó cũng hơi yên lòng. Do bởi môi trường sống không tốt, nên có những người có sẵn bệnh mãn tính trong người. Nhưng vì trận rét này mà họ rét đến ngất đi, cũng vì nhờ có Bách Thảo Đường cứu chữa kịp thời nên không có ảnh hưởng nặng.
Nàng nói với mọi người: “Không cần lo lắng, đã vào Bách Thảo Đường, cứu chữa cho mọi người chính là nghĩa vụ của chúng ta.” Nàng lại nhìn bọn tiểu nhị bưng thuốc mới sắc lên, sau đó gật đầu: “Đây là thuốc bổ, có thể làm ấm thân thể, có thành phần tăng cường sức đề kháng, mọi người uống vào, nhiều nhất một ngày là sẽ khỏe ngày.”
Mọi người nghe không hiểu cái gì gọi là tăng cường sức đề kháng, nhưng hiểu ý của Phượng Vũ Hoành đây là thuốc tốt, vì thế loáng một cái thuốc đã uống sạch.
Có vị phu nhân chừng năm mươi trong ngực ôm một đứa bé, lau nước mắt nói: “Đêm hôm qua, tuyết lớn làm sụp túp lều của chúng ta, ta cho rằng mình sẽ không thể sống nữa, nên đi vào trong kinh thành, thử tìm xem có gia đình nào khá giả muốn nhận nuôi nó không, tốt xấu gì nó cũng còn được sống. Gõ cửa nhà nào cũng không có người ra mở cửa, tuyết quá lớn, chúng ta cũng không đi nổi, có người nói Bách Thảo Đường ở trước mở cửa, chủ nhân và chưởng quỹ đều là Bồ Tát sống, đến đây có thể được cứu, nên chúng ta chạy đến Bách Thảo Đường.”
Nghe nàng nói như thế, những người khác cũng nhao nhao nói theo, đều giống ý nhau, cảm thấy đến được Bách Thảo Đường là còn con đường sống.
Phượng Vũ Hoành nghe rất cảm động, cũng tán thưởng nhìn Vương Lâm. Nàng biết, cái tiệm thuốc này bản thân nàng cũng không bận tâm nhiều, đa số đều do Vương Lâm quản. Bách Thảo Đường có tiếng tăm như hôm nay hoàn toàn là nhờ tài kinh doanh cùng tấm lòng của Vương Lâm.
Vương Lâm được khen ngợi, có chút xấu hổ, nhanh chóng thu xếp tiểu nhị tiếp tục thêm than, để gian nhà càng ấm áp lên, hơn nữa nói cho đám người đó: “Bên ngoài tuyết đã ngừng, nhìn khí trời hẳn là sẽ không rơi nữa, mọi người cứ yên tâm đi. Tuy nói Bách Thảo Đường không thể vĩnh viễn giữ các ngươi lại nhưng chí ít vẫn có thể giúp đỡ mọi người vượt qua cửa ải khó khăn này, không để mọi người chết đói ngoài đường.”
Mọi người lại cảm thấy cảm động, Vương Lâm khách khí một phen, nhanh chóng lôi Phượng Vũ Hoành đi qua phòng bên.
“Tiểu thư, tiếp tục như vậy không phải là cách hay.” Trên trán hắn dần nhăn lại, cũng không biết là gấp gáp hay nóng nảy: “Chúng ta cứu được tám người nhưng không thể cứu tám mươi người. Trận tuyết lớn này gần như phủ khắp cả kinh thành, người gặp chuyện chắc chắn không phải chỉ có nhiêu đây. Nếu như tin tức của Bách Thảo Đường lan truyền, không phải không tốt chỉ là sợ chúng ta không có năng lực lớn như thế.”
“Sẽ không có chuyện gì đâu, ngươi đừng vội.” Phượng Vũ Hoành phân phó Hoàng Tuyền Vong Xuyên đặt mấy bao giấy lớn trên tay xuống bàn: “Ta từ trong phủ đi ra ngoài có mang theo trà khô, không cần nấu chín, trực tiếp đổ nước sôi vào là có thể dùng. Ngươi cho người chuẩn bị mấy cái bát, nấu thêm nước sôi, chúng ta dựng một cái lều trước Bách Thảo Đường, người qua đường, bất kể là ai, đều tặng một chén trà nóng miễn phí.”
“Được.” Vương Lâm gật đầu: “Như vậy sẽ không có nhiều người rét đến ngất, bên ngoài có trà ấm uống, bọn họ cũng sẽ không chen chúc trước Bách Thảo Đường nữa.” Hắn liền đáp ứng, xách mấy cái bọc giấy đi ngay ra ngoài.
Vong Xuyên không yên lòng, cùng Hoàng Tuyền nói: “Ngươi cũng đi giúp một chút, thử xem đi tìm các tiệm ăn gần đây, có thể hỏi xin mượn một số bát không.”
Hoàng Tuyền gật đầu, cũng chạy theo.
Phượng Vũ Hoành cuối cùng cũng có thể ngồi xuống lấy hơi, một đường toàn tuyết, nàng đúng là hơi mệt chút.
“Đông tai đã như thế này, nếu như là mùa hè gặp nạn hồng thủy thì phiền phức hơn nữa rồi.” Nàng uống chút trà nóng mà Vong Xuyên đưa, trong lòng vẫn là nhớ Huyền Thiên Minh bên kia, buột miệng hỏi: “Ngươi nói quan đạo ngoại ô sẽ có người quét tuyết hay không? Nếu chúng ta đi bộ tới đại doanh thì phải mất bao lâu?”
Vong Xuyên bất đắc dĩ lắc đầu: “Nghĩ cũng không cần nghĩ, tuyết lớn như vậy, ba ngày ba đêm cũng chưa chắc có thể tới. Trong kinh thành đã như vậy, ngoại thành sao có thể có người quét tuyết được.”
Phượng Vũ Hoành đành thở dài, biết là dù gấp nhưng cũng không có cách nào, chỉ đành đợi thêm mấy ngày xem tuyết có thể tan được chút nào không, chung quy cũng phải đợi tuyết ta thì đường mới có thể đi xe ngựa.
Hai người đang ngồi đợi Vương Lâm bên kia chuẩn bị xong xuôi, bất chợt cửa phòng mở ra, Hoàng Tuyền vội vã trở lại, vẻ mặt lo lắng, nhìn thấy hai người các nàng liền vội vã nói: “Ngoại thành xảy ra chuyện rồi!”