Hiện tại không phải là lúc hành động thiếu suy nghĩ, Phượng Vũ Hành làm việc chưa bao giờ để xảy ra sai sót, nay vừa tới nơi này, trừ những ký ức đứt quãng của nguyên chủ, những thứ khác đều không biết. Hơn nữa, đây lại là dáng người của một tiểu cô nương mười hai tuổi, tay chân gầy nhẳng, nàng không ngu ngốc đến nỗi liều mạng với hai người trưởng thành đó.
Vừa mới trốn được, đã thấy đôi vợ chồng kia soi đuốc vào táng hố. Phượng Vũ Hành nhìn chằm chằm một lúc, xác định thân phận của đối phương, đúng là Vương Thụ Căn và vợ hắn, Từ thị.
Sau khi hai người kia tìm mọi nơi mà không có thu hoạch, Từ thị nóng nảy: "Không đúng! Rõ ràng để ở đây, người đâu rồi?"
Vương Thụ Căn giậm chân: "Không phải là chạy rồi?"
"Không thể. Lượng dược kia cũng đủ để nàng ngủ hai ngày hai đêm, làm sao tỉnh trong một đêm được!"
Vương Thụ Căn hổn hển: "Vậy ngươi nói xem người đâu rồi?"
Từ thị cũng nóng nảy: "Ngươi quát ta có ích gì! Người bị đánh đến hôn mê, hai ta lại cùng cho nàng uống mê dược, chính mắt ngươi nhìn thấy, sao lại đổ lỗi cho ta!"
Vương Thụ Căn không nói gì, rầu rĩ cúi đầu tìm thi thể, Từ thị cũng đi tìm theo.
Phượng Vũ Hành liên hệ với trí nhớ của nguyên chủ, cuối cùng đã hiểu rõ chuyện.
Cảnh tình này chắc là đánh nguyên chủ bất tỉnh rồi cho uống mê dược, sau đó vứt ở táng hố này, để đến đêm thì đưa đến Túy Hoa lâu bán lấy tiền?
Theo bản năng, Phượng Vũ Hành sờ sờ khuôn mặt mình, nói như thế, bộ dạng nguyên chủ không tệ lắm.
Nàng bốc một ít đá vụn trên tay, khóe môi Phượng Vũ Hành cười tà, đột nhiên ngón tay bắn ra, cục đá bay qua nhắm đến Từ thị.
Chợt nghe nữ nhân thét một tiếng "A" chói ta, nhanh chóng nói: "Ai? Ai đánh ta?"
Vương Thụ Căn dừng tay đi đến xem đầu nàng: "Có ai đâu?"
"Có! Vừa rồi có người đánh vào đầu ta."
Đang nói, thì có một viên đá bay tới, lúc này mục tiêu là mi tâm Vương Thụ Căn.
"A!" Nam nhân kêu lên, chưa chờ hắn hét xong, thì các nơi trên thân thể lại liên tiếp cảm giác được.
Hai người bị dọa đến phát điên, cây đuốc trong tay sớm đã rơi, bén vào xác chết, ngọn lửa bùng lên rất nhanh.
"Đi mau!" Cuối cùng Vương Thụ Căn còn chút lý trí, túm lấy Từ thị đang ngồi sững dưới đất, đi ra ngoài hố.
Đáng tiếc, vất vả đi lên, trên đùi đột nhiên đau đớn, lại lăn xuống. Thân thể mập mạp của Từ thị như quả cầu lăn lóc trong hố, dính phải lửa, rất nhanh đã thiêu cháy y phục của nàng.
Vương Thụ Căn cũng không thể đi lên được, y phục bị cháy đến bảy, tám phần, mặt bên trái còn bị thiêu hủy một khối thịt lớn.
Phượng Vũ Hành ném ra cục đá cuối cùng, phủi tro ở tay, không hề để ý đến hai người đang giãy dụa trong táng hố.
Vừa mới tới ngày đầu tiên, không nên hại chết người, nếu không sẽ không may mắn.
...
Mắt thấy hai người đã chạy xa, táng hố vẫn đang cháy. Hai tay Phượng Vũ Hành tạo thành hình chữ thập bái lạy chỗ kia: "Cát bụi về với cát bụi, đất về với đất, hỏa thiêu tốt hơn là phơi xác ở nơi hoang dã này."
"Hừ." Cách đó không xa, đột nhiên có tiếng hừ nhẹ truyền đến, Phượng Vũ Hành cả kinh, tóc gáy dựng thẳng lên. Không phải là sợ, chỉ là ngoài ý muốn
bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng sau, mà nàng lại không phát hiện ra.
Trước kia nàng là thánh thủ am hiểu Trung – Tây y ở thế kỷ XXI, mười hai tuổi đã đi theo ông nội vào quân doanh, đi theo quân được cùng được đặc huấn, trước nay mưa gió chưa từng lùi bước, nhạy cảm hơn mấy lần so với người bình thường, còn có một thân công phu mạnh mẽ. Mười tám tuổi bắt đầu lên bàn mổ, hai mươi lăm tuổi đã là quân y cao cấp của lục quân, nếu hai mươi tám tuổi nàng còn sống... thành tửu sẽ còn cao hơn nữa.
Không muốn nghĩ nhiều về chuyện trước kia, Phượng Vũ Hành xoay người đi về phía âm thanh kia dò xét.
Một nam nhân, hoặc có thể nói là một thanh niên, hai mươi tuổi, mặc cẩm bào màu tím, tóc dài được cột lên, mặt như đao tước, một đôi mắt ánh lên hàn tinh, sắc bén như chim ưng. Ở mi tâm có một hình vẽ hoa sen tím to bằng móng tay áp út, càng làm khuôn mặt tuấn mỹ thêm mấy phần yêu dị.
Chẳng qua...