Editor: Bell Huỳnh
Ra khỏi phòng, Phấn Đại liền chạy tới chỗ của Trầm Ngư. Lúc nàng đến đó, Ỷ Lâm đang giáo huấn một nha hoàn khác, vừa nhìn thấy Phấn Đại liền nhanh chóng đến đón: “Tứ tiểu thư sao lại tới đây? Nô tỳ thỉnh an Tứ tiểu thư.”
Phấn Đại nhìn Ỷ Lâm, cười một cái không có hảo ý: “Lời này nói thế nào nhỉ, trước đây ta ít tới đây là vì sợ bị nói là bám lấy đích nữ. Nhưng hiện tại, địa vị như nhau, cũng nên qua lại nhiều hơn không phải tốt hơn sao?”
Sắc mặt Ỷ Lâm biến đổi, nhưng cũng không dám phản bác. Phượng Phấn Đại thật là làm người ta cảm thấy giống như một con chó điên, thấy người nào cắn người nấy. “Tứ tiểu thư nói gì vậy, có người đến thăm, thì Đại tiểu thư còn mừng không kịp, mời Tứ tiểu thư vào trong.”
Ỷ Lâm dẫn Phấn Đại vào Trầm Ngư gian nhà trong, Trầm Ngư ở trong phòng đang nhìn chằm chằm vào son phấn đen trên bàn đến ngẩn người, đến khi hai người đã đến gần, lúc này mới phản ứng lại, bị tỉếng của Phấn Đại làm cho hoảng sợ.
“Đại tỷ đang nghĩ gì mà ngây ra vậy?”
Trầm Ngư nhìn Phấn Đại, lập tức lại nghĩ đến chuyện của Huyền Thiên Hoa, nàng rất muốn hỏi Phấn Đại thêm vài câu nữa, nhưng ánh mắt Ỷ Lâm nhìn nàng nhắc nhở, lời ra đến cửa miệng miễn cưỡng nén trở về. Ngược lại đổi vẻ mặt cười hoà nhã, đối với Phấn Đại nói: “Hôm nay tuyết đã rơi, Tứ muội ra ngoài sao không mang thêm đấu bồng chứ? Cẩn thận kẻo bị cảm lạnh đấy.”
“Đại tỷ, xảy ra chuyện lớn như vậy, tại sao tỷ vẫn còn ngồi trong phòng?” Phấn Đại coi thường nhất là gương mặt Bồ Tát này của Trầm Ngư, tự mình tìm ghế ngồi xuống, chăm chú nhìn Trầm Ngư.
Trầm Ngư bị một câu nói không đầu không đuôi làm cho ngẩn người: “Xảy ra chuyện gì?”
Phấn Đại kinh ngạc nói: “Đại tỷ chẳng lẽ không biết gì sao?”
Ỷ Lâm câu mày, ngắt lời: “Hôm nay tuyết rơi, Đại tiểu thư vẫn ngồi đợi trong phòng, vẫn chưa ra ngoài.”
“Vậy cũng nên có hạ nhân hỏi thăm chứ!” Phấn Đại nhìn Ỷ Lâm chớp mắt, lắc đầu nói: “Hạ nhân không trung thành như thế, sao có thể hầu hạ tốt chủ tử chứ?”
Ỷ Lâm bị nàng nói đến tức bụng đầy bụng, nhưng lại không thể phát tác, dù sao Trầm Ngư bây giờ không còn là đích nữ, những hạ nhân đi theo Trầm Ngư thân phận cũng không còn như trước.
Trầm Ngư cản bản không hiểu Phấn Đại đang nói cái gì, nhưng cũng biết chắc chắn là có chuyện gì xảy ra, không khỏi vội vã hỏi: “Muội đừng để ý đến hạ nhân, trước tiên nói rõ một chút, đến cùng là chuyện gì xảy ra?”
Phấn Đại tiến lên trước, dí mặt mình sát mặt Trầm Ngư, còn thiếu chút nữa là chóp mũi cũng đụng nhau. Trầm Ngư không quen, đang chuẩn bị dịch về phía sau thì chợt nghe Phấn Đại mở miệng: “Phượng Vũ Hoành nhốt Thất điện hạ ở trong Đồng Sinh Hiên được mấy ngày rồi.”
Nha đầu đi cùng Phấn Đaị không khỏi nghĩ: “Tứ tiểu thư đúng là biết cách gây chuyện. Rõ ràng là nàng nói sáng nay mới thấy Thất điện hạ đi vào sao qua miệng Tứ tiểu thư lại thành bị nhốt trong đó mấy ngày rồi?”
Thế mà, lại thành công khơi lên sự phẫn nộ của Trầm Ngư, chỉ thấy thoáng cái nàng đứng dậy, trợn mắt trừng trừng, âm thanh sắc bén đổi giọng —— “Ngươi nói cái gì?”
Phấn Đại nghĩ trong lòng “Tốt lắm”, nhưng lại nói khác: “Lần trước ta nói với tỷ Phượng Vũ Hoành cùng Thất điện hạ không minh bạch, còn Thất điện hạ thì bị thương nhưng tỷ không tin. Hôm nay thì sao chứ? Huyện chủ phủ của tỷ ấy lại đóng cửa từ chối tiếp khách mấy ngày, cả nữ nhi của Bạch gia cũng không vào được nhưng lại cho Thất điện hạ tự do ra vào. Nga ~ không đúng, là chỉ có vào, cũng không có ra, hai người đóng cửa phủ ở trong phòng, còn không biết đang làm những gì!”
“Lời này có thật không?”Phượng Trầm Ngư xanh mặt.
“Đương nhiên là thật!” Phấn Đại còn kéo nha hoàn bên người: “Có phải ngươi tận mắt thấy không? Mau nói cho Đại tỷ biết.”
Nha hoàn kia hết cách rồi, đành nhắm lên tiếng đáp lại: “Đúng thật là nô tỳ nhìn thấy Thất điện hạ vào Đồng Sinh Hiên.” Nàng cũng không nói là ngày nào đi vào, muốn nàng hùa theo Tứ tiểu thư cũng nhau mưu hại một vị nam tử xuất trần như tiên thế này, nàng cảm thấy bất kì lúc nào cũng có thể bị thiên lôi đánh.
“Sao lại như vậy?” Trầm Ngư theo bản năng nỉ non nói nhỏ, trên mặt xuất hiện vẻ mặt giận dữ, mà Phượng Phấn Đại bên cạnh còn không ngừng thêm mắm dặm muối —— “Nhị tỷ tỷ thật sự rất quá đáng, tuy giờ không ở trong Phượng phủ nữa nhưng vẫn là nữ nhi của Phượng gia, còn chưa xuất giá đã làm loại chuyện như này, chuyện này mà đồn ra bên ngoài thì chúng ta từ nay về sau sao còn mặt mũi gặp người khác? Huống chi, thanh danh của chúng ta đều bị nàng ta huỷ hoại, ai còn đồng ý làm mai với chúng ta?”
Trầm Ngư chỉ cảm thấy có một cỗ khí trong lòng sắp bùng nổ, có được mai mối hay không nàng cũng mặc kệ, thanh danh có hay không cũng không sao cả, trong đầu nàng bây giờ chỉ còn nhớ chuyện Huyền Thiên Hoa đang ở trong Đồng Sinh Hiên.
Một người như vậy, cư nhiên bị Phượng Vũ Hoành nhốt vào trong sân mình đã vài ngày, Phượng Vũ Hoành đến cùng định làm gì?
Phấn Đại nhìn gương mặt của Trầm Ngư càng ngày càng vặn vẹo, trong lòng nàng không khỏi càng lúc càng thấy hài lòng, không khỏi nói lại: “Lúc trước khi Đại tỷ còn là đích nữ, tỷ muội chúng ta lúc đó tốt biết bao, trong nhà lúc nào cũng vui vẻ, mẫu thân vẫn còn…”
“Đừng nói nữa!” Trầm Ngư nhắm mắt lại, khống chế lắm thì mới không bộc phát trước mặt Phấn Đại: “Hôm nay Tứ muội tới tìm ta là để nói những thứ này sao, là có ý gì?”
Phấn Đại cũng đứng lên, nói: “Chính là không muốn cho Nhị tỷ làm chuyện ảnh hưởng đến thanh danh của cả Phượng phủ, cho nên xin ý của Đại tỷ, chuyện này nên xử lý như thế nào?”
Phấn Đại nhìn thoáng qua đã đoán được tâm tư của Trầm Ngư, dứt khoác đá quả bóng này đến trước mặt nàng. Mà Trầm Ngư đúng như những gì nàng suy nghĩ, đang lúc nổi nóng, nghe Phấn Đại nói như thế, cũng không hề nghĩ ngợi, nhân tiện nói: “Ta hiện tại không làm chủ được, cái này phải báo với tổ mẫu.”
Phấn Đại gật đầu: “Vậy Đại tỷ cùng ta tới Thư Nhã viện đi.”
Ỷ Lâm nhíu mày, khẽ kéo tay áo của Trầm Ngư, trong lòng Trầm Ngư khẽ động, chân đang định nhấc thì lặng lẽ thu hồi lại, lại nghĩ rồi nói: “Hôm nay tuyết rơi, bệnh của tổ mẫu vào trời lạnh là không tốt, chúng ta đợi ngày mai lúc thỉnh an thì nói, hôm nay thì đừng làm phiền.”
“Cũng được.” Phấn Đại cũng không tính toán với nàng chuyện một hai ngày: “Chỉ cần Đại tỷ nhớ rõ chuyện này là tốt rồi, vậy Phấn Đại vào trước. Ai, Đại tỷ cũng đừng quá lo lắng, giữa thanh thiên bạch nhật với tính của Phượng Vũ Hoành cũng chẳng dám làm ra chuyện gì đâu.”
Tâm tư vừa bình tĩnh của Phượng Trầm Ngư lại bị khiêu khích, may nhờ Phấn Đại đi nhanh, bằng không chỉ sợ Trầm Ngư đổi ý.
Ỷ Lâm tự mình tiễn Phấn Đại ra sân, nhìn nàng đi xa, lúc này mới đi theo đường cũ trở về, đến trước mặt Trầm Ngư tận tình khuyên nhủ: “Đại tiểu thư, tuyệt đối không được a! Chưa nói tới việc Tứ tiẻu thư nói là thật hay giả, cứ coi như thật, thì lúc này người cũng không thể làm khó Nhị tiểu thư. Người nghĩ lại xem, vạn nhất Nhị tiểu thư bị phạt hoặc là xảy ra chuyện, thì số tiền hai trăm vạn kia của người sẽ bị mất trắng.”
Trầm Ngư cả kinh, lúc này mới phản ứng lại, hai trăm vạn kia chỉ là chuyện nhỏ, ý tứ của Ỷ Lâm nàng hiểu, nếu Phượng Vũ Hoành xảy ra chuyện thì ai sẽ chữa trị cho nàng?
“Ngươi nói đúng.” Trầm Ngư thở phào một hơi, chậm rãi ngồi xuống: “Xém chút nữa là bị nha đầu kia chọc giận. Phượng Vũ Hoành không thể có chuyện, chí ít là trước khi chữa trị cho ta, nàng ta nhất định phải là đích nữ của Phượng phủ, không thể xảy ra chuyện gì.”
Nói thì nói thế, nhưng cái mặt cố nén dữ tợn của nàng vẫn làm Ỷ Lâm hoảng sợ.
Buổi trưa ngày hôm sau, tuyết ngừng rơi, người trong Phượng phủ cùng đến Thư Nhã viện của lão thái thái để thỉnh an.
Lão thái thái ăn mặc chỉnh tề, được Triệu ma ma đỡ chuẩn bị hướng Quan Mai viên đi, vừa thấy mọi người thì có chút sững sờ.
“Sao? Hôm nay không nghe hát nữa?” Nàng vừa nói vừa ngó đầu ra bên ngoài: “Tuyết không phải đã ngừng rơi rồi sao? Ta thấy thời tiết khá được, cũng không quá lạnh.” Vừa nói vừa nhìn về phía Hàn thị, ý là muốn nàng mở miệng dù sao gánh hát cũng là do nàng gọi vào phủ.
Hàn thị không nói gì, An thị tiến lên nói thay —— “Lão thái thái, là Tứ tiểu thư dặn chúng tôi tới đây nói là có chuyện muốn nói.”
Lão thái thái nghe xong, mặt liền chìm xuống, trực giác nói cho nàng biết, Phượng Phấn Đại đảm bảo sẽ gây rối chẳng làm được chuyện gì tốt.
Nàng nhìn Phấn Đại chớp mắt, bất đắc dĩ để Triệu ma ma giúp nàng ngồi xuống, sau đó hướng các người khác: “Được rồi, các ngươi cũng ngồi cả đi.” Lại nhìn Phấn Đại, chủ động hỏi: “Ngươi có chuyện gì?”
Phấn Đại lên tiếng hắng giọng, nhìn Trầm Ngư trước mắt, sau đó nói: “Vẫn là Đại tỷ nói đi.”
Trầm Ngư buồn bực nhìn về phía nàng: “Là Tứ muội gọi chúng ta tới Thư Nhã viên, sao lại để cho ta nói?”
Phấn Đại hung hăng nhìn cái xem thường, thầm nhủ Phượng Trầm Ngư cứ giả vờ đi, đến lúc này mà còn trưng ra bộ mặc lương thiện như thế?
Oán thầm thì oán thầm, nàng cuối cùng cũng không tính toán với Trầm Ngư, đã mở miệng nói: “Mấy ngày gần đây không thấy Nhị tỷ, tính ra thì từ lúc phụ thân rời kinh, Nhị tỷ không có tới bên này?”
Lão thái thái thấy nàng bới móc Phượng Vũ Hoành, không khỏi phiền chán lên tiếng: “Có chuyện gì ngươi cứ nói, đừng có nói chuyện không đâu.”
Mặt Phấn Đại uỷ khuất: “Sao lại là nói chuyện không đâu? Tôn nữ hôm nay có chuyện muốn nói với tổ mẫu, chính là chuyện có liên quan đến Nhị tỷ.”
Vừa nghe nói có liên quan đến Phượng Vũ Hoành, ở đây trừ bỏ Hàn thị cùng Trầm Ngư là hiểu rõ sự tình thì những người khác đều cau mày. Trong lòng An thị lại sợ Phấn Đại muốn tìm phiền phức, nhưng do thân phận hạn chế, nàng cũng không tiện nói gì. Vẫn là để Tưởng Dung nói thay: “Nhị tỷ trong phủ có việc, mỗi ngày đều phái nha hoàn tới thỉnh an tổ mẫu, còn mang cả thuốc cho tổ mẫu, Tứ muội, ngươi rốt cục là muốn nói cái gì?”
Nghe Tưởng Dung nói chuyện, Phấn Đại lại tức giận, con ngươi đảo một vòng, lại nhếch môi cười. Nàng nhìn Tưởng Dung, bất chợt như nhớ tới việc gì nói: “Lần cung yến trước, Tam tỷ chẳng phải được Thất điện hạ tặng một bộ xiêm y sao? Ta còn nhớ rõ đây, Tam tỷ mặc vào đặc biệt đẹp, Thất điện hạ đối với tỷ thật là dụng tâm.”
Tưởng Dung nghe nàng nhắc đến cái này, mặt không khỏi đỏ lên, đầu rủ xuống.
Trầm Ngư nhìn thấy không khỏi cắn chặt hàm răng.
“Người như Thất điện hạ, giống như thần tiên, không bị người thế tục nhúng chàm, Tam tỷ động lòng cũng là chuyện thường. Chỉ là…” Nàng nhìn Trầm Ngư, thấy đối phương vẫn chưa mở lời, bất đắc dĩ đành nói hết —— “Chỉ là người tốt đến đâu cũng không thoát khỏi bị câu dẫn!”
Tưởng Dung kinh ngạc: “Tứ muội nói câu này là có ý gì?”
Phấn Đại đứng lên khom người với lão thái thái một cái, tố cáo: “Tổ mẫu, Huyện chủ phủ của Nhị tỷ mấy ngày nay vẫn đóng cửa tiếp khách, có người tận mắt thấy tiểu thư Bạch gia không được vào, nhưng lại thấy Thất điện hạ ra vào Huyện chủ phủ mà không bị cản. Thế nhưng Thất điện hạ sau khi vào thì lại chưa ra, đã liên tiếp nhiều ngày!”
“Cái gì?” Lão thái thái kinh hãi: “Ngươi nói Thất điện hạ vào Huyện chủ phủ mấy ngày rồi vẫn chưa ra?”
Phấn Đại gật đầu: “Đúng vậy. Nha đầu bên cạnh tôn nữ tận mắt nhìn thấy, chuyện này Đại tỷ cũng biết.” Nói rồi, chuyển ánh mắt nhìn Trầm Ngư: “Đại tỷ, muội nói không sai chứ?”
Vốn tưởng rằng Trầm Ngư sẽ gật đầu tán thành, sau đó các nàng sẽ cùng nhau kiện cáo Phượng Vũ Hoành phẩm hạnh không đoan trang.
Ai biết, Trầm Ngư lại nhìn nàng với ánh mắt kì quái, nháy mắt vô tội nhìn nàng: “Chuyện Tứ muội nói, ta chưa từng nghe!”