Kim Trân lần này vạch trần cũng gợi lên Phượng Vũ Hoành hứng thú, nàng nguyên bản cũng đã đứng dậy tưởng cáo từ tiến cung, dù sao trong cung còn có một vị giá giá trị năm triệu lượng hoàng kim bệnh nhân. Ai biết Kim Trân bất chợt đến đây một câu như vậy, nhưng để nàng đem cái mông đã nhấc lên lại ngồi trở xuống.
Phượng Trầm Ngư có chút gấp, lớn tiếng nói: “Chớ có ngậm máu phun người!”
Lão thái thái nhưng khoát tay chặn lại, ngăn lại Trầm Ngư lời nói, sau đó đối Kim Trân nói “Ngươi nói!”
Kim Trân có chút thở gấp, xem dạng này vô cùng gấp gáp, chỉ thấy nàng cố ý hướng Phượng Cẩn Nguyên bên kia hơi di chuyển, ý đồ tìm kiếm chút an ủi. Thấy Phượng Cẩn Nguyên quăng tới phía nàng một cái ánh mắt yên tâm, lúc này mới lên tiếng nói “Hàn tỷ tỷ ngày thứ hai xảy ra chuyện, thiếp thân khi nhàn hạ ngang qua sân của Đại tiểu thư, tận mắt nhìn thấy nha đầu thiếp thân nàng đang chôn gì đó vào trong sân. Là vật gì dạng bột, hẳn là theo lời Nhị tiểu thư vật dẫn đến Hàn tỷ trúng độc —— phấn mộc nhĩ.”
“Cái gì?” Lão thái thái kinh hãi, muốn nói một cái khuyên tai hay là đại biểu không là cái gì, nhưng xuất hiện phấn mộc nhĩ có thể cũng rất có tính chỉ về. Huống chi... “Ngươi nói là, nha đầu Đại tiểu thư chôn phấn mộc nhĩ vào trong sân?”
Kim Trân gật đầu, “Đúng thế. Thiếp thân thấy rất rõ ràng, chính là phấn mộc nhĩ.” Nói rồi, còn chỉ về đứng Trầm Ngư sau lưng Hạnh nhi: “Chính là nàng tại chôn!”
Hạnh nhi thoáng cái đã sợ, chân mềm nhũn cũng quỳ xuống, vừa lắc đầu vừa nói: “Không có, nô tỳ không có chôn gì đó! Nô tỳ cũng chưa từng chôn gì!”
Trầm Ngư cũng có chút hoang mang, nhưng nàng cũng không có với Hạnh nhi đồng dạng thề thốt phủ nhận, ngược lại là chỉ vào kia Hạnh nhi nói “Ngươi nô tài kia, chôn chính là chôn, vì sao phải nói dối?” Sau đó đứng dậy nói với lão thái thái: “Tôn nữ là lại để cho hạ nhân chôn phấn mộc nhĩ, nhưng cũng không có cầm vật kia hại qua người, chỉ vì tôn nữ nghe nói phấn mộc nhĩ có thể dùng giảm nhẹ thân hình, lúc này mới sai người đi mua để ăn. Ngày ấy Hàn di nương bị phấn mộc nhĩ độc hại, tôn nữ cũng là nhất thời sợ hãi, mới chôn vật kia.”
Nàng giải thích được cũng hợp tình hợp lý, thế nhưng cũng không tránh khỏi quá trùng hợp chút, đừng nói Phấn Đại không tin, ngay cả lão thái thái cùng Phượng Cẩn Nguyên cũng là không tin.
Liền thấy lão thái thái há miệng run rẩy chỉ vào Trầm Ngư, thất vọng nói “Ta một lần một lần cho ngươi cơ hội, ngươi một nhưng một lần lại một lần khiến ta thất vọng, Phượng Trầm Ngư, ta Phượng gia sao sẽ sinh ra nữ nhi như ngươi đến?”
Khang di nhanh chóng tiến lên vỗ lưng giúp lão thái thái, “Mẫu thân bớt giận, cẩn thận thân mình.”
“Sao ta không tức được?” Lão thái thái tức giận tới mức run cầm cập, “Có loại này người lòng dạ rắn rết trong phủ, ta là một ngày đều không được yên ổn. Cẩn Nguyên!” Nàng nhìn về phía Phượng Cẩn Nguyên nói: “Phượng Trầm Ngư ý đồ tàn hại người nối dõi Phượng gia, chuyện này, ngươi nói gì sao?”
Phượng Cẩn Nguyên cũng đối với Trầm Ngư vô cùng thất vọng, dù cho Trầm Ngư không ngừng mà giải thích nói mình thật không có làm, có thể chuyển theo hắn đối Trầm Ngư trước kia chuyện làm hiểu rõ, lần này, Phượng Cẩn Nguyên là tin.
“Phụ thân hẳn là thanh lý môn hộ!” Phấn Đại bất chợt kêu ra tiếng, chỉ vào Trầm Ngư nói “Hung thủ giết người, dù cho ch3t một vạn lần, cũng là ch3t không hết tội!”
“Câm mồm!” Phượng Cẩn Nguyên lạnh lùng quát mắng. Dù nói thế nào, Trầm Ngư với Phấn Đại so ra, hắn tâm vẫn là hướng về người trước. “Vi phụ tự có quyết đoán, còn chưa tới phiên ngươi nói xen vào.”
Phấn Đại bị nói tới không có phát cáu, tức giận trừng Phượng Trầm Ngư. Vốn còn hi vọng phụ thân có thể nghiêm trị, có thể chờ tới chờ lui, nhưng chờ đến Khang di một câu: “Sự tình trọng đại, chung quy điều tra cẩn thận mới tốt, Đại tiểu thư vẫn kêu oan, chẳng lẽ thật sự nhìn nàng oan.”
Phượng Cẩn Nguyên cũng cảm thấy nếu như sự việc thật là Trầm Ngư làm, nàng không nên cứ như vậy thừa nhận mình có phấn mộc nhĩ vật kia. Vì thế nghĩ nghĩ, lúc này mới nói: “Đưa Đại tiểu thư đến Phật đường, trước khi việc này chưa tra rõ, không cho phép người nào thả nàng ra.”
Phượng Trầm Ngư nhìn Khang di chớp mắt, nàng biết, người mẫu thân đây là đang giúp mình. Cũng tốt, hôm nay người đối nghịch với nàng là Kim Trân, nàng tin tưởng Khang di đối phó một cái Kim Trân thì tuyệt đối không có vấn đề đấy, chỉ cần không phải Phượng Vũ Hoành, trong phủ này, nàng vẫn thật là không sợ người khác.
Nhìn Trầm Ngư bị người mang đi, Phượng Vũ Hoành cũng đứng dậy, nói với lão thái thái: “A Hoành còn phải đi vào cung cho Như Gia công chúa chữa thương, sẽ không ở thêm, ngày mai trở lại cho tổ mẫu thỉnh an.”
Lão thái thái vừa nghe nói cho Như Gia trị thương, không khỏi bèn hỏi câu: “Như Gia bị thương rất nặng sao?”
Phượng Vũ Hoành liếc nhìn Khang di, thấy nàng cũng là một bộ dáng dấp rất bận tâm, đã cười cười nói: “Ngược lại giá trị năm triệu lượng hoàng kim cùng mười cây tuyết liên là được, mẫu thân yên tâm, có A Hoành tại, Như Gia công chúa bảo mệnh khẳng định là không thành vấn đề. Ai,” Nàng nói, than nhẹ một tiếng, quay đầu với Trình Quân Man nói “Phượng gia chứ đâu cũng tốt, chính là vẫn cũng không có gặp phải chủ mẫu có thể quản giáo tốt con gái. Vốn tưởng rằng Khang di trưởng công chúa vào phủ sau khi có thể trở nên tốt hơn, lại không nghĩ rằng nàng đem Như Gia công chúa dưỡng thành cái dạng này.”
Trình Quân Man nhanh chóng nói tiếp: “Chính vì như thế, cô mới để tỷ muội chúng ta vào phủ đến. Thỉnh huyện chủ yên tâm, ngày sau thiếp thân nhất định sẽ chặt chẽ giáo dục tiểu thư quý phủ, quy củ học được từ trong cung cũng hội nhất nhất truyền thụ, sẽ không lại nhường các tiểu thư ở trước mặt người ngoài mất lễ nghĩa.”
Nói vậy tương đương với chiếm Khang di quyền lợi giáo dục con gái, có thể người nhà họ Phượng nhưng ai cũng không nói cái gì, dù sao lúc trước Trình thị tỷ muội vào phủ, lý do chính là Khang di không có để ý dạy tốt Như Gia. Hiện nay, lão thái thái đến cũng cảm thấy nếu như từ Trình thị tỷ muội đến dạy dỗ hài tử trong phủ, cũng là vô cùng không sai. Các nàng từ trong cung đi ra, lễ nghi quy củ tất nhiên chu toàn, có người giảng dạy thế hài tử trong gia, sau này bất kể là đến trường hợp nào, đó đều là có thể xuất ra được tay.
Vì vậy lúc mặc dù gật đầu: “Hảo, các ngươi có thể gánh lấy trọng trách giáo dục tiểu thư quy củ lễ nghi, cũng là giải gánh nặng trong lòng ta.” Vừa nói vừa nhìn về phía Tưởng Dung cùng Phấn Đại: “Các ngươi sau đó thế nhưng phải hảo hảo học với hai vị di nương, quy củ trong cung dạy dỗ đến, là xuất sắc nhất.”
Tưởng Dung vẫn luôn rất nghe lời, lão thái thái phân phó nàng đã theo tiếng, quy quy củ củ không ra bất kỳ sai lầm.
Mà Phấn Đại đối này Trình thị tỷ muội thái độ đến cũng so với Khang di tốt hơn rất nhiều, đến chẳng phải vì khác, chỉ vì các nàng từ trong cung đi ra, nàng đã nghĩ ngay, nếu như có thể quen thuộc với hai người này chút, thuận lợi nhất nàng hỏi thăm tin tức. Ngũ hoàng tử này hình như cũng mấy ngày chưa từng xuất hiện, lòng của nàng loạn tung tùng phèo, mỗi ngày phái người tới bên ngoài hỏi thăm nhìn phải chăng Lê vương phủ lại nạp người mới. Hảo tại hạ nhân hồi bẩm đều là không có, nàng mới coi như hơi hơi an tâm.
Thấy Phấn Đại cũng hành lễ đáp ứng, lão thái thái lúc này mới gật gật đầu, Phượng Vũ Hoành cũng cười với Trình Quân Man nói “Nếu như thế, vậy thì mời di nương hao tổn nhiều tâm trí.” Nàng vỗ vỗ Trình Quân Man tay lưng, mang theo Hoàng Tuyền xoay người rời đi.
Phượng Cẩn Nguyên thì có chút xấu hổ, đến cùng hắn vẫn cái phụ thân, nữ nhi đây là tới là đi cũng không chào hỏi với hắn, thật là... Hắn thấy Trình Quân Man, nói cho nàng biết: “Quy củ của Nhị tiểu thư cũng nên lập nhất lập, ngươi để tâm nhiều hơn.”
Trình Quân Man gật gật đầu, lại nói câu: “Cô cô trong ngày thường luôn khen Tể An huyện chủ có học có lễ nghĩa, ngay cả dượng cũng khen ngợi huyện chủ nghe lời hiểu chuyện, nghĩ đến, Quân Man quy củ lập không tới huyện chủ chỗ ấy, cũng muốn thỉnh huyện chủ giúp đỡ Quân Man trấn quan đây!”
Phượng Cẩn Nguyên run rẩy toàn thân, đã nghĩ nói nàng chỗ nào hội quan cái gì, nàng phải nghe lời hiểu chuyện, cõi đời này sẽ không có người không hiểu chuyện.
Có thể miệng hơi mở mở, chợt nghe lão thái thái làm ho một tiếng, đưa tới một vẻ mặt nghiêm nghị. Phượng Cẩn Nguyên này mới phản ứng lại đây, Trình Quân Man nói cô dượng nào đó, đó là hoàng thượng và hoàng hậu a! Hắn là ăn nhiều ch3t no muốn đi phản bác hoàng thượng, hoàng hậu?
Vì thế gượng cười gật gật đầu, xem như đáp ứng.
Mà một đầu khác, Phượng Vũ Hoành đã mang theo Hoàng Tuyền ngồi trên long xa đi tới hoàng cung. Hoàng Tuyền nâng cằm lên hỏi nàng: “Tiểu thư sao cái dạng kia chắc chắc kia Khang di trưởng công chúa chính là mang theo cái vòng ngọc đó xuất giá chứ?”
Phượng Vũ Hoành buông tay nói “Ta đoán.”
Hoàng Tuyền vỗ trán, “Đoán thật chuẩn a!”
“Đấy là.” Nàng rất không biết xấu hổ gật gật đầu, “Ta cũng cảm thấy bản thân thật lợi hại.”
“Thiết!” Trong không khí truyền đến một tiếng trào phúng.
Phượng Vũ Hoành không làm nữa, lôi kéo Hoàng Tuyền nói “Trong chốc lát ra từ trong cung đi ra, chúng ta thì đi một chuyến Ngự vương phủ, ta muốn đem Ban Tẩu cho lui, không cần. Ngược lại trong phủ chúng ta hiện tại có nhiều ám vệ thế, ai không mạnh bằng hắn?”
Trong không khí lại có thanh âm nghiến răng truyền đến: “Vẫn thật là không ai mạnh hơn ta, không tin ngươi thử xem?”
Này một chủ một hầu cãi nhau Hoàng Tuyền đã quá quen thuộc, nàng tuyệt sẽ không tin tưởng Phượng Vũ Hoành đích xác sẽ đem Ban Tẩu cho lui, cũng tuyệt đối sẽ không tin tưởng Ban Tẩu chân thực đối Phượng Vũ Hoành bất kính.
Ngược lại, Phượng Vũ Hoành đối Ban Tẩu hay với các nàng vậy, đều đặc biệt tốt, chưa bao giờ từng coi các nàng như hạ nhân, mà là anh chị em. Mà Ban Tẩu, hắn chỉ là trước đây thói quen giấu ở hắc ám, bất chợt theo Phượng Vũ Hoành như thế cái... chủ tử không biết điều, có thể là thúc đẩy sức lực trong cơ thể cũng bị điều động, lúc này mới thỉnh thoảng trêu đùa chơi. Chỉ khi nào gặp được nguy hiểm, Hoàng Tuyền biết, Ban Tẩu tuyệt đối là liều tính mạng không cần, cũng hội bảo vệ được Phượng Vũ Hoành an toàn.
Nàng cùng Vong Xuyên cũng giống như vậy!
Hôm nay gặp lại Như Gia, tinh thần của nàng đến là khá hơn hôm qua tý, có lẽ là bởi vì trong phòng được các hạ nhân một lần nữa thu thập quá, lại huân hương, tư vị thanh tân không thiếu, này mới hiển lên rõ tinh khí mười phần.
Thế nhưng Như Gia nhìn đến Phượng Vũ Hoành nhưng cũng không nói lời nào, chỉ là dùng một đôi mắt mang đầy oán khí nhìn nàng chằm chằm, thật giống như như vậy trừng có thể phát ti3t căm phẫn trong lòng thông thường.
Phượng Vũ Hoành mặc kệ nàng, tự mình động thủ vì nàng xử lý vết thương.
Như Gia trừng gần nửa canh giờ, rốt cục không kềm được, trước hết phá công, nhưng dùng giọng nói cảnh cáo cùng Phượng Vũ Hoành nói: “Năm triệu lượng hoàng kim, nên cẩn thận cho ta trị, xứng đáng những thứ này tiền xem bệnh mới tốt.”
Phượng Vũ Hoành cười nói: “Yên tâm, ta nhất định chữa cho ngươi phải hảo hảo, chuẩn bị lần sau lại đánh.”
“Ngươi ——” Như Gia theo thói quen đã nghĩ mắng nàng bát đời tổ tông tới, có thể cứ nghĩ tới chính mình thương tổn cả người này chính vì kích động mắng người mà lên, đã vội vã im tiếng, quay đầu đi chỗ khác, cũng không muốn nhìn Phượng Vũ Hoành chớp mắt.
Phượng Vũ Hoành này một thương tổn trị hơn hai canh giờ, cuối cùng kết thúc, Như Gia đã đau đến sắp ch3t rồi. Nghe được Phượng Vũ Hoành ngày mai còn sẽ lại đến, nàng bất chợt liền có chút tưởng muốn buông tha trị liệu như vậy. Quá đau, Như Gia quả thực hoài nghi mình rốt cuộc có thể hay không gánh chịu được, vàng cũng xài, cuối cùng nhưng ch3t ở trong quá trình trị liệu, nàng chẳng phải là quá oan?
Có thể Phượng Vũ Hoành không tâm để ý nàng, hoàn thành công tác, thu dọn đồ đạc rời đi, nàng là không nói cho Như Gia căn bản không dùng thuốc tê. Chính mình làm bậy liền phải chính mình chịu đựng hậu quả, nhớ được đau, tài năng nhớ được lần sau sẽ không như vậy tái phạm. Tuy nàng không cho rằng Như Gia thật thay đổi được...
Từ trong cung đi ra, Phượng Vũ Hoành mời người cho nàng chỉ Thanh An cung vị trí, mang theo Hoàng Tuyền thẳng đến đầu kia mà đi. Hoàng Tuyền lần trước cũng không có cùng vào cung, lúc này còn không rõ vì sao trong chớp mắt thì đi Thanh An cung, đang muốn hỏi một câu, đã thấy trước mặt có cung nữ đang vội vã chạy tới đây ——