Thần Y Đích Nữ

Chương 44

Lập tức có hạ nhân bên ngoài chạy đi, Phượng Cẩn Nguyên cầm y phục hạ nhân mang tới muốn đi tắm rửa, Hàn thị cầm y phục đi vào phía sau bình phong. Phượng Vũ Hành đỡ lão thái thái: "Tổ mẫu ngồi một lát trước đi." Lại phân phó hạ nhân: "Dọn dẹp mặt đất một chút."

Chờ đến khi Phượng Cẩn Nguyển trở ra, cuối cùng thư phòng cũng khôi phục một chút, ngay cả Kim Trân cũng đã mặc quần áo, cúi đầu đứng ở góc.

Chỉ là ai cũng không chú ý đến, Vong Xuyên vốn đi theo Phượng Vũ Hành không biết lúc nào đã lặng yên ra khỏi Tùng viên, chỉ còn lại một mình Thanh Ngọc ở lại hầu hạ.

Chỉ chốc lát sau, hai gã sai vặt lúc trước đến Khách viện đã quay về, trong tay mang theo một cái ấm sắc thuốc, cũng không gặp Hứa đại phu và nha hoàn đưa thuốc.

Phượng Cẩn Nguyên nhíu mày: "Để các ngươi đi dẫn người đến, người đâu?"

Một gã sai vặt trong đó nói: "Lão gia, Hứa đại phu và nha hoàn của hắn đã không còn ở trong phủ, nô tài chỉ tìm được một cái ấm sắc thuốc bị đánh đổ trên mặt đấtm còn dẫn theo một ma ma giặt giũ ở Khách viện đến."

Lão thái thái lạnh lùng nghiêm mặt, trầm giọng nói: "Đưa vào."

Ma ma kia bị hạ nhân đưa vào trong phòng, vừa thấy trong phòng cư nhiên có nhiều chủ tử đang ngồi như vậy, sợ tới mức liền quỳ trên mặt đất.

Trước mặt người khác bộ dáng Phượng Trầm Ngư đều là Bồ Tát, trước mắt cũng không ngoại lệ, chỉ nghe nàng ôn nhu nói: "Ma ma chớ sợ, chính là gọi ngươi tới hỏi chút sự tình."

Lão thái thái nói tiếp: "Hứa đại phu và nha đầu của hắn vốn ở Khách viện đâu rồi?"

Ma ma kia sợ tới mức đầu cũng không dám ngẩng lên, run rẩy đáp lời: "Lão nô chỉ phụ trách giặt giũ, ngày thường đều rất ít giao tiếp với Hứa đại phu. Ước chừng nửa canh giờ trước, lão nô thấy Hứa đại phu mang theo nha đầu kia vội vàng ra sân, lắm miệng hỏi một câu, Hứa đại phu chỉ nói câu đi chẩn bệnh, không còn nói gì khác."

Khách Khanh đại phu được xem như khách trong phủ, đối với chuyện xuất nhập phủ trong ngày, vẫn có vẻ thư thái. Nghe ma ma này nói như thế, lão thái thái cũng biết hỏi lại cũng không được gì, khoát tay áo, để người ta đi xuống.

Phượng Vũ Hành chủ động đi đến gần gã sai vặt, nhận lấy ấm sắc thuốc, cẩn thận xem một lần, lại tiến gần ngửi, thế này mới nói với mọi người: "Đây là ấm sắc thuốc kia."

Trầm thị ra vẻ tức giận: "Lão thất phu chết tiệt!" Nói xong còn không quên trừng mắt nhìn Kim Trâm.

Phượng Vũ Hành tiếp tục nói: "Phụ thân có thể lại tìm đại phu đến kiểm tra một lần."

Phượng Cẩn Nguyên khoát tay chặn lại: "Vi phụ tin tưởng ngươi."

Không tin thì phải làm thế nào đây? Đây gọi là việc xấu trong nhà không thể đem ra ngoài, loại chuyện này chỉ là thiếu một người biết cũng có vẻ tốt, hôm nay hắn mất mặt lớn rồi.

Phượng Trầm Ngư nhìn mọi người xung quanh một vòng, có chút tiếc nuối nói: "Hứa đại phu kia nhất định là chạy tội, như thế xem ra, mẫu thân quả thật là bị oan uổng. Chỉ là tra không đến hung phạm, mẫu thân thật sự ủy khuất!" Lúc nói chuyện, hốc mắt đều đỏ lên.

Lúc này, chợt nghe ngoài cửa có thanh âm Vong Xuyên truyền đến: "Đại tiểu thư đã lo lắng nhiều rồi, nô tỳ đã đuổi theo đại phu và nha hoàn mang về, còn mờ nhóm chủ tử thẩm tra."

Dứt lời, bùm, bùm hai tiếng, hai người một nam một nữ trước sau bị ném vào trong phòng, mà Vong Xuyên, tựa như dẫn theo hai hộp điểm tâm, không thấy mệt mỏi.

Hứa đại phu và nha hoàn kia vừa xuất hiện ở trong phòng, Phượng Trầm Ngư chỉ biết là chuyện không tốt.

Giờ phút này nàng rốt cuộc ý được được mình đã tính sai, nàng biết trong Phượng phủ có ám vệ, cũng biết Phượng Cẩn Nguyên căn bản không có khả năng phái ám vệ đuổi theo Hứa đại phu, chỉ cần Trầm thị làm dịu chuyện tình của Kim Trâm xuống, chuyện này liền trôi qua.

Nhưng nàng vạn lần không ngờ, nha đầu bên người Phượng Vũ Hành biết võ công.

Phượng Trầm Ngư nàng tuy cầm kỳ thi họa mọi thứ tinh thông, nhưng nhược điểm duy nhất là không tập võ. Phượng gia thầm nghĩ để ngày sau nàng bay lên làm Phượng Hoàng, một lòng một dạ giáo dục tấn công tâm kế cho nàng, loại võ công này nọ người như nàng vạn lần không thể động.

Quả nhiên, lão thái thái ép hỏi thêm cả uy hiếp, Hứa đại phu khai hết: "Đều là do Đại phu nhân lệnh cho ta làm! Nàng muốn hại Nhị thiếu gia Phượng gia, để ta sắc thứ dược này đưa qua, cầu lão thái thái minh giám!"

Nhân chứng trước mặt, Trầm thị có trăm miệng cũng không biện minh được, mà tiểu nha hoàn kia thật sự oan uổng, nàng hoàn toàn chỉ được Hứa đại phu phân phó đi làm, ngay cả lí do tại sao muốn trốn xa Phượng gia cũng không biết.

Sau khi chân tướng đã điều tra rõ, Phượng Cẩn Nguyên giận dữ không thôi, tuy nói đứa nhỏ Phượng Tử Duệ này từ ba năm trước hắn đã bỏ qua, nhưng nay đã không như xưa, khi đó là bị người Diêu gia làm cho mệt mỏi, đối với hai tỷ đệ kia hắn không thể không bỏ, nhưng hôm nay, Phượng Vũ Hành đã có chỗ dựa là Ngự vương phủ, Diêu gia cũng làm cho hắn cân nhắc, lại để hắn bỏ đứa nhỏ này, hắn thật sự không thể nhẫn tâm. Huống chi Phượng phủ hắn cho tới nay chỉ mới có hai đứa con trai!

Mắt thấy Phượng Cẩn Nguyên biến chuyển, Kim Trân ở trong góc cắn răng, rõ ràng cũng liều mạng: "Lão gia! Hứa đại phu nói đúng, tất cả đều do đại phu nhân làm!"

Phượng Cẩn Nguyên vừa thấy Kim Trân nói chuyện, trước đó hai người đã gây nên một trận náo loạn, đáy lòng hắn bắt đầu mâu thuẫn.

Kim Trân này là nha đầu của Trầm thị, mấy năm nay Trầm thị làm chuyện gì hắn tuy không quản, nhưng không có nghĩa là không biết. Có bao nhiêu chuyện xấu đều để tự tay Kim Trân làm, nha đầu kia lại nói thuộc hạ cũng không sạch sẽ. Nhưng nếu để hắn nhất định phải xử lý Kim Trân, hắn thật sự có chút luyến tiếc.

Trước mắt Phượng Cẩn Nguyên thập phần hy vọng Kim Trân này có thể thông minh một ít, tốt nhất tự mình phủi sạch sẽ, như vậy hắn cũng có thể giữ được nàng.

Mà Kim Trân quả nhiên không phụ sự kỳ vọng, lại mở miệng, không những tự mình phủi sạch, còn trở thành người có công: "Sau khi nô tỳ biết Đại phu nhân muốn đem thuốc như vậy cho Nhị thiếu gia uống, mới liều lĩnh chạy tới Liễu viên, nghĩ phải đem thuốc kia về! Nhị tiểu thư! Cầu Nhị tiểu thư làm chứng, nô tỳ lúc ấy đã quỳ xuống xin Nhị tiểu thư đem thuốc trả lại cho nô tỳ!"

Phượng Vũ Hành híp mắt, trải qua cân nhắc mới gật đầu: "Đúng vậy, lúc ấy Kim Trân cô nương quỳ xuống cầu xin ta." Lại chuyển hướng Phượng Cẩn Nguyên: "Nhưng nữ nhi vốn không biết thuốc này là để Tử Duệ uống, còn tưởng rằng đúng là đưa sai, mới cho Kim Trân cô nương vội mang tới phụ thân."

Kim Trân lại nói tiếp: "Nô tỳ không dám đem Đại phu nhân nói ra, chỉ có thể kiên trì đi theo Vong Xuyên cô nương vào Tùng viên. Nô tỳ nghĩ Đại phu nhân nhất thời hồ đồ, sau này nhất định sẽ hối hận, nên mới không nói ra trước mặt lão gia. Mà thuốc kia... Lão gia uống thuốc như vậy, nếu không lập tức... không lập tức cùng người... chỉ sợ tính mạng khó giữ, thế nên mới..."

"Làm khó ngươi." Thấy Kim Trân nói thành như vậy, Phượng Cẩn Nguyên nhanh chóng tỏ thái độ, xem như đã bảo vệ được người.

Trầm thị lại tức giận đến nỗi môi phát ra tiếng, nếu không bị Trầm Ngư lôi kéo, chỉ sợ đã tiến lên xé xác Kim Trân ra.

"Tiện nhân!" Nàng tức giận muốn đứng lên nhưng không đứng được, người quá mập nên Trầm Ngư căn bản không chống đỡ được nàng, chân run lên, mẫu tử hai người cùng ra trên mặt đất. "Ta muốn giết con tiện nhân ngươi! Còn có ngươi!" Nàng bỗng chỉ Phượng Vũ hành: "Đáng chết! Đồ đáng chết nhất chính là ngươi! Ta muốn giết ngươi! Ta muốn giết ngươi!"

Phượng Vũ Hành ra vẻ sợ hãi liễn tiếp lui về phía sau, trong mắt mang theo khẩn cầu: "Mẫu thân, mẫu thân, vì sao ngươi phải như vậy? A Hành không làm gì sao! Cái gì A Hành cũng không tranh, A Hành không làm chính nữ, đem tất cả thứ tốt nhất trong phủ tặng cho Đại tỷ tỷ, mẫu thân, tại sao ngươi lại muốn bức chúng ta vào đường chết như vậy?"

"Bởi vì ngươi còn sống chướng mắt ta!" Trầm thị như con thú điên, điên cuồng hét lên: "Phượng Vũ Hành! Phượng Tử Duệ! Diêu Thiên Nhi! Các ngươi điều đáng chết!"

Phượng Trầm Ngư nghĩ, lúc này thật sự có điểm phiền chán Trầm thị. Tưởng nhiều năm nàng cố gắng lương thiện và hữu ái, bao nhiêu thứ đều bị hủy trong tay mẫu thân này. Mẫu thân cho tới giờ đều chỉ lo cho mình vui vẻ, cho tới bây giờ lúc làm việc nói chuyện cũng không chịu vì nàng mà lo lắng. Trước mắt phụ thân đang tức giận như vậy, không phải là đem tương lai hai người mẫu tử các nàng còn Đại ca đang học tập bên ngoài chôn vùi hết sao?

"Mẫu thân nếu nói như thế lần nữa, Trầm Ngư cũng bất lực." Nàng chậm rãi buông Trầm thị ra, đứng lên lần nữa, đi đến bên người Phượng Cẩn Nguyên, "Chuyện của trưởng bối Trầm Ngư cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ mogn phụ thân có thể niệm tình cũ, cho mẫu thân một con đường sống, Trầm Ngư đều không cầu gì khác."

Phượng Cẩn Nguyên gật đầu, thương tiếc nhìn nữ nhi mình cực kỳ kiêu ngạo, vừa lòng này, đáy lòng liền hận Trầm thị thêm vài phần.

"Người là đồ độc phụ, vì tư lợi, bạc đãi thứ nữ, độc hại con vợ kế, nhưng lại không vì nữ nhi thân sinh suy nghĩ, làm gia chủ mẫu như vậy, ta muốn dùng ngươi làm gì đây?"

"Lão gia!" Trầm thị cũng choáng váng, một điều tội trạng này nàng đều không sao cả, chỉ một câu "không chịu vì nữ nhi thân sinh mà suy nghĩ" này, nàng đúng là để ý. "Sao ta lại không hy vọng muốn tốt cho Trầm Ngư chứ!"

"Ngươi như thế này là vì muốn tốt cho nàng?" Phượng Cẩn Nguyên tức giận, cầm một chén trà ném mạnh vào đầu Trầm thị.

Trầm thị tránh không kịp, bát trà kia trúng ngay giữa trán, nhát mắt đã đổ máu.

"Trầm thị." Trong mắt Phượng Cẩn Nguyên không mang theo chút tình cảm, "Vị trí gia chủ mẫu của ngươi ngàn vạn lần không xứng đáng được ngồi! Ngươi yên tâm, mặc kệ là lúc nào, Trầm Ngư đều là chính nữ của Phượng Cẩn Nguyên ta, tương lai không quan người nào ngồi trên vị trí chủ mẫu, Trầm thị đều là nữ nhi thân sinh của người nọ."

"Lão gia!" Trầm thị hoàn toàn choáng váng, "Ngươi muốn đem Trầm Ngư cho người khác nuôi? Không được! Tuyệt đối không được!"

"Có gì không được? Có mẫu thân như ngươi mới là sỉ nhục của Trầm Ngư!"

"Nhưng ta sẽ không hại nữ nhi của ta!" Trầm thị chỉ vào Phượng Vũ Hành nói: "Lão gia nói ta mưu hại các nàng, được, ta nhận! Nhưng lão gia ngươi phải hiểu, tương lai cho dù ai làm chủ mẫu, kết cục của Trầm Ngư cũng giống các nàng! Trên đời này không có nữ nhân nào có thể dễ dàng tha thứ đứa nhỏ của người khác đạp lên đầu đứa nhỏ của mình! Trầm Ngư sớm muộn cũng chết trong tay tân chủ mẫu mà thôi, ngươi đừng có không tin!"

Lời kêu này thê lương dị thường, giống như ác quỷ từ trong địa ngục đi ra lên án.

Phượng Trầm Ngư nhìn Trầm thị như vậy, còn nghĩ lại lời nói của nàng, lòng cũng mềm xuống.

Mẫu thân nói đúng! Tuy hiện tại phụ thân cho phép nàng vĩnh viễn là chính nữ, nhưng vị phụ thân này của nàng sẽ hứa hẹn chỉ vì vài đồng tiền? Nhìn Diêu thị xem, nhìn Phượng Vũ Hành và Phượng Tử Duệ mà xem, bọn họ của hôm nay chính là bản thân của ngày mai!

Nghĩ xong, Phượng Trầm Ngư vội vàng hạ bái với Phượng Cẩn Nguyên, vài giọt lệ lách tách rơi xuống: "Phụ thân cân nhắc đi! Mẫu thân nói đúng, Trầm Ngư là chính nữ thì sao? Tương lai tân mẫu thân nhập phủ, còn không biết sẽ khi dễ Trầm Ngư như thế nào. Năm nay Trầm Ngư mười bốn tuổi, ở nhà cũng không được vài năm nữa, thỉnh phụ thân đau xót lòng nữ nhi một lần, để nữ nhi an ổn sống đến lúc xuất giá đi."

Nàng đem hai chữ "xuất giá" tăng thêm ngữ khí, mục đích chính là nhắc nhở Phượng Cẩn Nguyên tương lai của nàng.

Mà loại nhắc nhở này cũng thập phần hữu dụng, Phượng Cẩn Nguyên có thể không cần Trầm thị, nhưng tuyệt đối sẽ không lấy tính mạng Trầm Ngư ra làm trò đùa.

Hắn nhìn lão thái thái, chỉ thấy lão thái thái hơi gật đầu, liền biết tâm tư của mẫu thân và mình giống nhau.

Phượng gia ở kinh thành không có tiền vốn, hắn là đời thứ nhất, tuyệt đối không thể dậy lên sóng gió gì. Cho nên hết thảy cầu an ổn, vì tương lai Phượng gia, hắn liền nhìn Trầm thị này vài năm nữa.
Bình Luận (0)
Comment