Lão thái thái không tiếp, trực tiếp để Triệu ma ma đem thứ này giao cho Phượng Vũ Hành: "A Hành ngươi tự nhìn xem, có chỗ nào không ổn không?"
Trầm thị trừng mắt một cái: "Có thể có gì không ổn? Giao đã giao rồi, còn muốn thế nào?"
Lão thái thái vỗ bàn: "Phản nhân!" Thanh âm cực lức, sợ tới mức tất cả con dâu đều co rụt lại.
Phượng Vũ Hành hợp thời nhắc nhở: "Tổ mẫu chớ tức giận, thân thể quan trọng hơn."
Lão thái thái thụ giáo gật đầu, thúc giục nói: "Ngươi mau xem mấy thứ này đi."
Phượng Vũ Hành mở ba tờ khế đất ra, đi về bên người Diêu thị, "Di nương nhìn xem có phải là mấy gian này không?"
Diêu thị tiếp nhận xem, chỉ thấy hiện ra là Bách Thảo đường, còn có một cửa tiệm trang sức, ngoài ra có một gian là tiệm đồ cổ.
Mấy thứ này đều là những thứ năm đó khi xuất giá, Diêu lão thái y tự mình chọn ra thành của hồi môn của nàng, thầm nghĩ ba gian này đều có thể kiếm tiền mua bán, có thể trợ cấp nữ nhi sinh kế. Lại không nghĩ rằng bắt đầu từ ngày gả đến Phượng gia kia, cửa tiệm này nàng cũng chưa từng nhìn qua.
"Đúng là những cái này." Diêu thị cảm khái ngàn lần.
Phượng Vũ Hành lại lật mấy cuốn sổ ghi chép ra, chi tiết cụ thể nàng xem không hiểu, nhưng cuối cùng, chung quy sổ cũng ghi rõ ràng rành mạch, ba gian cửa tiệm mắc nợ nhiều lần, chẳng những không kiếm tiền, còn thua lỗ tận trời.
Trầm thị thấy nàng nhíu mi, hừ lạnh một tiếng, thông báo: "Thấy rõ chưa, mấy năm nay Phượng gia cho cửa hàng các ngươi bao nhiêu bạc. Một bút đều viết rành mạch, nay đem cửa hàng về đi, nên đem đi mấy thứ thua lỗ cũng coi như rõ ràng."
Lời nàng vừa thốt ra, đại bộ phận mọi người trong phòng đều sợ run một chút.
Các nàng đều là lão nhân Phượng phủ, biết gia sản Diêu gia năm đó tặng là cửa tiệm gì. Tiệm bán dược, tiệm trang sức, tiệm đồ cổ, người nào không phải kiếm tiền mua bán, sao lại còn bị thua lỗ?
Lão thái thái tự nhiên biết Trầm thị đánh chủ ý gì, nhưng những cửa tiệm này vài năm nay đều do Trầm thị để ý, nàng cũng không thể nói cái gì.
Phượng Vũ Hành cũng không nghi ngờ cái này, chỉ nói: "Mẫu thân yên tâm, ta sẽ điều tra sổ sách, nếu quả thật là mắc nợ, thì bạc là phải trả. Nhưng mấy năm nay người thay thế để ý kinh doanh không làm tốt trách nhiệm. Hơn nữa..." Nàng mắt lạnh nhìn Trầm thị, "Nếu tra ra tình trạng kinh doanh thực tế và sổ sách ghi chép bạc không thích hợp, còn thỉnh mẫu thân cho A Hành, cũng cho Phượng gia một cái công đạo."
Trầm thị không rõ: "Ta cho Phượng gia công đạo gì? Cửa tiệm không phải là của các ngươi sao?"
A Hành hỏi lại: "Hiện tại đã biết cửa tiệm là của ta? Lúc trước là ai nói nữ nhân gả về đây, mấy đồ này nọ đều do nhà chồng sở hữu?"
Trầm thị tự biết đuối lý, lật con mắt nhỏ trắng không muốn tiếp lời này, lại chột dạ với Phượng Vũ Hành về chuyện sổ sách, không được tự nhiên vặn vẹo nói: "Ta là gia chủ mẫu Phượng gia, ngươi chi là một thứ nữ, vãn bối cũng dám hoài nghi ta, quy củ đều vứt nơi nào rồi?"
Phượng Vũ Hành lại nói: "Ở thâm sơn tây bắc, Phượng gia đúng là chưa dạy bảo A Hành thành một người quy củ xứng đáng."
Lão thái thái cũng nhắc nhở Trầm thị: "Ngươi đúng là chủ mẫu Phượng gia, nhưng hiện tại đã không đảm đương nổi cái nhà này!"
Trầm thị tức giận thở hổn hển, đứng lên chỉ vào tất cả mọi người, hét lớn: "Các ngươi đều thông đồng với nhau! Đều cố ý!"
Phượng Vũ Hành lười nói nhảm cùng nàng, chỉ thi lễ với lão thái thái phía trước: "Tổ mẫu, A Hành cáo lui trước, hôm nay được cầm lại cửa tiệm, còn định ra phủ đi thăm dò một phen, vừa đúng lúc thảo luận với tổ mẫu."
Lão thái thái gật đầu: "Đi đi! Dẫn theo nha hoàn, đi sớm về sớm."
A Hành cúi người cáo lui, Diêu thị và Tử Duệ cũng cùng nhau rời đi.
Lão thái thái trừng mắt Trầm thị, lạnh giọng cảnh báo: "Đừng để vì đức hạnh của mình mà chậm trễ tương lai Trầm Ngư, nếu ngươi không sửa, Phượng gia có thể cân nhắc đưa ngươi vào miếu."
Nói đến Phượng Vũ Hành, từ Thư Nhã viên đi ra liền dẫn theo hai người Hoàng Tuyền và Thanh Ngọc ra phủ môn. Đây là lần đầu tiên nàng ra phủ từ khi trở lại kinh thành, nhất thời cảm thấy sau khi rời khỏi quyền quản lí của Phượng gia ba phần, hô hấp đều thông thuận.
Hoàng Tuyền quay đầu trừng mắt nhìn Phượng phủ một cái, căm giận nói: "Nhị tiểu thư nhịn vài năm nữa, về sau ta không bao giờ quay lại. Một nhà người này chẳng ra gì!"
Ngay cả Thanh Ngọc đều không quen nhìn sắc mặt người Phượng gia, "Lão gia không phải Tể tướng sao? Thật không thể tưởng tượng được đường đường là Tể tướng cư nhiên lại nuôi trong phủ một đương gia chủ mẫu như vậy."
Phượng Vũ Hành nhún vai: "Nếu các ngươi muốn xem náo nhiệt, mấy nay cũng có thể xem. Chỗ ngồi này trong phủ a, mỗi người đều có thể vừa đơn ca vừa diễn, nhưng khi hội xướng lại thập phần phấn khích."
Hoàng Tuyền lại khôi phục bộ dáng cười hì hì, nói: "Cũng được, đỡ nhàm chán. Coi như chơi đùa với các nàng, luôn luôn quăng roi, đánh đánh."
Thanh Ngọc bĩu môi nói: "Hoàng Tuyền tỷ tỷ không nên hơi tí đã nói đánh người."
Hoàng Tuyền ôm lấy vai nàng đùa giỡn: "Cây nhỏ không đánh không thẳng."
Mấy người nói nói cười cười, rất nhanh đã đi đến chỗ Bách Thảo đường.
Phượng Vũ Hành vẫn chưa dẫn người trực tiếp đi vào, mà đứng ở trước cửa cửa tiệm giả bộ xem.
Dược của Bách Thảo người đến người đi, người lấy dược không ít, mặt tiền của hiệu có một tiểu nhị đang quét dọn, một vị chưởng quầy bộ dáng của nam tử trung niên đứng ở quầy tiền, cầm trong tay thứ nọ đang ba hoa nói không ngừng với một lão đầu.
Ba người Phượng Vũ Hành đến gần một chút, chợt nghe người nọ nói: "Đây là nhân sâm năm trăm năm, ta nói cho ngươi lão tiên sinh, nếu không phải ngươi nói ngươi có người bạn già bệnh nặng chờ nhân sâm nối thêm mạng, thứ tốt như vậy ta cũng không lấy ra cho ngươi đâu."
Lão nhân kia mê mang nhìn thứ gì đó trong tay chưởng quầy, liên tục xua tay: "Không cần thứ tốt như vậy, nhân sâm năm trăm năm là bao nhiêu tiền a? Ta chính là bán nhà đi cũng không mua nổi!"
"Này?!" Chường quầy vỗ vai hắn: "Lão tiên sinh, ta chính là nhìn ra người sợ không phải là người dư dả, mới không đem thứ ngàn năm ra cho ngươi. Nhưng ngươi mua nhân sâm làm gì a? Là kéo dài mạng sống a! Đây là phải vài thập niên hoặc là thêm một, hai trăm năm, vạn nhất không kéo hơn đâu? Bạch của ngươi không phải là phí phạm! Tiền tài là vật ngoài thân, chỉ cần đem mạng bảo trụ mới là quan trọng nhất!"
"Nhưng... nhưng ta không có tiền!" Lão nhân nóng nảy, bắt đầu đào túi tiền của mình.
Ánh mắt chưởng quầy kia nhìn chằm chằm tiểu bố bao lão nhân kia lấy ra, tất cả đều là bạc vụn, nhiều nhất chỉ hai mươi hai.
"Đây là chỗ ta mượn mọi người trong thôn, như vậy không đủ mua nhân sâm năm trăm năm!"
Chưởng quầy bĩu môi, "Đúng là thiếu chút." Lập tức khoát tay chặn lại: "Không sao, Bách Thảo đường lấy trị bệnh cứu người làm gốc, không thể vì bệnh nhân không có tiền không xem bệnh cho!" Vừa nói vừa đem toàn bộ bạc trong tay lão nhân lại. Lão nhân kia thật sự luyến tiếc, nghĩ sẽ đoạt về, nhưng lại không đoạt chưởng quầy. "Đến đây, nhân sâm ngươi lấy đi!" Chưởng quầy đem cái gọi là nhân sâm trăm năm kia nhét vào trong tay lão đầu, "Mau trở về mang cho bạn già của ngươi kéo dài mạng đi!"
Lão đầu vừa thấy nhân sâm đã vào tay, cảm kích không biết nói gì cho tốt, trực tiếp quỳ vội xuống với chưởng quầy kia, lại ngẩng đầu lên: "Người tốt lương thiện! Ta dập đầu với ngươi! Đa tạ ơn cứu mạng của ngươi!"
Chưởng quầy nhanh chóng nâng người dậy, "Không được không được! Đây đều là việc Bách Thảo đường phải làm, mau mau trở về trị bệnh cứu người quan trọng hơn."
Mắt thấy lão nhân cảm kích đang cầm nhân sâm tập tễnh rời đi, Hoàng Tuyền rút rút khóe miệng: "Đùa chứ kia là nhân sâm?"
Thanh Ngọc cũng không tin: "Còn là năm trăm năm?"
Phượng Vũ Hành hừ lạnh một tiếng: "Một cái rễ cây rách mà thôi." Lập tức phân phó Hoàng Tuyền: "Đuổi theo vị lão tiên sinh kia về."
Hoàng Tuyền gật đầu: "Vậy còn tiểu thư?"
Phượng Vũ Hành nâng chân đi vào Bách Thảo đường: "Xem ra nơi này không ít thứ tốt, nếu đã có người mua nhân sâm, bổn tiểu thư liền mua cái khác."
Hoàng Tuyền cười hì hì đuổi theo lão nhân kia, Thanh Ngọc đi theo Phượng Vũ Hành vào Bách Thảo đường.
Chưởng quầy vừa thấy cô nương đến đây ăn mặc không tầm thường, theo sau còn có nha hoàn, liền biết nhất định là vị khách hàng lớn, nhanh chóng lui vào bên trong, lại ngồi châm trà. Sau khi vừa thông suốt, lúc này mới cúi đầu khom lưng hỏi Phượng Vũ Hành: "Vị tiểu thư này muốn mua dược gì, vẫn nên tìm đại phu chẩn bệnh?"
Phượng Vũ Hành hỏi: "Các ngươi trừ bán dược liệu ra, còn có xem bệnh nữa sao?"
Chưởng quầy đắc ý nói: "Đương nhiên! Bách Thảo đường chúng ta có hai vị đại phu, mỗi ngày thay phiên nhau ngồi ở đây, một vị khác sẽ phụ trách chẩn bệnh."
Phượng Vũ Hành gật đầu, lại nhìn xung quanh gian dược một vòng, sau đó mới nói: "Hôm qua mẫu thân ta bị bệnh, đại phu đã kê đơn, bên trong có một vị cỏ linh chi, nói là năm càng lâu càng tốt. Ta nghe nói Bách Thảo đường có dược liệu tốt đầy đủ, liền đến xem. Ta chỉ là một cô nương trong nhà không hiểu gì, vốn còn sợ đi mua dược liệu quý bị người lừa bịp, nhưng vừa rồi thấy vị lão tiên sinh kia cảm động rơi nước mắt với Bách Thảo đường như thế, nghĩ đếm một gian dược đường lớn như vậy sẽ không gạt người."
Chưởng quầy vừa nghe lời này, không có nửa điểm ngại ngùng, ngược lại chuẩn xác tiếp thu tin tức của Phượng Vũ Hành "cái gì cũng không hiểu" truyền qua, tươi cười rạng rỡ phân phó tiểu nhị: "Đi! Đem cỏ linh chi ngàn năm từ ngăn tủ thứ ba ở phương bắc, ngăn kéo thứ sáu lấy ra."
Vẻ mặt tiểu nhị bất đắc dĩ đáp lại, lại lo lắng nhìn Phượng Vũ Hành, chưởng quầy khiển trách một câu: "Nhanh đi đi! Lề mề cái gì!"
Không bao lâu, một cái hộp gỗ được tiểu nhị mang ra. Tiểu nhị kia hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, cúi đầu, giơ hộp gỗ lên cao, dựa vào được hộp gỗ ngăn nửa mặt, nháy mắt với Phượng Vũ Hành.
Phượng Vũ Hành nhìn ra khẩu hình tiểu nhị, nói: "Đừng mua."
Nàng mỉm cười gật đầu, cảm thấy nên nhớ kĩ tiểu nhị này.
Chương quầy tiếp nhận hộp gỗ, một cước đá văng tiểu nhị ra, sau đó nịnh nọt mang đến trước mặt Phượng Vũ Hành: "Tiểu thư mời xem." Nói xong đem hộp gỗ mở ra, một cái cực đại gọi là cỏ linh chi liền xuất hiện trước mặt hai người Phượng Vũ Hành. Chưởng quầy tiếp tục nói: "Cỏ linh chi ngàn năm, thế gian khó tìm!"
"Hả?" Phượng Vũ Hành nhếch mi, nhìn cỏ linh chi cẩn thận tỉ mỉ một phen, "Thế gian khó tìm sao? Xem ra Bách Thảo đường này thật sự là một khối bảo địa."
Chưởng quầy một lòng đều nghĩ đến lừa tiền tới tay như thế nào, căn bản không nghe ra ý tứ châm chọc của Phượng Vũ Hành: "Tiểu thư nói đúng, vừa rồi vị lão tiên sinh kia đến mua nhân sâm ngài cũng thấy rồi, Bách Thảo đường ta bất luận là nhân sâm năm trăm năm vẫn hơn cỏ linh cho một ngàn năm, chỉ cần ngài nói tên ra, dược liệu gì cũng đều lấy ra!"
"Vậy cỏ linh chi này chưởng quầy tính chào giá bao nhiêu?" Nàng híp mắt nhìn chưởng quầy này, tặc mi thử mục(1), vừa thấy đã không phải là người tốt.
(1) Tặc mi thử mục: Mày trộm mắt chuột."Tiểu thư nghĩ là bao nhiêu?" Chưởng quầy hỏi lại, "Ngài cũng biết, cỏ linh chi ngàn năm là vật khó tìm, khai giá chỉ sợ muốn là giá trên trời cũng không quá mức. Nhưng tiểu thư mua cỏ linh chi là muốn đem đi cứu mạng, cho nên xin hỏi tiểu thư chuẩn bị ra bao nhiêu? Ngài ra giá tiền, không khác lắm thì ta sẽ đem cỏ linh chi này cho ngài. Dù sao cứu mạng quan trọng hơn, cuối cùng ta cũng không thể vì tiền tài mà chậm trễ bệnh tình phu nhân trong nhà của ngài."
Nếu không biết tình hình thực tế, đúng là sẽ bị chưởng quầy làm cảm động.
Nhưng hắn không cảm động được Phượng Vũ hành, vì Phượng Vũ Hành rõ ràng nhận ra, cỏ linh chi chó má trong cái hòm kia kỳ thật chỉ là vỏ cây theo hình dáng cỏ linh chi mà mài.
Rễ cây làm nhân sâm, vỏ cây làm cỏ linh chi, bọn họ đến đúng là không lãng phí.