Lời này vừa nói ra, ánh mắt của mói người đều bị thu hút. Diêu thị thất tha thất thểu tiến lên hai bước, tay run rẩy giữ chặt Phượng Vũ Hành.
"Mẹ." Nàng nhìn Diêu thị, như nghĩ tới gì đó, lại nhìn xe ngựa kia, quả nhiên, khi màn xe nhấc lên, một lão phụ nhân đi ra từ trong xe.
Liếc mắt một cái cũng đoán được lão phụ nhân này là hạ nhân, nhưng y phục này không tầm thường, ít nhất đối với sơn thôn này, chỉ sợ tiền ăn cả đời cũng không đủ.
Trí nhớ trong Phượng Vũ Hành lại vụt qua lần nữa, năm đó Diêu thị có Tôn ma ma là nha hoàn hồi môn, sau khi ba mẫu tử Diêu thị bị đưa đến sơn thôn thì ở lại Phượng phủ. Không chờ nàng nhớ lại, chỉ thấy lão phụ nhân kia đã chạy vội vài bước tới trước mặt Diêu thị, quỳ sụp xuống: "Phu nhân, ngài chịu khổ rồi!"
Diêu thị chỉ cảm thấy một cảnh này dường như đã đi qua mấy đời, ba năm qua, nàng chưa chịu đại lễ này, cũng chưa từng tiếp xúc quá thân mật với người của Phượng gia. Trong quan niệm của nàng, Phượng phủ đã không còn để ý đến sự sống chết của nàng và hai đứa con, trước mắt nhìn thấy Tôn ma ma, cái đầu tiên nghĩ đến là: "Ma ma cũng bị đuổi khỏi phủ sao?"
Tôn ma ma rơi lệ: "Không phải, không phải. Phu nhân, lão nô tới đón ngài và tiểu thư, thiếu gia hồi phủ!"
"Hồi phủ?" Không chỉ Diêu thị, Phượng Vũ Hành và Phượng Tử Duệ đều sửng sốt, Phượng Vũ Hành hỏi trước: "Tại sao lại hồi phủ?"
Diêu thị cũng hỏi theo: "Ma ma, rốt cuộc là sao? Tại sao ngươi đến Tây Bình thôn?"
Tôn ma ma cầm lấy tay Diêu thị, kích động run rẩy nói: "Chúc mừng phu nhân, tiểu thư! Cửu hoàng tử đánh thắng trận, lão gia và lão thái thái cho mời ngài trở về để tiểu thư chuẩn bị hôn sợ! Mời phu nhân và tiểu thư lên xe hồi phủ!"
Tin tức tới bất ngờ như một quả bom ném xuống, ba người mẫu tử nhất thời kinh ngạc không nói nên lời.
"Mẹ, cẩn thận!" Tay của Phượng Vũ Hành đỡ lấy Diêu thị đang khiếp sợ suýt chút nữa bị ngã, khống chế tâm tình của mình, cố gắng trấn định, mở miệng: "Chuyện xảy ra quá đột ngột, mẫu tử chúng ta chưa chuẩn bị gì, ma ma chờ một lát, để chúng ta thu dọn cho tốt đã!"
Tôn ma ma lau khóe mắt, cung kính bái lạy với Phượng Vũ Hành, "Ít ngày nữa Cửu hoàng tử hồi kinh, xin phu nhân, tiểu thư nhanh nhanh một chút."
Xe ngựa lắc lư, mọi chuyện xảy ra từ đêm qua đến giờ khiến Phượng Vũ Hành không khỏi mệt mỏi tựa bên cửa sổ, nhắm mắt dưỡng thần, nhưng những lời nói giữa Diêu thị và Tôn ma ma vẫn lọt vào tay nàng không sót một chữ.
"Lần này do lão thái thái làm chủ, để phu nhân cùng tiểu thư và tiểu thiếu gia hồi kinh, nhưng thật sự, chính là chuyện kết hôn với Cửu hoàng tử."
"Nhưng..." Diêu thị kinh ngạc một chút, "A Hành bị đưa đến sơn thôn nhiều năm như vậy, mối hôn sự kia sợ đã sớm quên rồi?"
"Vẫn còn giữ lời!" Tôn ma ma nhắc tới chuyện này thì cao hứng, "Nếu không nhớ tới, sao trong phủ có thể phái lão nô tới đón ngài! Ngài không biết, mấy năm nay, mỗi ngày lão nô ở trong phủ đều ngóng trông có một ngày phu nhân có thể trở về." Giọng Tôn ma ma nghẹn nhào, Diêu thị cũng xúc động rơi nước mắt.
Phượng Vũ Hành mở to mắt hỏi Tôn ma ma: "Nếu còn giữ lời, tại sao ngày trước Phượng phủ dám đem mẫu thân và tỷ đệ chúng ta đến sơn thôn này?"
Tôn ma ma sửng sốt, nhìn Phượng Vũ Hành, biểu tình kinh ngạc. Diêu thị nhanh chóng nắm lấy tay nàng, giải thích: "Ma ma không biết, mấy năm nay ở trong núi rất khó khăn, đứa trẻ A Hành này ít nhiều đã đi theo ngoại tổ xem qua một chút sách y, bằng không ba mẫu thân chúng ta thật sự không thể sống. Mà vì còn sống, tính tình đứa trẻ này càng ngày càng lạnh nhạt."
Tôn ma ma gật đầu, lại nhìn Phượng Vũ Hành. Chỉ mỗi lạnh nhạt thôi sao? Tại sao nàng thấy trong mắt vị tiểu thư này lộ ra nhuệ khí?
Nhưng cho dù thế nào, tiểu thư như vậy tốt hơn so với ba năm trước đây, Phượng phủ căn bản là nơi ăn thịt người, nếu vẫn là một người mặc cho người ta nhào nặn, chỉ sợ chưa lấy được chồng, đã hương tiêu ngọc vẫn.
"Cái này lão nô cũng không biết." Nhớ tới vấn đề trước đó của Phượng Vũ Hành, Tôn ma ma nói: "Lúc trước lão nô cũng thấy kỳ lạ, tiểu thư đã đính hôn với hoàng thất, sao Phượng gia còn lớn mật như thế. Nay nghĩ đến, chỉ sợ Phượng gia không nghĩ bây giờ thế lực của Cửu hoàng tử lớn đến mức này."
"Hắn có thế lực gì?" Phượng Vũ Hành rất có hứng thú với vị hôn phu của nguyên chủ.
"Tiểu thư có điều không biết, hai năm trước, Cửu hoàng tử được Hoàng thượng khâm điểm, phong làm đại nguyên soái đi biên giới tây bắc chinh chiến, nay tây bắc đại thắng, ít ngày nữa Cửu hoàng tử sẽ hồi kinh."
Hóa ra là như vậy.
Phượng Vũ Hành không hỏi nhiều, tiếp tục nhắm mắt. Phân tích bên ngoài chuyện này, là Phượng gia sợ Cửu hoàng tử nhớ tới vị hôn thê này, nên mới vội vàng đón nàng hồi phủ.
Nếu nghĩ sâu hơn... Nàng nhíu mi tâm, chỉ sợ chuyện bên trong không đơn giản như vậy.
Từ tây bắc về kinh thành rất xa, ra roi thúc ngựa ngày đêm, ít nhất cũng phải hai mươi ngày. Phượng Vũ Hành không quen thuộc địa hình của Đại Thuận, nhưng vẫn phân biệt được phương hướng. Xe ngựa đã đi được năm ngày rồi, nhưng chung quy nàng thấy không thích hợp, hướng đi kinh thành là hướng bắc, tại sao đột nhiên lại chuyển hướng nam?