Thần Y Đích Nữ

Chương 96

Đối với sự thất lễ của Định An vương, Phượng Cẩn Nguyên cũng rất mất hứng, đứng dậy nhắc nhở: "Xin vương gia thận trọng."

Định An vương nhanh chóng lui lại mấy bước, hình Phượng Vũ Hành nói: "Phượng nhị tiểu thư xin dừng bước, bổn vương đúng là có việc muốn giúp đỡ, còn mời Phượng nhị tiểu thư ra tay hỗ trợ."

"Ta chỉ là một thứ nữ nhỏ, có thế giúp vương gia cái gì?"

"Việc này..." Định An vương có chút khó xử, chuyện của Thanh Nhạc nói ra rất khó nghe, huống chi Phượng Vũ Hành được coi là người chịu tổn thất, ngay cả chính Định An vương cũng cảm thấy không thể nói nổi. Nhưng dù sao đó cũng là con gái của hắn, tuy tức giận, dù sao cũng phải tìm đường cho con gái. "Xin Phượng nhị tiểu thư nói tốt trước mặt Thuần vương điện hạ vài câu, để điện hạ đừng đem chuyện ngày ấy... báo cáo với Hoàng thượng." Định An vương cảm thấy gương mặt già nua của mình đều bị Thanh Nhạc làm mất mặt hết.

Phượng Vũ Hành còn cố tình hỏi thêm: "Chuyện ngày ấy? Ngày ấy thế nào? Là chuyện gì?"

Định An vương hơi bực mình, "Chính là ngày thọ yến của vương phi... chuyện ở hậu đường."

"À, chính là chuyện Thanh Nhạc quận chúa cùng tắm với một nam tử bị tất cả mọi người nhìn thấy."

Phượng Vũ Hành nói một câu, Định An vương suýt nữa tức muốn rời đi, trong lòng nói ngươi rõ ràng đã biết, có cần phải nói trắng ra như vậy không?

"A Hành thật sự không rõ vương gia nghĩ như thế nào." Phượng Vũ Hành lạnh mặt, xoay người nói với Phượng Cẩn Nguyên: "Chắc phụ thân cũng đã hỏi thăm chuyện ngày ấy, lúc ấy Thanh Nhạc quận chúa nói trước mặt mọi người, nàng không cần gả cho nam tử nàng tắm chung kia, nàng phải gả cho hôn phu của con gái, cũng chính là Ngự vương điện hạ. Hôm nay Định An vương gia tự mình đến phủ, còn muốn để con gái đến trước mặt Thất điện hạ cầu tình, chẳng lẽ là đang ép con gái cho vị trí chính phi Ngự vương sao?"

"Không có!" Định An vương không cần đợi Phượng Cẩn Nguyên trả lời, nhanh chóng biểu đạt, "Nhị tiểu thư yên tâm, Thanh Nhạc bên kia bổn vương sẽ quản giáo nghiêm, tuyệt đối không đề cập đến hôn sự của nhị tiểu thư và Ngự vương."

"Thật không?" Phượng Vũ Hành buồn bực nhìn Định An vương, "Vương gia ngày chắc chắn có thể giữ được Thanh Nhạc quận chúa? Vì sao năm kia vương gia còn bị Thanh Nhạc quận chúa giật dây quỳ xuống trước mặt Hoàng thượng xin tứ hôn? Dân nữ biết ngài là vương gia, chúng ta phủ nhỏ cửa nhỏ dĩ nhiên không thể so với vương phủ, cho nên cha ta nhẫn nhịn. Nay Thanh Nhạc quận chúa còn luôn miệng la hét phải gả cho Ngự vương, phụ thân..." Nàng nói với Phượng Cẩn Nguyên: "Ngài là thừa tướng! Vì sao phải chịu tủi nhục này?"

Nàng đem tủi nhục của mình gieo lên người Phượng Cẩn Nguyên, mà Phượng Cẩn Nguyên thấy nàng nói vậy cũng hiểu rằng Định An vương phủ thật sự khinh người quá đáng, không nhịn được cũng chất vấn Định An vương: "Rốt cuộc vì sao vương gia lại gây khó xử cho Phượng gia ta khắp nơi?"

Định An vương có miệng không thể biện minh, cơn tức vẫn luôn trấn áp trong lòng bỗng nổi lên, dưới cơn thịnh nộ chỉ vào thẳng Phượng Cẩn Nguyên... "Ngươi đừng có không biết tốt xấu! Ta đường đường là Định An vương, ngươi chỉ là một thừa tướng dưới phẩm gia của ta, có tư cách gì diễu võ dương oai trước mặt bổn vương?"

Phượng Cẩn Nguyên bật cười, "Vương gia, nếu bổn tướng nhớ không lầm, là vương gia chủ động tìm tới cửa, hơn nữa vương gia đừng quên, nơi này là Phượng phủ của ta! Người diễu võ dương oai là ngươi!"

"Ngươi..." Định An vương tức giận đạp mạnh, "Được! Được lắm! Phượng Cẩn Nguyên, ngươi đừng quá đắc ý. Hôm nay bổn vương đến phủ là cho ngươi mặt mũi, đừng tưởng rằng bổn vương không dám đến trước mặt Hoàng thượng cáo trạng ngươi!"

"Vậy mời vương gia đi cho! Chắc là Thất điện hạ đã giải thích rõ việc vui của Thanh Nhạc quận chúa với Hoàng thượng rồi, Hoàng thượng cũng đang chờ gặp ngài, để tứ hôn cho Thanh Nhạc quận chúa."

Phượng Vũ Hành cũng nở nụ cười, "Vương gia tức giận như vậy làm gì, quý phủ sắp có việc vui, phải vui vẻ mới đúng."

Định An vương bị hai cha con kẻ xướng người hát nổi giận lôi đình, còn không chờ hắn tiến lên một bước để phát tác, tiếng của gã sai vặt ngoài cửa vang lên, nói: "Lão gia! Có thị vệ của Định An vương phủ cầu kiến."

"Hả?" Định An vương sửng sốt, thuận miệng nói: "Có chuyện gì?"

Gã sai vặt đẩy cửa tiến vào, đi theo sau là thị vệ của Định An vương phủ. Thị vệ kia cũng không nhìn Phượng Cẩn Nguyên, vẻ mặt lo lắng nói với Định An vương: "Vương gia không tốt rồi, ngài mau về phủ xem đi! Vương phủ chúng ta lại bị cửu hoàng tử đốt cháy!"

"Cái gì?" Định An vương kinh hãi, Phượng Cẩn Nguyên cũng kinh hãi, Phượng Vũ Hành không nhịn được, bật cười hì hì. Định An vương thẹn quá hóa giận, trừng mắt nhìn Phượng Vũ Hành nói: "Ngươi cười cái gì?"

Phượng Vũ Hành mở to đôi mắt vô tội nhìn hắn: "Vương gia, ta ở nhà mình cười một cái, ngài nóng nảy làm gì?"

Phượng Cẩn Nguyên không muốn nhìn hai người này đấu võ mồm nữa, dứt khoát hạ lệnh đuổi khách: "Vương phủ có chuyện lớn như vậy, vương gia sao còn có tâm tình đấu võ mồm cùng con gái bổn tướng? nàng mới mười hai tuổi!" Ngươi là lớn đầu rồi lại cùng với tiểu nha đầu mười hai tuổi cãi nhau, ngươi cũng không ngại khó coi nhỉ.

Định An vương cũng phản ứng lại, vung tay áo, vội vàng rời đi.

Gã sai vặt ở Tùng viên đi theo hai người hộ tống rời phủ, trong thư phòng rốt cuộc chỉ còn hai cha con.

Phượng Cẩn Nguyên nhìn đứa con gái thứ hai của hắn, không nhịn được hỏi: "Ngự vương điện hạ đốt cháy Định An vương phủ, trước đó con cũng biết?"

Phượng Vũ Hành thành thật lắc đầu, "Thật sự không biết."

Phượng Cẩn Nguyên bất đắc dĩ cười khổ, "Chắc là điện hạ muốn làm ngươi hết giận."

"Cũng là muốn Phượng gia hết giận." Phượng Vũ Hành nhìn Phượng Cẩn Nguyên nói: "Ngày đó ở thọ yến Định An vương phủ, không chỉ mình A Hành bị ủy khuất, đại tỷ tỷ và tam muội muội đều bị ủy khuất. Không nói đến đại tỷ tỷ có tuyệt kỹ gảy đàn lại gảy cho một đám nô tài, còn tam muội muội, tuy là thứ nữ, nhưng lại vô cớ bị hạ nhân làm bẩn váy bằng nước trà thì tính sao?"

Phượng Cẩn Nguyên gật đầu, "Vi phụ biết, các con đều tức giận, hôm nay vi phụ cũng chưa cho Định An vương sắc mặt hòa nhã. Con phải hiểu, vi phụ làm như thế, cũng là để cho áp lực lớn."

Phượng Vũ Hành cũng cảm kích điểm này, hôm nay thái độ của Phượng Cẩn Nguyên làm nàng rất hài lòng. Vì thế cho cái một khuôn mặt tươi cười: "Phụ thân yên tâm, nếu Định An vương đúng là muốn đến trước mặt Hoàng thượng gây khó dễ, A Hành chắc chắn sẽ thỉnh cầu Ngự vương điện hạ giúp đỡ chuyện trong nhà một ít. Nhưng mà chắc Định An vương cũng không có khả năng so đo với chúng ta, nhà hắn còn chưa biết đốt thành dạng gì nữa."

Phượng Cẩn Nguyên cảm thán: "Từ nhỏ tính cửu hoàng tử vẫn như vậy, chỉ mong sau này hắn đối xử với con có thể không giống vậy một chút. Con hãy nhớ, không cần chọc giận hắn, người nọ hỉ nộ vô thường, ai biết hôm nay hắn đối xử tốt với con, ngày sau có thể đột nhiên trở mặt hay không."

"Đa tạ phụ thân, con gái đã nhớ kĩ." Những lời này Phượng Vũ Hành nói rất khẩn thiết, từ khi trở về vương phủ, cuối cùng Phượng Cẩn Nguyên cũng có chút bộ dạng của người cha. "À, đúng rồi." Nàng bỗng nghĩ tới một việc, từ trong tay áo, lấy ra một cái hà bao đưa cho Phượng Cẩn Nguyên: "Đây là lúc ở thọ yến, đại tỷ tỷ đưa cho Thuần vương điện hạ. Nhưng Thuần vương điện hạ không muốn, để con gái mang về đưa cho phụ thân, còn nói chuyện lần này hắn sẽ không so đo với đại tỷ tỷ, nhưng nếu có lần tiếp theo, xin mời ngài tự mình nói chuyện với Thuần vương điện hạ."

Phượng Cẩn Nguyên tức giận nhìn chằm chằm hà bao kia, Trầm Ngư không am hiểu nữ công, hà bao này có đường kim mũi chỉ không được tự nhiên, vừa thấy đã biết là từ tay nàng. Nhưng hắn rõ ràng đã cảnh báo Trầm Ngư, trước khi Phượng gia có lập trường thì không thể tự tiện lui tới cùng nam tử, vì sao Trầm Ngư không nghe lời khuyên bảo của hắn?

Tay nhận lấy hà bao, phất tay nói với Phượng Vũ Hành: "Con trở về đi!" Hắn cảm thấy hơi loạn, sớm biết bộ dáng của Thuần vương điện hạ sẽ có rất ít nữ tử có thể vững tâm, nhưng hắn vạn lần không nghĩ rằng, người biết rõ con đường sau này của mình là Trầm Ngư, vì sao lại động tâm với người nọ?

Khi Phượng Vũ Hành trở lại Đồng Sinh hiên, Hoàng Tuyền vừa mới từ Phổ Độ am về, nàng phải đi đưa thuốc cho Mãn Hỉ, đồng thời cũng mang về tin tức Mãn Hỉ truyền lại: "Tiểu thư, Mãn Hỉ nói hai người trước Thẩm gia từng đến Phổ Độ am, nhưng ni cô trong am không cho bọn họ gặp mặt. Nhưng mà buổi tối Thẩm thị lại không để Mãn Hỉ ở lại gác đêm, ban đêm Mãn Hỉ trọm đến phòng Thẩm thị xem, thấy trong phòng có ánh nến sáng nửa gian."

Phượng Vũ Hành cười lạnh, người Thẩm gia sao có thể nhìn Thẩm thị chịu khổ ở trong am, luôn nghĩ biện pháp đưa người ra bên ngoài. Cũng không biết bọn họ dùng biện pháp gì, biện pháp này có phải hy sinh những người khác để thay thế hay không.

Lúc này, trong viện Hàn thị, cánh tay đã dần chuyển biến tốt của Phượng Phấn Đại đã không còn nằm một chỗ trên giường. Đại phu buộc cho nàng mảnh vải trên cổ, nàng hay dùng vải bố quấn cánh tay, cứ đi đi lại lại trong phòng.

Hạ nhân trong phòng đã sớm bị đuổi đi, chỉ còn lại hai người Hàn thị.

Hàn thị ngồi trên ghê,s nhìn sự nôn nóng của Phấn Đại, có hơi sợ nàng.

Lần trước Vong Xuyên đem giầy đến trước mặt Phấn Đại, cũng nói thẳng giày này vốn dùng năm vạn lượng bạc đổi lấy, Phấn Đại đã phát điên, Vong Xuyên đi rồi thì đánh nàng. Rốt cuộc nàng là mẫu thân, thương Phấn Đại, nhưng không dám đánh lại, bị Phấn Đại đánh trúng vài cái, trán bị thương, mặt cũng bị sưng lên, Hàn thị rất lo lắng nếu bị Phấn Đại gây khó dễ.

Nhưng lần này, Phấn Đại dường như có ý tưởng mới, đi lại trong phòng vài vòng rồi dừng lại, sau đó nhìn Hàn thị, không ngừng cân nhắc.

Hàn thị muốn nói nàng rốt cuộc đang suy nghĩ gì, lúc này Phấn Đại chủ động mở miệng, nói: "Di nương, thừa dịp bây giờ Thẩm thị không ở trong phủ, có phải ngươi nên nắm chặt một chút, sinh con trai cho phụ thân?"

Trong lòng Hàn thị vừa động, lại lập tức thở dài: "Từ khi có Kim Trân, phụ thân ngươi đã bao ngày không đến viện này?"

"Việc do người làm, chỉ cần ngươi muốn, chung quy sẽ có biện pháp."

Phượng Phấn Đại vắt óc muốn để Hàn thị có một đứa bé, mà bên kia, Phượng Cẩn Nguyên lần đầu tiên phá vỡ ý nghĩ đi Như Ý viện theo thói quen, khi đến nơi nghỉ ngơi, đúng là đi về hướng Đồng Sinh hiên.

Hắn nhỡ lão thái thía có nói trước đó vài ngày, Diêu thị cũng là vợ hắn, có thể không nâng thành chủ mẫu, nhưng không thể không quan tâm mootjc hút.

Phượng Cẩn Nguyên cảm thấy biểu hiện trước mặt Định An vương hôm nay, đã làm cho Phượng Vũ Hành để lại ấn tượng tốt, thừa dịp này hắn lại cho Diêu thị một quả táo ngọt, có lẽ quan hệ với con gái cũng có thể hòa hợp một chút.

Còn nữa, cửu hoàng tử kia trước đây là tùy hứng, nhưng hiện tại đã trưởng thành, lại vô cớ đi đốt vương phủ luôn không còn điểm nào có thể nói nổi. Hắn nghĩ tới nghĩ lui, thì chỉ có một khả năng... Hoàng thượng bày mưu đặt kế. Chỉ có Hoàng thượng đứng đầu, cửu hoàng tử mới có khả năng đốt sạch không kiêng nể gì. Ngày mai hắn sẽ phái người đi hỏi thăm, rốt cuộc Định An vương phủ bị đốt thành dạng gì.

Phía sau Đồng Sinh hiên, Phượng Vũ Hành và Phượng Tử Duệ không ngủ, Diêu thị cũng chuẩn bị nghỉ ngơi. Vừa mới rửa mặt chải đầu xong, Tôn ma ma bên ngoài tiến vào, vội vã nói với nàng: "Phu nhân, lão gia đến đây."

"Cái gì?" Diêu thị hoảng sợ, theo bản năng hỏi: "Hắn tới làm gì?"

Tôn ma ma quay đầu nhìn bên ngoài trời đã tối, đoán: "Chẳng lẽ đêm nay lão gia muốn đến đây nghỉ ngơi?"

Diêu thị cũng không biết thế nào, trong lòng nổi lên một trận ghê tởm. Nàng vì Phượng Cẩn Nguyên sinh con, nhưng ở giữa đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, vậy mà nam nhân kia còn muốn đến đây ngủ cùng nàng, nghĩ thế nào cũng cảm thấy không được tự nhiên.

"Để Thanh Linh báo với nhị tiểu thư." Diêu thị lạnh mặt phân phó, đồng thời áo khoác ngoài đã cởi ra lại mặc lên.

Lúc này, chợt nghe ngoài cửa có âm thanh của Phượng Cẩn Nguyên vang lên... "Thiên Nhu, ngủ rồi sao?"
Bình Luận (0)
Comment