Thần Y Độc Phi

Chương 217

Nàng lại nhìn phía các hoàng tử, từ một đến chính, không thiếu ai, Huyền Thiên Minh vẫn ngồi trên xe lăn, đeo mặt nạ hoàng kim, cầm chén rượu trong tay, cũng không uống, cứ như vậy mà lười viếng dựa vào, khoé môi hơi nhếch lên, đoá tử liên giữa trán ẩn hiện, mị hoặc. chúng sinh.Huyền Thiên Hoa thân y phục trắng, ngồi bên cạnh Huyền Thiên Minh, chỉ nghiêng đầu với một vị hoàng tử khác nàng chưa thấy qua nói chuyện. Thần thái lạnh nhạt, khí phách xuất trần.

'Tam hoàng tử Huyền Thiên Dạ vẫn vẻ mặt cau có như cũ, trong vòng ba trượng đều làm cho người ta phát lạnh khắp người.

Nhị hoàng tử Huyền Thiên Lăng vẫn là bộ dáng hàm hậu, thấy Phượng Vũ Hoành nhìn qua, còn nâng chén về phía hắn, chân thành gật đầu, sau đó uống một hơi, uống hết chén rượu.

Phượng Vũ Hoành cũng nâng cái chén trên bàn, cũng nhấp một ngụm coi như đáp lê. Sau đó nhìn về phía Huyền Thiên Minh, thấy người nọ nhếch môi cười nhìn nàng, không khỏi ném một ánh mắt đao. Hành động nhỏ này làm đám người Huyền Thiên Ca buồn cười.

Rốt cuộc, nhân vật chính của cung yến đã đến.

Đại thái giám hô to một tiếng giữa không trung, đế hậu đi lên. Đi theo phía sau là đám phi tân, có một người cao ngạo giống Bộ Nghê Thường, Bộ quý phi, cũng có những quý nhân tiệp dư cả năm không được thấy quân nhan một lần, lại chỉ thiếu mỗi Vân phi.

Mọi người giữa sảnh lập tức đứng dậy, quỳ gối với một rồng một phượng trên cao kia, nhất tề hô: “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuết Hoàng Hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuết”

Thiên Vũ Huyền đế cúi đầu nhìn mọi người, khoát †ay: “Các khanh bình thân!”

“Tạ vạn tuế!” Mọi người mới đứng dậy.

Phượng Vũ Hoành chưa từng gặp Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, cẩn thận nâng đầu nhìn, lại phát hiện ánh mắt của Thiên Vũ đế cũng nhìn thẳng nàng. Hai ánh mắt ầm ầm chạm nhau giữa không trung, mi tâm Phượng Vũ Hoành vừa nhíu, chỉ nói không hổ là ngôi cửu ngũ, nếu nàng không có chuẩn bị, chỉ sợ vừa đấu mắt với Thiên Vũ đế đã bại trận.

Mà Thiên Vũ Huyền chiến cũng cả kinh, hắn chỉ biết lão cửu tìm nha đầu này là cháu ngoại của Diêu Hiển, tuổi nhỏ đã có một thân kiến thức y thuật. Cũng không nghĩ rằng, nha đầu kia còn có dũng khí đối mắt, nhưng cũng không bị bại trận. Tâm không khỏi hơi động, lời nói của Nhuyễn thiên giám kia lại bay lượn trong lòng lần nữa.

Phượng tỉnh lâm thế, Tây Bắc, tất cả đều ăn khớp. như vậy.

Nếu theo tử vi sở thuật là nha đầu này, thật ra... thật sự rất tốt.

Thiên Vũ thu hồi ánh mắt, cùng Hoàng Hậu ngồi xuống long ỷ, váy dài vung lên, lập tức có thái giám cao. giọng hô: “Nguyệt Tịch yến bắt đầu!”

Dứt lời, nhạc vang, múa lên.

Chúng hoàng tử và các đại thần lần lượt kính rượu đế hậu, đám nữ quyến cũng hữu ái nâng chén.

Phượng Vũ Hoành đi theo hàn huyên một hồi, cảm thấy vô nghĩa, Huyền Thiên Ca bên người dùng cánh tay húc vào khuỷu tay nàng: “Này! Có người tìm ngươi kìa.”

Nàng vừa nhấc đầu, chỉ thấy nhị hoàng tử Huyền 'Thiên Lăng nâng chén rượu đi tới chỗ này. Vì thế nhanh chóng đứng dậy, chủ động hành lễ với đối phương, chợt nghe đối phương gấp giọng nói: “Đệ muội ngàn lần đừng khách khí như vậy, về sau chúng ta là người một nhà, ta là nhị ca muội, muội khách khí với ta làm gì.”

Phượng Vũ Hoành cười, “Vương gia sao lại nói vậy, đừng nói hiện tại A Hoành còn chưa gả đi, cho dù sau này được gả, Ngự vương điện hạ cũng là đệ đệ, đệ đệ hành lễ với ca ca là đúng rồi

Huyền Thiên lăng thấy nha đầu kia vẫn nhu thuận như lúc nhỏ, khuôn mặt hàm hậu cười lên. “Đệ muội hôm nay cứu Vũ nhị, ta làm ca ca trong lúc nhất thời cũng không biết nên cảm tạ như thế nào mới tốt, trước hết kính một ly rượu nhạt, ngày khác chắc chắn đến Phượng phủ nói lời cảm tạ.”

Phượng Vũ Hoành lắc đầu, “Vừa mới nói người một nhà không cần khách khí, A Hoành cứu chất nhi của mình, vậy không phải là chuyện nên làm sao. Huống chỉ muội còn là ngoại tôn nữ của Diêu Hiển, bản lĩnh khác thì không có, trị bệnh cứu người cũng là từ nhỏ được: ngoại tổ phụ dốc lòng dạy.”

Huyền Thiên Lăng giơ về phía nàng một chén rượu, không nói gì nữa, ngửa đầu, một hơi uống cạn chén rượu.

Theo cục diện được Huyền Thiên Lăng mở ra, từ đại hoàng tử Huyền Thiên Kỳ, đến bát hoàng tử Huyền Thiên Nhan theo thứ tự đều bắt đầu kính rượu Phượng Vũ Hoành. Lý do của bọn họ rất đơn giản, chỉ là muốn nhận thức đệ muội tương lai một chút.

Cho dù đám hoàng tử này có lý do như thế nào, cũng không quản bọn họ tranh đấu long ỷ đầu rơi máu chảy bao nhiêu, nhưng mỗi người trong lòng đều biết, Hoàng Thượng sủng ái nhất là người con thứ chính Huyền Thiên Minh, cho nên bề ngoài phải giả vờ. Huống chỉ, đối với các ca ca này mà nói, Huyền Thiên Minh đã không còn hy vọng kế thừa, ở trước mặt phụ hoàng đối xử với hắn tốt một chút, đối với chính mình cũng không có ảnh hưởng. Cho nên, kính rượu Phượng Vũ Hoành cũng chân thành hơn vài phần.

Một màn này bị lọt vào mắt Thiên Vũ đế, không khỏi mỉm cười gật đầu, cất cao giọng nói: “Giữa huynh đệ với nhau, phải thương yêu nhau, các con quan tâm đệ đệ nhiều hơn, đây là điều nên làm.”

Cuối cùng cũng đuổi được mấy toont hần này, Phượng Vũ Hoành lau mồ hôi, trừng mắt nhìn Huyền Thiên Minh cười đến tà mị, không tiếng động mắng câu: Ngu ngốc.

Bình Luận (0)
Comment