Thần Y Độc Phi

Chương 345

“Thất ca"

“Thất điện hạ”

Phượng Vũ Hoành cùng Ban Tẩu, hai người lỗ tai đầu thính, lập tức hướng tới nơi âm thanh phát ra.

Liên nhìn thấy ở chỗ sâu của núi tuyết, có thân ảnh đi tới, bước chân rất chân, rất gian nan.

Phượng Vũ Hoành đứng lên, chạy như bay đi đón thân ảnh kia.

Nàng nhận ra được, là Huyền Thiên Hoa, tuy rằng đi hết sức chậm, tuy rằng có chút chật vật, nhưng đó chính là Thất hoàng tử như tiên kia, nàng quá quen thuộc với loại cảm giác này, dường như nơi hắn đi qua bất cứ nơi nào, đất cũng có thể mọc hoa sen, bất cứ lúc nào cũng đều có thể khiến người khác tịnh tâm trong nháy mắt, cho dù lúc này tinh thân nàng không yên nhưng vừa thấy Huyền Thiên Hoa thì mọi thứ đều bình tĩnh.

“Đừng chạy, coi chừng té.” Huyền Thiên Hoa mắt thấy thân hình nho nhỏ hướng về mình mà chạy tới, mấy lần đều suýt ngã. Hắn muốn đi nhanh vài bước đến đón nàng, tiếc rằng thời điểm tuyết lở đè lên mắt cá chân nên hành động có chút bất tiện.

“Thất ca!" Rốt cuộc nàng đứng trước mặt Huyền Thiên Hoa, thở không ra hơi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, giống như búp bê trong tranh tết.

Huyền Thiên Hoa vô thức giơ tay lên, vén tóc rơi trên trán nàng, rất muốn véo gò má nàng, tay vừa chuyển động lại bỏ xuống.

“Ta không sao.” Hắn mở miệng, thanh âm nhợt nhạt, không xa không gần, không mũi lòng không hời hợt.

Cảm giác này đột nhiên khiến Phượng Vũ Hoành có chút sợ hãi, nàng nắm tay áo Huyền Thiên Hoa vội hỏi: “Thất ca, ngươi bị thương phải không? Thương thế thế nào?” Một bên vừa nói một bên lại sờ đầu hắn: “Huynh còn nhớ muội là ai không? Muội là A Hoành al”

Huyền Thiên Hoa trong nháy mắt thất thần, tách tay nàng ra, nhưng Phượng Vũ Hoành căn bản cũng không hiền lành, vỗ vỗ đầu hắn một hồi, rồi lại xoa bóp cổ hắn, bộ dáng nhỏ bé với không tới hắn, còn phải luôn nhảy nhảy, hết sức buồn cười.

Nhưng hắn lại cười không nổi.

Ngày giỗ mẫu thân, một trận tuyết lở đem hẳn cùng toàn bộ tùy tùng chôn dưới tuyết. Hắn liều mạng túm tên tiểu tùy tùng chạy đi, nhưng cuối cùng cũng không thể đem người từ đống tuyết phía dưới mang ra.

Hắn ở trong đống tuyết ngồi rất lâu, một là chân đau không cử động được, hai là hy vọng tiểu tử kia có thể tự mình đột nhiên xuất hiện. Tên tùy tùng mười mấy tuổi, hàng năm đều cùng hắn đến nơi này tế bái, nhưng cuối cùng mất mạng ở đây, sao có thể không khiến hắn xót lòng.

Huyền Thiên Hoa lần đầu tiên hối hận xuất môn không mang theo nhiều người một chút, luôn ở vào công phu của chính mình, quá tự phụ lại hại một sinh mạng. Một trận tuyết lớn vây hắn ở nơi này, hai ngyaf một đêm, cơ hồ sắp tuyệt vọng thì lại nghe tiếng gọi tê tâm liệt phế của nha đầu này gọi thất ca.

Hắn chỉ là mang hình ảnh thần tiên, chứ không phải là thần tiên, chung quy có một vài thời điểm gặp một vài người và vài thứ có thể chạm vào trái tim hắn, tỷ như buổi tối ấy ở Phượng Đồng huyện, nha đầu này yếu ớt ngã trong đống hoang tàn, nhìn như một con mèo nhỏ, làm hắn hết sức đau lòng.

“Thất ca không có chuyện gì." Ngữ khí rốt cuộc ôn hòa lại, trên mặt cũng khôi phục lại nụ cười ấm áp ngày nào: “Nha đầu ngốc, tuyết lớn như vậy, chạy ra đây làm gì?”

Tìm huynh . Nàng ăn ngay nói thật: “Nếu như chỉ là tuyết nhỏ, muội sẽ không tới, nhưng các nàng nói bắc thành xuất hiện tuyết lở, muội liền không thể trốn trong thành. Thất ca, lúc trước huynh có thể đem muội từ trong đống tàn tích hỏa hoạn mang ra ngoài, hôm nay muội đã quyết tâm cho dù đôi tay này chảy máu cũng phải đem huynh từ trong đống tuyết ra.”

Phượng Vũ Hoành mét mặt quật cường, cái mũi nhỏ đưa lên một cách kiên quyết, vô cùng nghiêm túc nói.

Huyền Thiên Hoa kéo tay nàng, tuy rằng chân bị thương, nhưng vẫn kiên trì đỡ cô bé này, từng bước gian nan, vừa đi vừa nói: “Thất ca chưa chết, cho dù bị tuyết chôn cũng có thể leo lên. Chỉ là người đi cùng với ta, lại không có cách nào cũng ta trở về. Nha đầu, trong lòng thất ca khó chịu.”

Nàng không đáp lời, Huyền Thiên Hoa mà nói khó chịu thì nhất định rất khó chịu, nhưng một người như vậy, chung quy khiến người khác không biết nên mở miệng an ủi như thế nào. Ở trong mắt hắn nàng chính là đứa con nít, một đứa con nít đi an ủi một người trưởng thành, thật buồn cười. Nhưng có nàng đi cùng thật tốt, nàng có thể lẳng lặng ở bên cạnh hắn nghe hắn nói, chờ hắn nói xong, lại nở một nụ cười như một đứa bé, nên nghe thì nghe, nên quên thì quên.

Chẳng qua là Huyền Thiên Hoa cũng chỉ nói một câu, sau đó cũng không nói thêm, chỉ là nắm chặt bàn tay nàng hơn một chút, rất lâu không buông ra.

Một nhóm người cứ thế đi thẳng về như vậy, Vương 'Trác thấy chân Huyền Thiên Hoa bị thương chủ động đề xuất muốn cõng hắn đi, lại bị cự tuyệt. Kiêu ngạo như Huyền Thiên Hoa, như tiên như Huyền Thiên Hoa, làm sao có thể để người khác cống?

Phượng Vũ Hoành cũng có mấy lần nhịn không được muốn mượn không gian đưa hắn trở về, lời nói vừa đến bên môi lại không thể thốt ra nên đành nuốt xuống. Nàng vẫn không có dung khí mang cái bí mật này chia sẻ cũng người khác, cho dù là Huyền Thiên Hoa. 

Đi một đoạn, nghỉ một đoạn, từ trời tối đến hừng đông, cuối cùng cũng nhìn thấy cổng bắc của kinh thành, nhưng Huyền Thiên Hoa không kiên trì nổi, dựa vào một thân cây trượt ngồi xuống đất. 

Từ lúc xuất hiện cho đến lúc cả người chật vật đi đến đây, lại thủy chung không buông bàn tay nắm tay Phượng Vũ Hoành ra.

Nàng thuận theo hắn cùng nhau nửa quỳ xuống trên đất, dùng một tay kia xoa mắt cá chân hắn, thanh âm mang khẩn cầu nói: “Để muội điều trị cho huynh đi, có được không?” Thấy Huyền Thiên Hoa nửa ngày không lên tiếng, Phượng Vũ Hoành dứt khoát phân phó Vong Xuyên: “Các ngươi Bách Thảo Đường trước đi, tùy tùng cũng sắp đến, quãng đường còn lại để ta đi cùng Thất ca là được rồi."

Bình Luận (0)
Comment