Thần Y Độc Phi

Chương 83

Thanh Ngọc đứng bên cạnh nhìn trong chốc lát, bỗng nhiên nhẹ giọng lẩm bẩm: “Làm trong một nén hương, lầu một có mười lăm người đi vào, trong đó có mười hai người làm thủ tục mua bán; đi lên lầu hai là ba vị tiểu thư trẻ tuổi và hai vị phu nhân, xem ra chỉ có một vị thất vọng ra về. Tính như vậy, chia đều cho mỗi người ở lầu một tổng số là năm mươi hai, tầng hai mỗi người ở lầu một tổng số là năm mươi hai, tầng hai mỗi người năm mươi hai, ở Phượng Hoàng các mỗi ngày mua bán tổng số lượng ở khoảng từ năm trăm đến tám trăm lượng. Nếu có quý nhân ra tay hào phóng, một ngày vào. †rong sổ cũng phải đến hàng ngàn. Trừ đi các phí tổn, lợi nhuận mỗi ngày ít nhất cũng phải có ba trăm lượng.”

Hoàng Tuyền kinh ngạc nhìn Thanh Ngọc, “Quá lợi hại!”

Phượng Vũ Hành cũng không nghĩ Thanh Ngọc lại nghĩ như vậy, tự cân nhắc một chút rồi hỏi: “Trước đó trong nhà ngươi có người kinh doanh?”

Lúc nàng chọn nhất đẳng nha hoàn đều có chú ý, mấy người này không giống như thô sử nha hoàn có thể chất đặc biệt, ngược lại người gầy nhìn cũng thanh tú. Giờ lại thấy Thanh Ngọc tính toán chỉ tiết, đương nhiên sẽ nghĩ đến xuất thân của nàng.

Vừa nghe nàng hỏi, Thanh Ngọc bất đắc dĩ thở dài: “Không gạt Nhị tiểu thư, trước đó nô tỳ cũng là kim chỉ ngọc diệp trong nhà, phụ thân ở bên ngoài tỉnh buôn bán tơ lụa, từ nhỏ ta đi theo hắn ghi chép sổ sách. Khi đó ta và mẫu thân ở Chính Tam viện, sai sử trong nhà gần hai mươi người. Nhưng năm kia phụ thân gặp phải sơn phỉ, chẳng những bị cướp hàng hóa, ngay cả mạng cũng bị lấy đi. Khi tin tức truyền về, mẫu thân đang cùng đầu bếp nữ học làm những món đồ ăn mà phụ thân thích, không nghĩ liền đốt phòng bếp, rất nhanh thiêu hết cả tòa nhà. Mẫu thân chết giữa biển lửa, mà ta được một gã hạ nhân cứu ra, bán cho nha tử.” 

Khi Thanh Ngọc nói, trên mặt chỉ thấy hơi đau thương, cũng không quá nhiều bi thương, giống như người khác đang nói chuyện xưa.

Nhưng Phượng Vũ Hành biết, càng là người như vậy, lại càng chứng minh một tràng biến cố đả kích rất lớn đến nàng. Thanh Ngọc chỉ không có cách nào thay đổi, nàng nghĩ đã sống sót nhất định phải quên quá khứ, từ thiên kim tiểu thư trở thành một nô tài bán thân, đây là con đường duy nhất của nàng.

Phượng Vũ Hành cầm tay Thanh Ngọc, nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay nàng, “Không sao, đều qua rồi.”

Thanh Ngọc cảm kích cười với nàng, “Đa tạ Nhị tiểu thư.”

“Thanh Ngọc.” Phượng Vũ Hành đề nghị, “Ngươi đã biết một ít, vậy về sau sổ sách ba gian cửa tiệm đều do ngươi giúp ta để ý! Với lại ta cũng không hiểu lắm, dùng người bên ngoài cũng lo lắng.”

Trong mắt Thanh Ngọc cuối cùng cũng hiện ra mấy phần rực rỡ, loại cảm xúc hưng phấn khó nén: “Tiểu thư nói thật?”

Phượng Vũ Hành nhìn thấy cảnh tượng này, cũng không tự chủ nở nụ cười. Nếu mọi người bên cạnh có thể tốt đẹp như vậy, thật tốt biết bao.

Có ai muốn cả ngày đều đấu đã? Có ai muốn vừa mở mặt đã phải ở trong sân đối mặt với lòng người mưu mô? 

Nếu có thể, nàng tình nguyện dẫn Diêu thị và Tử Duệ trở lại trong sơn thôn tây bắc, thế ngoại đào viên, cả đời không lo lăng, thật tốt.

Nhưng không được.

Nàng kéo căng mi tâm, không chỉ là một tòa Phượng phủ, còn có người nàng vẫn nhớ thương. Huyền Thiên Minh, An thị từng nói qua cái tên này với nàng, cái người gọi là Huyền Thiên Minh kia vì sao hai chân lại thành tàn phế, dung mạo bị hủy?

Chân tướng luôn phải từng bước từ từ vạch trần, có món nợ cũng phải một bút từ từ thanh toán, có mối thù, càng phải từng việc từng việc báo thù.

Bỗng nhiên, chỗ làn váy bị kéo.

Phượng Vũ Hành ngẩn ra, cúi đầu nhìn, chỉ thấy bốn, năm tiểu hài từ cầm lấy váy của nàng đung đưa.

Tiểu hài tử kia bình thường mập mạp, mặt tròn tròn thập phần đáng yêu.

Nàng vui vẻ cúi người bóp hai má đứa nhỏ, hỏi hắn: “Có chuyện gì sao?”

Âm thanh tiểu hài tử vẫn còn hơi sữa từng chữ nói: “Có ca ca bảo ta nói cho ngươi, mời ngươi đến giữa hồ Tiên Nhã lâu.”

Nói xong xoay người bỏ chạy, chạy đến phía một người phụ nhân còn trẻ bên đường hô: “Mẫu thân, mẫu  thân, ta đều học thuộc tất cả rí

Phượng Vũ Hành sững sờ tại chỗ, ba chữ Tiên Nhã lâu trong đầu nàng không ngừng lóe lên, kèm theo một đóa hoa sem màu tím, còn khuôn mặt tuấn lãng ở thâm sơn luôn ghi tạc trong lòng nàng.

Ngày ấy Chu phu nhân đến Phượng phủ cũng từng nhắc qua với nàng về nơi này, nay...

Bình Luận (0)
Comment