Thần Y Độc Phi: Bệnh Kiều Vương Gia Thỉnh Tự Trọng

Chương 1

Nguyên hoá năm thứ 6 ngày 22 tháng mười, tiết sương giáng.

Tây giao biệt uyển, nơi rừng rậm sương mờ, cỏ cây rậm rạp. Đêm mờ sao thưa, ánh trăng mỏng manh,chỉ có tốp băm tốp ba quạ đen quang quác gọi bầy, tăng thêm vài phần âm khí.

Hai thân ảnh lén lút từ trong rừng rậm bước nhanh ra ngoài. Rõ ràng một nam một nữ. Chỉ thấy hai người họ trái phải túm kéo một nữ nhân trẻ tuổi.

Nữ nhân kia mặt vàng như giấy, hai mắt nhắm nghiền, đôi môi không còn huyết sắc, một đường máu đen từ trước trán ào ạt chảy ra, dọc theo gương mặt.

Với hai kẻ dã man kéo túm, thoạt nhiên nàng không có chút gì phản ứng, xem bộ dáng đã hoàn toàn hôn mê bất tỉnh. Xuyên qua rừng rậm chính làm một con sông chảy siết. Đến bờ sông, hai kẻ thở hổn hà hổn hển mới dừng lại:

“ Làm sao bây giờ “. Nam nhân kia vẫn là cảm thấy thực sợ hãi, lùi về sau vài bước nhìn nữ nhân nằm im như chết trên đất hoàn toàn không nghĩ được gì.

“ Còn có thể làm sao bây giờ, nàng bắt gặp chuyện của hai chúng ra. Nếu nàng không chết, hai ta chính là kẻ chết!”. Giọng nữ tử nghe tuổi không lớn lại còn nghe ra chút điệu bộ của tiểu thư khuê các. Nhưng ngữ khí tàn nhẫn cùng khuôn mặt giảo hoat hoàn toàn bất đồng.

Nương theo ánh trăng mờ nhìn lại, gương mặt yêu kiều biến mất gần như không còn, thay thế là vẻ mặt quyết tuyệt không thể bỏ qua.

Thấy nam nhân bên cạnh không nói gì, nàng lại nói:” Ngươi cũng đường nghĩ thoát thân, vừa rồi cục đá kia là người đập lên đầu nàng. Nếu nàng tỉnh lại đi đến chỗ phụ thân cáo trạng, ngươi nghĩ xem hai chúng ta là cái gì kết cục “

Nghe xong, nam nhân kia rõ ràng thực sợ hãi, hắn vội vàng xua tay:” Liền, liền tính nàng ta tỉnh lại, chúng ta một mực phủ nhận chẳng phải có thể? Chỉ cẩn chúng ta sống chết không nhận...”

Lời còn chưa nói hết, chỉ nghe “ bang “ một tiếng, một cái tát liền đánh trên mặt hắn. Nữ tử hai mắt trừng to, chỉ hận sắt không thành thép, thấp giọng rít gào:” Ngu xuẩn, nếu phụ thân ta không tin, một hai phải đối chất, đến lúc đó phái chưởng sự ma ma tới nghiệm thân ta thì làm sao bây giờ?”

Lời của nữ nhân như một đạo sét đánh, tức thì liền đem nam nhân kia thần trí trở lại. Đúng vậy, lúc nãy hai người tình nùng ý mật không kìm được lòng mà tìm đến nơi

mật làm việc cẩu thả, không nghĩ tới bị người đánh vỡ, lúc này mới...

Ăn một cái tát, nam tử che nửa gương mặt, đôi chút do dự:” Chính là, lui một bước lại nói, dù sao nàng ấy cũng là đích trưởng tỷ của ngươi...”

Hắn không nói lời nào còn tốt, vừa nói, nữ nhân liền cười ra tiếng. Chẳng qua lúc nay trong mắt toàn là châm chọc cùng cười nhạo:” Đích tỷ của ra? Nàng cũng xứng? Ngươi đừng quên, nàng là sát tinh nổi tiếng nhất Đại Yến quốc. Nàng làm hại ta từ nhỏ đến lớn bị dám quan gia nữ tử kia cười nhạo, ngay cả hôn phối cũng không thể chọn mối chính mình vừa lòng. Nàng chết, chúng ta đều thanh tịnh.”
Bình Luận (0)
Comment