Thực sự có ý tứ.
Vừa rồi lúc hắn cùng Vân Quân Niên nói chuyện, Vân Quân Niên dùng mọi cách chối từ, kết quả chờ đến hắn vừa nói muốn cưới Vân Ngạo Tuyết, thái độ nháy mắt đại biến, trở lại xe ngựa hắn mới phát hiện Vân Quân Niên thế nhưng trực tiếp đem cái đại nữ nhi này lên xe ngựa của hắn!
Cho dù là nhạy bén như Cố Phi Trì, cũng có chút không hiểu được Vân Quân Niên rốt cuộc là định bày trò gì.
Đây là nịnh nọt hắn, hay là đang cố ý khảo nghiệm hắn?
Vân Ngạo Tuyết cũng không ngờ rằng Vân Quân Niên thật đúng là làm được loại chuyện này, vậy mà trực tiếp đem nàng “bán” đi!
Cách làm của người Vân gia, lại một lần nữa làm thay đổi nhận thức của nàng.
“Còn chưa nhìn ra sao? Phụ thân của ngươi đối với ta rất vừa lòng, đã gấp không chờ nổi.”
Cố Phi Trì vốn định trêu nàng một chút, nhưng không nghĩ tới sau khi Vân Ngạo Tuyết tỉnh lại biểu tình lại càng ngày càng nghiêm túc.
“Dừng xe.” [ đọc full chương tại dtruyen.com, mọi bản re-up không phải chính chủ đều là bản thiếu]
“Ngươi nói cái gì?”
“Ta đếm đến ba, ngươi không ngừng, ta liền nhảy xuống.” Máu toàn thân của Vân Ngạo Tuyết chảy ngược, từ lúc nàng xuyên qua đến đây, dù người Vân gia có chửi bới khi dễ nàng, nàng đều có thể làm bộ không sao cả, duy chỉ có không hỏi ý kiến của nàng đã đem nàng dâng đến trước mặt nam nhân là nàng nhịn không nổi!
Nàng là một người sống sờ sờ, không phải hàng hóa, không phải thứ có thể lấy vật có giá trị tương đương ra đổi.
Ngay cả Cố Phi Trì cũng không nghĩ tới tính tình của nàng lại lớn như vậy , nói trở mặt liền trở mặt.
Cái nha đầu như nàng nhìn như ấu thú vô hại rốt cuộc bắt đầu lộ ra răng nhanh.
Bình thường luôn là hắn bày sắc mặt cho người khác xem, hiện giờ người khác để hắn xem sắc mặt vẫn là lần đầu tiên.
Nhưng mà hắn cũng không cảm thấy tức giận, ngược lại cảm thấy chơi đến vui vẻ.
Một mặt của tiểu nha đầu không muốn người khác biết lại bày ra ở trước mặt hắn, hắn cao hứng còn không kịp.
Thấy nàng thật sự tức giận hắn vội chữa cháy, “ Làm cái gì, vừa rồi là ta nói giỡn… Có khả năng là xe ngựa của Vân phủ không đủ dùng, cho nên thừa tướng nhờ bổn vương đưa ngươi một đoạn đường.”
Lời che giấu này, tiểu hài tử ba tuổi cũng sẽ không tin.
Vân Ngạo Tuyết đang nổi nóng, ai nói đều sẽ không nghe, trực tiếp hạ tử lệnh, “Cố Phi Trì, ta đếm ba tiếng, nếu như ngươi không cho dừng, ta nói nhảy liền nhảy.”
Nàng thế nhưng không có một chút quan niệm tôn ti , gọi Cửu vương gia cả tên cả họ.
Bình thường mặc cho Cố Phi Trì chọc nàng như thế nào, nàng cũng không có sinh khí, thậm chí nhiều nhất chỉ là nhướng mày, nghiêng con mắt nhìn hắn một cái, tức giận giống hôm nay thật sự là lần đầu tiên.
Không hiểu sao, trong lòng Cố Phi Trì thế nhưng cảm thấy run run.
“Một, hai, ba.” Vân Ngạo Tuyết đếm ba tiếng xong, hai chân bước nhanh khỏi xe, tay phải vén rèm làm bộ sắp phải nhảy, Cố Phi Trì biết nàng luôn là người nói được thì làm được, nhanh chóng một phen giữ chặt nàng “ Được được được, bà cô của ta ơi, đừng có gấp.” Vừa quay đầu liền rống lên với Cố Hành Chu, “Dừng xe!”
Trong xe ngựa không có cách âm, chuyện phát sinh bên trong hết thảy Cố Hành Chu đều nghe rõ ràng, cho nên khi hắn nghe thấy Vân Ngạo Tuyết muốn nhảy ngựa xe, cũng đã cố ý thả chậm tốc độ xe.
Hắn cũng cho rằng Vương gia không có khả năng chịu để người khác uy hϊế͙p͙, đặc biệt đối phương lại còn là nữ nhân, Vân Ngạo Tuyết nháo thì nháo, chuyện nguy hiểm như nhảy xe ngựa khẳng định rằng nàng không dám, kết quả mọi chuyện xảy ra ngoài dự kiến của hắn, Vân Ngạo Tuyết thật đúng là dám nhảy, Vương gia thật sự mở miệng bảo hắn ngừng.
Xe ngựa chưa dừng lại ổn, Vân Ngạo Tuyết đã đi xuống xe ngựa.
Yến quốc xưa nay tôn ti có khác, Cố Phi Trì tuy rằng là từ Vân gia tới, tọa giá [ xe ] của hắn vẫn luôn đi đầu, cho nên khi xe ngựa của hắn dừng lại, phía sau đều ngừng lại theo.
Vân Ngạo Tuyết xuống xe ngựa ,trực tiếp đi tới tọa giá của Vân Quân Niên rồi dừng lại.
“Đại tiểu thư, ngài có việc gì sao?” Xa phu lái xe dùng roi ngựa ngăn cản đường Vân Ngạo Tuyết đi.
Nhìn xem, ngay cả một tên xa phu[ đánh xe ] thấy nàng bước xuống từ xe ngựa của Vương gia cũng không cảm thấy kinh ngạc, có thể thấy được chuyện Vân Quân Niên làm vô cùng lớn mật, tâm muốn đem nàng đưa đi bức thiếu đến nỗi không còn chút nào ẩn tàng nữa rồi.
“Cút ngay!” Vân Ngạo Tuyết máu dồn lên não, đã hoàn toàn mất đi lý trí, nàng đoạt lấy roi ngựa của xa phu, hai ba bước liền nhảy lên xe ngựa, xốc màn xe lên.
Vân Quân Niên cùng Liễu Phạn Âm còn có Vân Ẩn Nguyệt đang nói chuyện vui vẻ, căn bản là không chú ý ngoài xe đã xảy ra cái gì.
Chỉ là một màn này đập vào mắt Vân Ngạo Tuyết lại đớn đau vô cùng.
Nàng thân là đích nữ, bị phụ thân coi như vật phẩm tùy ý tặng người, mà muội muội kia của nàng, bởi vì có một mẫu thân tốt, vô luận làm sai cái gì cũng đều có thể dễ dàng được tha thứ.
Mặc kệ phạm vào sai lầm lớn thế nào, nàng ta đều có thể bình yên vô sự.
Nhìn xem ngày thường Vân Ẩn Nguyệt bị Vân Quân Niên quát lớn không chỗ dung thân, vừa đến thời khắc mấu chốt đêu có thể nhìn ra được rốt cuộc ai mới là tâm đầu nhục của ông ta. [ thịt trong tim – thứ quan trọng quý giá ]
Ba người ở bên nhau cực kỳ hài hòa, chỉ có một mình nàng là người ngoài.
Ban đầu nàng cũng cho rằng bản thân mình là người ngoài, hẳn là không có cảm giác gì, chỉ là trải qua một màn vừa rồi , nàng phát hiện mình còn xa xa mới mạnh mẽ được như trong tưởng tượng.
Đều là người một nhà, rốt cuộc có thể nhẫn tâm đến mức nào, mới có thể đối đãi khác nhau như thế.