Chương: Vương gia bệnh tật ai dám gả?
Ngày xưa chiến thần sát phạt quyết đoán, hiện giờ phó mặc cho bệnh tật, Cố Phi Trì bất chấp lau đi nước miếng trên mặt, vội vàng lấy trà nóng trên bàn đưa cho Cố Lan Tức.
Nhìn hắn ho suyễn đến lợi hại, Cố Phi Trì đến bên giúp hắn nhuận khí, giọng điệu tràn đầy quan tâm:" Dược phường của ta có rất nhiều thảo dược quý báu, nếu không ngươi đến nơi đó nhìn thử xem? Còn có, ngươi này tuổi còn trẻ, vừa đến mùa đông liền ho khan không ngừng, giống tiểu lão đầu ( cụ trẻ), ngươi đừng đem phổi ho ra mất, nếu ngày nào đó Chiến thần Vương gia tiếng tăm lừng lẫy mà ho chết, đúng là để thiên hạ cười chết mà."
Tuy rằng Cố Phi Trì mặt ngoài nhìn không đứng đắn, bên ngoài hoa danh, nhưng dù sao hắn cũng là Vương gia, kể cả ăn no chờ chết thì vinh hoa phú quý cũng được hưởng dụng bất tận.
Đương nhiên hắn cũng không chỉ ăn chơi trác táng, thuộc hạ của hắn kinh doanh dược phường lớn nhất trong kinh thành.
Chờ Cố Lan Tức hồi phục tinh thần lại, hắn mới xua xua tay nói:" Không cần, bệnh cũ, khụ khụ, môt lát là tốt rồi."
" Đúng rồi, tật xấu của ngươi là chuyện như thế nào? Khi ta còn nhỏ nhớ rõ thân thể ngươi cường tráng, có thể đánh chết một con trâu, sao mấy năm không hồi kinh thành lại ra dáng vẻ này? Hoàng huynh đều nói lấy bệnh trạng này không có biện pháp?"
Khăn tay bên miệng Cố Lan Tức dừng lại một cái chớp mắt, sau đó lộ ra một mạt cươif khổ:" Đại khái là hàng năm ở biên quan trúng gió sa trường nên bị, năm đó chiến sự căng thẳng, tật ho khan chậm trễ trị liệu, khiến cho bệnh căn không dứt, chậm rãi trị, dù sao về sau còn nhiều thời gian."
Cố Phi Trì đã sớm quen dáng vẻ này của hắn, biết khuyên không được cũng không khuyên:" Được rồi được rồi, thân thể ngươi không tốt đừng nói nhiều, thuận khí thuận khí, hôm nay tới nhiều mỹ nhân, chúng ta ra ngoài nhìn xem, ngươi nếu chọn được người thích hợp, bẩm báo hoàng huynh tứ hôn, cũng coi như hoàn thành một cọc mỹ sự."
" Được."
Đã nhanh đến canh giờ khai yến tiệc, yến hội ban đầu không mấy náo nhiệt lục đục bắt đầu có người tiến vào, so với quạnh quẽ vừa rồi, đúng là náo nhiệt hơn không ít.
Lúc hai người vừa ra tới, liền nghe thấy bên cạnh có người cười nhạo ra tiếng:" Ngươi nhìn xem, ngày trước nghe nói Đại tiểu thư phủ Thừa tướng chưa hiểu sự đời ta còn không tin, hôm nay vừa thấy, mới biết được đồn đãi đều không phải vô căn cứ, nhìn nàng một thân trang điểm này cứ giống như đồ nhà quê."
" Chính là, bộ đồ ở Giáng Tuyết lâu này tên " thuỷ tú ", nghe nói cần hai mươi danh tú trong vòng ba ngày chế tạo gấp gáp, mỏng như cánh ve lại có thể chống lạnh, mặc lên bất kể ai đều có thể mỹ diễm vô song ( không ai đẹp bằng), một kiện quần áo quý hiếm như vậy, lại cố tình mặc trên người nàng ta, nhìn mãi đều nhìn không ra đâu? Thật là phí phạm của trời."
Giữa nữ nhân với nhau cùng đàm luận một người, thường thường muốn có bao nhiêu khắc nghiệt thì có bấy nhiêu khắc nghiệt, thời điểm soi mói người cái miệng càng giống như thanh đao, đem người ta bỡn cợt không đáng một đồng.
Canh giờ vừa đến, tụ tập người càng ngày càng nhiều, lúc trước Cố Lan Tức luôn ở biên quan, rất ít khi trở về, cho nên nhiều nữ tử quan gia đều khôngg quen biết hắn, hôm nay lại mặc một thân tố y, càng thêm không ai chú ý.
Cố Phi Trì hôm nay cũng không biết trúng phải gió gì, ăn mặc giống như bông hoa khổng tước, hoàn toàn không có phong tư trước đây.
Ngày thường chỉ cần đứng đây cũng có thể hấp dẫn vô số ánh mắt thiếu nữ ánh mắt mỹ nam, hôm nay lại trở thành phông nền.
Lúc này người tụ tập càng ngày càng nhiều, hơn nữa tiêu điểm chủ yếu đặt ở nơi khác, mấu chốt nhất là Vân Ngạo Tuyết ăn mặc kích thích đám nữ quyến, đại gia sôi nổi trên người nàng tìm tòi, đến nỗi Cố Lan Tức cùng cố Phi Trì là kẻ nào càng không có người chú ý tới.
Kỳ thực, hôm nay ai sẽ đến, Cố Lan Tức một chút cũng không quan tâm, chỉ là nghe được ba chữ " Giáng Tuyết lâu ", theo phản xạ tạm dừng một chút.
Vừa rồi Phong Ẩn bẩm báo với hắn, hình như có nhắc qua mảnh nhỏ quần áo kia.
Nơi xuất ra đúng là Giáng Tuyết lâu.
Cũng chính là vì chuyện này, tầm mắt hắn dừng lại ở nữ tử cách đó không xa đang chậm rãi mà đi.
Giống như lời vừa rồi từ hai nữ nhân kia, nàng trên người ăn mặc xiêm y vừa nhìn đã thấy là hàng thượng đẳng, đáng tiếc mang theo một thân châu ngọc theo bước chân leng keng trên người, tựa như những âm thanh đá cuội treo lơ lửng cọ xát vào nhau, làm người nghe khó chịu, nhìn thực sự chẳng ra gì cả.
Nàng còn giống như không cảm giác được mặc như vậy có gì không ổn, trên mặt một tầng phấn dầy, nhìn không ra tuổi tác thực tế, hơn nữa vàng bạc leng keng rung động, giống như một hộp châu báu biết đi.
Cố Lan Tức suy đoán, nữ tử này trang điểm thành thục, bất qua tuổi chưa quá mười sáu, tựa như rất ít tham dự những yến tiệc như vậy, nhìn khắp nơi xung quanh rất tò mò, đi theo Liễu Phạn Âm một tấc không rời, bộ dáng nhắm mắt theo đuôi nhìn ngây ngốc, hẳn không phải là người hắn muốn tìm.
Một khi xác định suy nghĩ trong lòng, Cố Lan Tức liền mất hứng thú.
Nữ tử hôm nay tới đây, hoặc là gia đình sa sút, hoặc là gia đình giàu có không được sủng ái, vọng tưởng muốn liên hôn để thêm một tầng phú quý.
Thực hiển nhiên, Vân gia đích nữ này là theo suy đoán sau.
Cố Lan Tức đối với nữ tử như vậy, một chút hứng thú cũng không có, hắn thậm chí có chút suy nghĩ tìm cớ chạy trước.
Theo Vân Ngạo Tuyết vào bàn, ánh mắt khinh thường của mọi người càng thêm không thèm che giấu, mà lúc này vẻ mặt Vân Ngạo Tuyết ngây ngốc, nhưng trong lòng lại vui ngất trời.
Không nghĩ hiệu quả so với nàng tưởng tượng còn muốn tốt hơn, trò châm chọc mỉa mai của đám con cháu kia nàng đều nghe vào trong tai, đây đúng là điều nàng muốn. So với khiến nhiều người tức giận, làm người cảm thấy không có khả năng uy hiếp mới chính là bước sinh tồn đầu tiên.
Liễu Phạn Âm đánh chủ ý lên người nàng, để bệ hạ chọn trúng nàng, nàng đây chính là cố ý không thuận theo.
Tìm được ví trí, Vân Ngạo Tuyết ngồi xuống, không màng tầm mắt xung quanh, châm trước ly trà cho chính mình.
Điểm tâm bày biện trên bàn nhìn khiến người ta rất muốn ăn, vừa vặn nàng cảm thấy đói bụng, liền cầm lên ăn ngấu nghiến.
Nàng mục đích tới là để nghe ngóng tin tức, tự nhiên muốn mắt xem lục lộ tai nghe bát phương.( mắt nhìn sáu đường tai nghe tám hướng, ý cái gì cũng thu hết vào tai mắt)
Chỉ tiếc Vân Ngạo Tuyết xem nhẹ tầm ảnh hưởng của phó thân này, đừng nói hỏi thăm tin tức, ngay cả người ngồi cạnh nàng cũng không có, môt đám giống như tới vườn bách thú xem đại tinh tinh nhìn chằm chằm nàng, mang theo chút phòng bị cùng thăm dò, rồi lại không chịu tới gần nàng một bước, chỉ chỉ trỏ trỏ, nếu không phải tố chất tâm lí nàng vững chắc vượt quá thử thách, sớm đã chạy trối chết.
Vân Ngạo Tuyết từ bỏ.