" Phụ hoàng minh giám, chuyện này không liên quan đến Vân Ngạo Tuyết, là mũi tên kia không có mắt, vẫn là nên mời Ngự sử đài Hà đại nhân đến đây điều tra đi." Mũi tên sâu tới tận xương, đau đớn khó nhịn, ý thứ Cố Thư Yểu dần dần mơ hồ.
" Ngự sử đài?" Yến Đế cả kinh, " Kêu hắn tới làm gì?"
Lưu Vãn Sơ thấy Cố Cố Thư Yểu nhân lúc bản thân còn thanh tỉnh, lại mở miệng giúp Vân Ngạo Tuyết phủi sạch quan hệ, trong lòng căng thẳng, hét lớn:" Vân Ngạo Tuyết là cái sát tinh, đã bắt đầu mê hoặc công chúa, công chúa bị thương nặng như vậy còn vì nàng mà nói chuyện, bệ hạ, người phải đề phòng yêu nữ này!"
Cố Thư Yểu không nghĩ tới Lưu Vãn Sơ to gan như thế, dám ở trước mặt bệ hạ châm ngòi thị phi, nàng vốn đau đến hai mắt nổ đom đóm, nữ nhân kia còn dám xen mồm vào giữa mình cùng phụ hoàng nói chuyện, giận dữ lạnh giọng quát lớn:" Làm càn! Nơi này có chỗ nào để cho ngươi nói chuyện, lắm miệng cái gì!"
Yến đế thấy nữ nhi không thích Lưu Vãn Sơ, mắt hổ ngưng lại, quát lớn:" Cút!"
Lưu Vãn Sơ lá gan lớn hơn cũng không dám lỗ mãng trước mặt bệ hạ, lại thấy Vân Ngạo Tuyết vẫn êm đẹp đứng ở đó, trong lòng khó chịu cũng chỉ có thể ngoan ngoãn lui xuống.
Tuệ Nhi đang ở chỗ xa, lúc này mới phản ứng lại, chạy chậm qua lấy khăn tay giúp Vân Ngạo Tuyết lau sạch vết bẩn trên mặt, đồng thời phủ thêm cho nàng lớp áo choàng, che khuất thân mình nàng đầy vết máu bẩn.
" Tiểu thư, người sao rồi? Vừa rồi thật doạ chết nô tỳ." Tuệ Nhi nhát gan, lại thấy Vân Ngạo Tuyết đi dạo một vòng quỷ môn quan, làm nàngg sợ tới mức thiếu chút nữa hồn phi phách tán, chân vẫn còn mềm nhũn đến bây giờ.
Lúc này Vân Ngạo Tuyết đang ngàn vạn cảm xúc, nàng thân là Đích nữ phủ thừa tướng, từ lúc xảy ra chuyện đến giờ, trừ bỏ một chút quan tâm của công chúa, cũng chủ có tiểu nha đầu này thật sự lo lắng cho nàng.
Mặc dù vừa rồi Vân Quân Niên vì mình nói chuyện, nhưng đó cũng là vì cơ nghiệp Vân gia, mà không phải vì tin tưởng nàng thực sự vô tội.
Lại nhìn chủ mẫu Liễu Phạn Âm, vẫn luôn trốn tránh rất xa, sợ bị lây dính trên người, tuy rằng "nàng" vốn đã buồn lòng thất vọng, chỉ là hôm nay một lần nữ tự mình trải những việc đã từng, lại vì chủ nhân thân thể này cảm thấy khó chịu thay.
Nàng dùng lòng bàn tay giúp Tuệ Nhi lau đi nước mắt:" Đừng khóc nữa, nơi này nhiều người nhìn như vậy, đi giúp ta chuẩn bị chút đồ ăn, đột nhiên lại cảm thấy có chút đói bụng."
Tuệ Nhi thấy đại thiểu thư không có việc gì, lúc này mới đem nước mắt lau sạch, gật đầu thật mạnh." Vâng "
Ngón tay run rẩy của Cố Thư Yểu chỉ vào bách bố mã trên mặt đất, thanh âm hữu khí vô lực:" Phụ hoàng, ngựa này có vấn đề."
Lời này vừa nói ra, trấn kinh toàn trường.
Phải biết rằng, săn thú đại hội hàng năm không phải yến hội bình thường, từ một tháng trước Tây giao biệt uyển đã cấm núi, đề phòng nghiêm ngặt đến nỗi con muỗi cũng không lọt vào, mọi thứ ăn uống cung ứng cùng toạ kỵ đều là phủ nội vụ tuyển chọn tầng tầng lớp lớp đưa đến, còn có bách bố mã này, huyết thống tôn quý, ở Yến quốc số lượng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Vừa Thất công chúa nói một câu, không nghĩ sẽ ném bao nhiêu người vào đại lao.
Bách bố mã mất khống chế, ai cũng thấy tận mắt, Yến đế càng nhìn thấy rõ ràng, tuyệt không phải ngẫu nhiên ngựa này nổi khùng nồi điên.
Nghe được Cố Thư Yểu nói như vậy, Yến đế trong cơn giận dữ:" Người đâu, đem người phụ trách tuyển ngựa lần này toàn bộ ném vào đại lao, thẩm vấn nghiêm ngặt, tìm ra thủ phạm phía sau."
" Bệ hạ tha mạng, vi thần oan uổng quá."
Yến Đế hạ lệnh một tiếng, quan viên phụ trách việc này thực sự luống cuống, có thể nói người ngồi trong nhà, hoạ từ trời xuống, vốn dĩ vất vả chuẩn bị hơn một tháng, kết quả công cốc, lại còn bị chộp tới nghiêm hình tra tấn, trán lập tức tê rần, trực tiếp xụi lơ trên mặt đất, vội vàng xin tha.
Yến đế sao có thể để ý bọn chúng, hơi thở của Thư Yểu ghé bên người hắn càng ngày càng yếu, gấp đến độ hắn nói lớn," Thái y, thái y! Hôm nay Thất công chúa có mệnh hệ gì, trẫm sẽ tru di cửu tộc các ngươi."
Đôi mắt hắn quét tới trên người Vân Ngạo Tuyết:
" Còn nàng, cũng ném vào trong ngục đi."
Bệ hạ lời vừa nói ra, Liễu Phạn Âm nóng nảy, lôi kéo ống tay áo Vân Quân Niêm, thanh âm hơi nức nở:" Đại nhân, Tống gia sẽ không có việc gì đi?"
Thời điểm mấu chốt nhất sẽ bày ra bộ mặt thật của con người, Liễu thị thế nhưng lo lắng cho Tống gia, chuyện này buồn cười cỡ nào!
Bệ hạ sủng ái Thất công chúa nhất, mọi người đều biết, lúc này, mặc kệ có liên quan đến bọn họ hay không, đại khái đều phải tiến vào nhà lao chịu một phen khổ sở da thịt.
Chỉ vì một Thất công chúa, mọi người ở đây giống nhau đều bị liên luỵ, chỉ sợ Liễu Tống Hà cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Những đại hội giống như thế này, đều là công việc béo bở, bởi vậy sẽ tuyệt đối không rơi vào tay người ngoài, Cửu Môn đề đốc phụ trách phòng vệ trong kinh, nhiệm vụ hộ vệ Tây giao biệt uyển hiện nay cũng đương nhiên do bọn họ quản.
Cửu Môn đề đốc Tống Hà, còn không phải anh em cột chèo của Vân phủ hay sao?( anh em rể)
Vừa rồi bệ hạ nổi thịnh nộ, cho nên bắt Phó chỉ huy sứ Cửu Môn đề đốc, chỉ cần công chúa không mệnh hệ gì, bệ hạ hết giận, mọi chuyện sẽ tự nhiên sẽ không còn gì.
Liễu Phạn Âm thật đúng là một nhân tài, hiện tại đến giả vờ cũng không làm, đích nữ bị liên luỵ nàng cũng không quan tâm, thế nhưng sẽ vội vàng quan tâm đến một người ngoài.
Vân Quân Niên đại khái cũng cảm thấy Liễu Phạn Âm làm quá mức, trừng mắt oán hận liếc nhìn nàng một cái, không thèm phản ứng.
" Vân Ngạo Tuyết, ngươi còn chuyện gì muốn nói?"
Phàm là những kẻ đã ngốc qua bên cạnh bệ hạ, đều biết không nên tìm xúi quẩy lúc bệ hạ phát hoả, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới; người khác đều quỳ ở dưới đất xin tha, chỉ có Vân Ngạo Tuyết lúc này vẫn đứng thẳng tắp.
Trước mắt bao người, Vân Ngạo Tuyết đi đến bên bách bố mã đã chết, rút ra mũi tên cắm trên bụng ngựa, đôi tay dân cao trình lên trước mặt Yến Đế:" Bệ hạ, trên đầu mũi tên bôi độc, chỉ sợ Thất công chúa giờ đã trúnngg độc trong đó."
" Có độc?" Thanh âm Yến đế trầm xuống mấy phần, so với gió đông lạnh lẽo còn thấm đến tận xương.
Hắn cúi đầu, quả nhiên phát hiện Cố Thư Yểu không đúng lắm.
Yến Đế là người từng ra chiến trường, mũi tên bình thường tuỳ tiện nhìn qua cũng có thể nhìn ra manh mối.
Vết máu trên mũi tên kia, dưới ánh nắng chiếu xuống, lộ ra một màu xanh quỷ dị.
Yến đế tròng mắt co rụt, thanh âm nặng nề.
" Trình lên."
Mũi tên trong tay Vân Ngạo Tuyết tức thì được đặt trước mặt hắn, đôi mắt Yến đế đảo qua liền biết Vân Ngạo Tuyết không nói dối, một tay đem mũi tên bẻ gãy thành hai đoạn:" Thực tốt, trẫm hôm hay phải nhìn xem, là kẻ nào ăn phải gan hùm mật gấu, dám ở dưới mí mắt trẫm đã thương người."
" Bệ hạ, người nhìn lại mũi tên này."