Thần Y Độc Phi: Bệnh Kiều Vương Gia Thỉnh Tự Trọng

Chương 70

Vân Ngạo Tuyết lắc đầu liên tục giống y như cái trống bỏi.

[ Trống bỏi : đồ chơi lắc lắc của trẻ con ]

Trái tim cũng nhấc tới tận cổ họng, trêи mặt tràn đầy phòng bị nhìn hắc y nhân, chỉ sợ hắn đột nhiên hạ sát thủ đối với mình.

Tuy lá gan của nàng có lớn, lúc này cũng có chút chân mềm [sợ], nhưng mà không nghĩ tới người này vậy mà đi gần về phía trước hai bước, Vân Ngạo Tuyết bị động tác thình lình của hắn dọa tới, cho rằng hắn nói được thì làm được muốn vặn gãy cổ mình, thân thể không tự chủ được lui về phía sau, càng muốn mệnh chính là nàng đi chân trần, trong phòng bị hơi nước huân qua có chút trơn trượt, nàng lùi không đứng vững, thân thể không chịu khống chế liền ngã về phía sau, phía sau cũng không có vật gì che đậy, trêи mặt đất lại là sàn cẩm thạch kiên cố , nếu nàng ngã khẳng định cắm đầu xuống đất, nhẹ thì não chấn động, nặng thì đi đời nhà ma.

Xem ra hôm nay cái mạng nhỏ của nàng xong rồi.

Vân Ngạo Tuyết nhắm hai mắt lại, mặc cho số phận.

Chỉ là cảm giác đau đớn như trong tưởng tượng cũng không đánh úp lại, có người ôm nàng.

Trong phòng chỉ có hai người, nàng không cần đoán cũng biết là ai.

Nàng cong nửa eo, thân thể người bịt mặt nghiêng về phía trước ôm lấy nàng, có điểm giống tư thế ôm eo nhảy Tango.

Ban đầu lúc ở hiện đại Vân Ngạo Tuyết xem mấy thứ phim ngôn tình , nam nữ chủ yếu lấy tư thế như này ôm nhau, nàng khẳng định sẽ khịt mũi coi thường, cảm thấy quá nhảm nhí , nhưng khi sự tình phát sinh ngay trêи người mình, nàng lại tin.

Động tác dựa theo thói quen sống, người bịt mặt ôm lấy eo nàng đỡ lên, thân thể nàng lại lần nữa đứng vững vàng.

Thời điểm nguy hiểm như vậy , hắn vậy mà còn có phong độ thân sĩ [ lịch lãm ] , nàng mới vừa đứng vững, tay của hắn đã bỏ ra khỏi eo nàng.

Theo động tác nhẹ nhàng chậm chạp còn mang một chút gió nhẹ, chóp mũi Vân Ngạo Tuyết ngửi được một mùi hương như có như không , không nói hương vị này nàng cảm thấy giống như đã từng ngửi qua , mà trong đó còn hỗn loạn thêm một chút mùi máu tươi.

Nàng không bị thương, nói cách khác thân thể bị thương là người khác .

Là hắn!

“Nếu ngươi còn muốn dở trò, ta liền một chưởng đánh ngất ngươi.” Biểu tình của hắn nhàn nhạt, lại có lực uy hϊế͙p͙ nhϊế͙p͙ người.

Biểu tình của Vân Ngạo Tuyết ngưng trọng, biết hắn cũng không có nói giỡn.

Không biết sao lại thế này, rõ ràng hắc y nhân kia tự tiện xông vào đâty, vậy mà hắn thậm chí còn thong dong hơn so với nàng.

Đặc biệt là vừa rồi bản thân thiếu chút nữa té ngã, một loạt biểu hiện của hắn đều khác xa cùng với mấy tên giặc cỏ nghênh ngang vào nhà.

Khả năng hắn thật sự không có ý định làm tổn thương nàng.

Vân Ngạo Tuyết vội cầm lấy bút viết lên trêи giấy một câu, “Ngươi là ai, vì sao ban đêm lại xông vào Vân phủ?”

Hắc y nhân chỉ nhìn thoáng qua, cầm lấy giấy sau đó tiến gần ngọn nến gần đó, chỉ chốc lát sau trang giấy đã biến thành tro tàn.

Thực rõ ràng là không muốn trả lời nàng vấn đề này.

Vân Ngạo Tuyết lại không để bụng, tiếp tục ở viết lên trêи một tờ giấy khác, “Đừng sợ, ta sẽ cứu ngươi.”

Người bịt mặt giống như nghe được chuyện cười, mí mắt nửa rũ, lời trong miệng không che giấu được châm chọc , “Ngươi muốn cứu ta?”

“Ngươi định cứu như thế nào ?”

Không đợi Vân Ngạo Tuyết viết thêm cái gì, động tĩnh bên ngoài càng lúc càng lớn, cửa cũng truyền đến tiếng gõ dồn dập , Vân Ngạo Tuyết lại viết lên trêи giấy nói, “Ngươi không làm hại mạng người, cũng không làm thương tổn ta, ta tin ngươi là người tốt, tin tưởng ta, ta là đích nữ Vân phủ có thể bảo hộ ngươi chu toàn.”

“Ta tin ngươi như thế nào ?”

“Cởi bỏ huyệt đạo cho ta. ”

Hắc y nhân rõ ràng là không tin nàng, đương nhiên cũng không cởi bỏ huyệt đạo cho nàng.

Tiếng bước chân tới gần cửa càng ngày càng rõ.

“Sao vậy?”

Hạ Khởi cau mày, một cái cửa sân mà thôi, sao lại khó xử muốn mở như vậy .

“Đại nhân, đây là phòng của đích tiểu thư , chúng ta…”

Gần đây Vân Ngạo Tuyết nổi bật rất lớn, hơn nữa tác phong cũng không mềm yếu giống như lúc trước, thoạt nhìn không phải bộ dáng dễ dàng bị bắt nạt, bọn họ chỉ có thể đứng lại ở đáy đợi mở cửa.

Hạ Khởi cũng mất kiên nhẫn, “Nói nhảm cái gì? Đại nhân đã đặc biệt cho phép chúng ta , các nữ quyến hậu viện cũng nên nghe theo, không ai ra mở cửa thì đá cửa vào cho ta!”

“Thời gian không còn nhiều, nếu ngươi không cởi bỏ huyệt đạo cho ta, người bên ngoài không nghe thấy ta trả lời chắc chắn sẽ xông vào, ngươi không còn chỗ để chạy thoát, ngươi chỉ có thể tin ta.” Vân Ngạo Tuyết vội viết như bay. .

Hắc y nhân tựa hồ kinh ngạc nàng thế nhưng còn có thể bình tĩnh phân tích thế cục như thế, chỉ là ngốc lăng một giây, ngón trỏ ngón giữa ở tay phải nhanh như tia chớp, ở bên trêи xương quai xanh bên phải điềm một chút , Vân Ngạo Tuyết tức khắc cảm thấy cổ họng tựa hồ nghẹn một mồm khí lớn, nàng hít sâu hai lần, lúc này mới nhỏ giọng oán giận, “ May mà giải, nghẹn chết ta.”

“Nhanh, phá cửa cho ta, kẻ cắp lang thang chạy trốn không có mục đích,tất cả mọi người trong phủ đều phải trải qua kiểm tra thực hư để bảo đảm an toàn, thừa tướng đại nhân có lệnh, tuyệt đối không thể để kẻ cắp đào tẩu!”

Binh phủ Vân phủ có chỉ thị chuẩn xác, rốt cuộc cũng không còn cố kỵ, cửa viện nho nhỏ sao có thể là đối thủ của đám tráng hán này, đạp vài cái liền bật a.

Cửa lớn nháy mắt sụp thành hai nửa.

Hạ Khởi một chân đạp lên mặt trêи đi tới giữa sân.

“Đại tiểu thư có ở đây sao? Tiểu nhân phụng mệnh tới điều tra,vẫn mong…” Lời còn thừa vẫn nghẹn trong cổ họng hắn chưa có nói a, đột nhiên bên tai truyền đến tiếng rít xé không khí mà tới

Chuông cảnh báo trong tai Hạ Khởi vang lên, theo bản năng rút ra trường kiếm bên hông xoay người vung tay tại chỗ, đồ vật kia khó khăn lắm mới dừng lại ở trước mặt hắn, sau đó cắm vào mặt đất trước mặt, ước chừng sâu cũng phải nửa tấc.

Hạ khởi trong lòng chấn động, ngẩng đầu nhìn về phía đồ vật bay tới, vừa lúc đối diện với Vân Ngạo Tuyết đứng trước cửa.

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thẳng vào vị đích nữ Vân phủ này.

Dưới ánh trăng mờ nhạt, đôi con ngươi của nàng phát sáng so với trăng tròn trêи trời còn muốn sáng hơn, chỉ thấy nàng mặt vô biểu tình đi tới, giọng nói nhẹ nhàng nhàn nhạt, “Người nào tại đây ồn ào?”

Nàng rõ ràng biết người tới là ai, lại vẫn muốn bọn họ xưng tên ra trước.

Khí thế thật đúng là không nhỏ.

“Chúng ta phụng…” Thị vệ đứng ở phía sau nói mấy chữ, đã bị Hạ Khởi ngăn cản, người khác không biết hắn thì biết, vừa rồi Vân Ngạo Tuyết ném đồ vật kỳ thật đã lệch khỏi quỹ đạo một tấc vuông mới không thể đánh tới bọn họ, nói cách khác, nàng vừa rồi đã thủ hạ lưu tình.

Hắn đoán không sai, Vân Ngạo Tuyết tinh thông cưỡi ngựa bắn cung, thuật cưỡi ngựa tài bắn cung đều có thể nhắm chuẩn xác nhắm, vừa rồi nàng cố tình phi lệch khỏi quỹ đạo mới khiến Hạ Khởi có phòng bị.

Vân Ngạo Tuyết ban đầu ở trong phủ chịu khi dễ như thế nào , bọn họ làm thị vệ kể cả không nhìn thấy cũng nghe qua, dần dà mọi người đều biết đại tiểu thư này là một quả hồng mềm.

Đối phó với kẻ yếu, trong lòng những người này hoặc nhiều hoặc ít đều có chút khinh thường, hơn nữa lại có mệnh lệnh của thừa tướng, đương nhiên sẽ không đem Vân Ngạo Tuyết để vào mắt.

Bọn họ còn tưởng rằng Vân Ngạo Tuyết vẫn là đại tiểu thư ngày xưa yếu đuối không dám nói chuyện , lại gọi cửa lâu như vậy trong lòng khó tránh khỏi khó chịu .
Bình Luận (0)
Comment