Hạ Thanh Ca lập tức ánh mắt quét về phía hai vị tiểu thư sau lưng hai nàng, vị mặc quần lụa mỏng màu lam nhạt Hạ Thanh Ca cũng có nhớ môt ý, hẳn là Lý Tân Nhu nhà Đại Lý tự khanh.
Ba tháng trước ở bữa tiệc hoa đào phủ Quốc công, nàng từng thấy Lý Tân Nhu cùng với Hạ Du Hàm, còn từng cay nghiệt mỉa mai nàng vài câu, cho nên ấn tượng tương đối khắc sâu.
Mà đổi thành vị nữ tử mặt trường sam xanh nhạt, hạ thân mặc váy dài trắng thuần khiết dĩ nhiên là Tấn Tuệ Tâm nhà Phụng Thiên phủ doãn.
Hạ Du Hàm thấy Hạ Thanh Ca nhìn chằm chằm các nàng, một hồi cũng không thấy nói, cho rằng nàng thấy nhiều người như vậy nên bị giật mình.
"Đại tỷ tỷ, mấy vị tỷ tỷ này hôm nay đến làm khách trong nhà, chúng ta vốn định ở Đình Hà Hoa ngắm hoa, nhưng Giai Dĩnh tỷ tỷ nhất định muốn tới đây mời tỷ cùng đi chơi. Ta không lay chuyển được các nàng cho nên - -."
Nàng không nói tiếp, ý tứ chính là - - đây chính là các nàng nhất định tới, không có quan hệ gì với ta.
Hạ Thanh Ca cũng lười so đo cùng nàng "Muội muội không cần lo lắng, nếu đã là khách đến đây, ta đây là tiểu thư dòng chính phủ Quốc công tự nhiên ra cửa nghênh đón mới phải, chỉ là mấy vị đến đây cũng nghe nói thân thể này của ta, thật sự không ngừng lăn qua lăn lại, lúc này mới chậm trễ các vị, các vị tiểu thư khoan hồng độ lượng chắc sẽ không so đo.
Bốn người đứng ở một bên đều ngây người trong chốc lát.
Phế vật này khi nào có thể nói ra lời nói khéo đưa đẩy như vậy?
Chẳng những nâng lên thân phận của mình, ngược lại giải thích rõ mình có bệnh trong người không thể ra đón, về sau cũng nâng địa vị các nàng, làm cho các nàng không có cách nào tìm được lỗ hổng trong lời nói của nàng mà phản kích.
"Hạ tiểu thư khách khí, trong kinh đô này ai không biết tin tức Đại tiểu thư phủ Quốc công khốn khổ vì tình, nhất thời không cam lòng đâm đầu xuống hồ tự sát đây? Chúng ta tự nhiên là sẽ không trách cứ Hạ tiểu thư ." Lý Tân Nhu ôn nhu cười một tiếng chống lại Hạ Thanh Ca.
Hạ Thanh Ca cũng đồng thời nghênh tiếp ánh mắt của Lý Tân Nhu, mỉa mai phản kích nói: "A? Lý tiểu thư sao biết được ? Chuyện lớn như đâm đầu xuống hồ tự sát như vậy ngay cả bản thân ta cũng chưa từng biết được, như thế nào lại truyền tới lỗ tai Lý tiểu thư? Chẳng lẽ Lý tiểu thư tựa hồ cực kỳ chú ý ta đây?"
Rõ ràng nói, ta đây là người trong cuộc cũng không biết chuyện tình, ngươi lại là bà tám thế nào mà biết rõ?
Lương Giai Dĩnh lạnh lùng châm chọc nói: "Ha ha, xem ra Hạ tiểu thư còn tính che dấu chuyện này, chẳng qua chuyện này đều truyền khắp đầu đường cuối ngõ, Hạ tiểu thư ngươi vẫn còn ở nơi này che che giấu giấu, chỉ sợ cũng phí hoài công sức!"
"Lương tiểu thư chỉ giáo cho?" Ánh mắt Hạ Thanh Ca trong nháy mắt chuyển thành vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng, người sau chống lại ánh mắt của nàng không tự giác sợ hãi trong lòng, không dám nói tiếp.
"Ha ha, ai không biết Hạ tiểu thư là vì Cảnh Điền Hầu phủ thầm muốn từ hôn, cho nên trong cơn tức giận liền đâm đầu xuống hồ tự vận?" Lý Tân Nhu vội vàng giúp đỡ Lương Giai Dĩnh nói ra.
Lương Giai Dĩnh đúng là dòng chính nữ Cảnh Điền Hầu phủ, đối với chuyện tình ở phủ của mình, nàng tất nhiên là không tiện nhiều lời .
Trên mặt Hạ Thanh Ca lộ ra nụ cười nhạt đến "A? Phải không? Vì sao kinh thành có lời đồn như vậy? Ta rõ ràng là lúc đi Đình Hà Hoa hái hoa sen vô ý rơi xuống nước, vì sao người khác lại nghe nhầm đồn bậy lợi hại như vậy?"
Nàng cố làm ra vẻ không hiểu nhìn Hạ Du Hàm, mà trên mặt Hạ Du Hàm đúng là vẻ đắc ý còn chưa từng tan liền gặp phải ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Hạ Thanh Ca.
Nàng vội vàng che dấu, cười cười xấu hổ "Ha ha, chắc lúc ấy đúng lúc là đồn đãi Cảnh Điền Hầu phủ muốn lui hôn sự của tỷ tỷ thịnh hành nhất, cho nên tỷ tỷ đúng lúc rơi xuống nước ở lúc đó, không khỏi khiến người khác chỉ trích."
"Muội muội nói có lý, hôm nay đúng lúc Lương tiểu thư cũng ở đây, xin hỏi Lương tiểu thư, Cảnh Điền Hầu phủ là thật có lòng lui cửa hôn sự với phủ Quốc công này sao?" Nàng dùng ánh mắt giống như cười mà như không nhìn Lương Giai Dĩnh.
Nàng dám trăm phần trăm xác định, Lương Giai Dĩnh tuyệt đối không dám nói đúng.
Bởi vì hôn sự này là Thái Hậu nương nương tự định ra, hơn nữa năm đó Cảnh Điền Hầu gia chính là coi trọng thực lực của Dương gia, mà mẫu thân lại cực kỳ được Thái Hậu yêu thích, cho nên lúc Hạ Thanh Ca chưa ra đời liền định ra cửa hôn sự này.
Lương Giai Dĩnh nàng trừ phi dự định làm cho cả gia tộc Cảnh Điền Hậu phủ gánh trên lưng tội danh ngỗ nghịch Thái Hậu, nếu không nàng tuyệt đối không dám thừa nhận chuyện này trước mặt mọi người.
Những người khác tò mò nhìn chằm chằm nàng "Giai Dĩnh, Hầu phủ nhà ngươi có phải có lòng lui cửa hôn sự này hay không?" Người nói chuyện là Tấn Tuệ Tâm nhà Phụng Thiên phủ doãn.
Lúc nàng hỏi tựa hồ mang theo vội vàng cùng một chút chờ đợi.
Lương Giai Dĩnh thầm hận Hạ Thanh Ca sửa nàng, nhưng là chuyện Thái Hậu tứ hôn này ở Lương gia không phải là bí mật, nàng tự nhiên cũng có nghe thấy.
Nữ tử lớn lên ở nơi nhà cao cửa rộng, ai mà không có một chút đầu óc, nàng rất nhanh sẽ hiểu Hạ Thanh Ca đây là đang cảnh cáo nàng .
Vì vậy nàng vội vã lắc lắc đầu "Không có, chưa từng nghe phụ thân nhắc qua chuyện này."
"Cái gì - - "
Ngay cả Hạ Du Hàm cũng khiếp sợ tại tại chỗ, các nàng kinh ngạc tại sao Lương Giai Dĩnh như thế nào đột nhiên lâm trận phản bội, đứng về phía Hạ Thanh Ca nói chuyện? Vừa rồi các nàng không phải nói muốn trêu chọc cái phế vật này một phen sao?
Hạ Thanh Ca thấy vậy cười lạnh trong lòng, trên mặt biểu hiện cực kỳ hồ đồ, nàng thở dài một tiếng nói ra "Ta đây không rõ, hôn sự giữa hai nhà thật tốt, vì sao trong kinh thành lại truyền ra lời nói vẩn đục như vậy, hôm nay Lương tiểu thư đúng là tự mình làm chứng cho ta, ta không nhận được văn thư từ hôn của Lương gia tự nhiên sẽ không ngốc đến đâm đầu xuống hồ tự vận."
Nàng nói dứt lời, quét về phía mọi người "Các vị tiểu thư chính là danh gia vọng tộc, tự nhiên thân phận không thể so sánh với dân chúng, chuyện linh tinh trong kinh thành này vẫn nên ít nghe một chút, để tránh ảnh hưởng tới danh dự rơi xuống, vậy cũng sẽ không tốt."
Nói dứt lời, nàng nhàn nhã châm một ly trà hoa lài cho mình, nhẹ nhàng nhấp một hớp nhỏ, ánh mắt quét qua vẻ châm chọc nhìn sắc mặt cực kỳ khó coi của Hạ Du Hàm.
Bốn người trong phòng tức giận một hồi, không nghĩ tới dự định tìm phế vật này trêu chọc, lại không nghĩ bị nàng nói cho chẹn họng trở lại.
"Thì ra là Hạ tiểu thư vẫn là người chú ý danh dự a, ha ha, vậy ta cũng không rõ, vì sao phố lớn ngõ nhỏ trong kinh thành này đồn đãi Đại tiểu thư là người vô học, vô tài? Nghĩ đây nhất định là lời đồn mới đúng."
Lương Giai Dĩnh bởi vì tầng quan hệ với Lương di nương đã sớm thầm hận Hạ Thanh Ca, nàng tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội mỉa mai nàng.
Hạ Thanh Ca chỉ cười không nói, nàng xem kỹ Lương Giai Dĩnh từ đầu tới đuôi , từ đuôi tới đầu một phen, lập tức tặc tặc lắc đầu.
Chỉ nhìn Lương Giai Dĩnh toàn thân không được tự nhiên, trong giọng nói tự nhiên cũng cực kỳ khó nghe "Hạ tiểu thư không có có lễ phép, nhìn chằm chằm người ta như vậy, không biết còn tưởng rằng là đăng đồ lãng tử nơi nào đến đấy."
Hạ Thanh Ca thu hồi ánh mắ,t bật cười "Ta chỉ là hiếu kỳ Lương tiểu thư, cho nên nhìn một chút mà thôi."
Lương Giai Dĩnh không tự giác cau chặt mi "Cô có ý gì?"
Hạ Thanh Ca không nhanh không chậm, nhàn nhạt nói ra "Thật sự là ta còn chưa bao giờ thấy qua nữ tử xinh đẹp động lòng người như mẫu đơn như Lương tiểu thư như, người thường thấy mỹ nhân tự nhiên đều sẽ không kìm lòng được đi đến thưởng thức một phen, ta là người phàm tự nhiên cũng không ngoại lệ, chẳng qua ta thật tò mò, Lương tiểu thư như vậy hẳn là người có tài có sắc, tài tình đầy bụng người đi? Cổ ngữ nói: Lời đồn dừng ở trí giả, chẳng lẽ Lương tiểu thư không hiểu? Huống chi ta là nữ tử, tự nhiên coi danh dự như là tính mạng, chẳng lẽ Lương tiểu thư không phải như vậy?"