Sau khi Lý Tân Nhu về lại chỗ ngồi, Tấn Tuệ Tâm đứng dậy " Các vị tiểu thư Đằng sau đều là người có năng lực, ta nên sớm viết ra một chút, nhìn các vị tiểu thư như thế này ta xấu hổ không chịu nổi, khó có thể hạ bút."
Hạ Du Hàm vội vàng đón ý nói hùa, nói: "Tuệ Tâm tỷ tỷ quá mức khiêm nhường, ở chỗ Trình phu tử, thi từ của tỷ thường xuyên được lấy ra làm mẫu, lại không là ngươi vội vã viết ra làm cho muội muội ta không dám hạ bút mới là a."
Hạ Du Hàm trêu ghẹo, khiến cho tất cả mọi người bắt đầu nở nụ cười, sau một hồi đùa giỡn, Tấn Tuệ Tâm đi đến trước thư án, nhất bút chấm mực, phất tay viết:
"Tứ diện vân bình nhất đái thiên, thị phi đoạn đắc tự tiêu nhiên. Thử sinh chích thị thường thi trái, bạch cúc khai thì tối bất miên."
"Thơ hay, bài thơ này của muội muội thật sự là rất tuyệt ." Lý Tân Nhu đến sát án thư, lúc Tấn Tuệ Tâm hạ bút nàng ngồi ở bên cạnh cẩn thận quan sát.
Sau khi Tấn Tuệ Tâm viết xong, nàng không khỏi tán thưởng, lập tức cố làm ra vẻ không vui nói: "Xem ra ta thật sự là gạch nát, ném mỹ ngọc như vậy, đến Hàm nhi muội muội cùng Giai Dĩnh chỗ đó thì còn gì nữa?"
Tấn Tuệ Tâm vội vàng nói "Tỷ tỷ lại nói đùa, không có bài thơ của tỷ bắt đầu tốt, ta làm gì có thời gian hòa hoãn a, tỷ tỷ mới là tài nữ danh xứng với thực. Muội muội đây là cao không tới, thấp không xong thôi, càng không thể so sánh cùng Hàm nhi muội muội cùng Giai Dĩnh tỷ tỷ."
Hạ Thanh Ca vốn là giả như người bình thường ở bên ăn nước trái cây, sau khi nghe xong loài nói của Tấn Tuệ Tâm, không tự giác ngẩng đầu nhìn nàng một cái.
Đúng là một người thông minh, thơ của mình viết rất tốt, không kiêu ngạo, không nóng nẩy, ngược lại cố tình khen ngầm Lý Tân Nhu cùng Hạ Du Hàm.
Để tránh đưa tới ghen tị.
Tấn Tuệ Tâm là nữ nhi nhà Phụng Thiên phủ doãn, phụ thân làm quan tam phẩm, tự nhiên không thể đánh đồng cùng Hạ Du Hàm phủ Quốc công, Lương Giai Dĩnh Cảnh Điền Hầu phủ.
Mà phụ thân Lý Tân Nhu làm Đại Lý tự khanh, đang chức quan nhị phẩm, cũng cao hơn phụ thân Tấn Tuệ Tâm một bậc, nàng nói chuyện, làm việc tự nhiên là phải cân đo đúng mực .
Quả nhiên, lời nói này của Tấn Tuệ Tâm dụ dỗ Hạ Du Hàm, Lương Giai Dĩnh cùng Lý Tân Nhu đều cực kỳ vui vẻ, tự nhiên cũng là càng thêm tán dương thi từ của nàng một phen.
Sau đó chỉ còn lại Hạ Du Hàm cùng Lương Giai Dĩnh , Hạ Du Hàm tuy là tiểu thư phủ Quốc công, nhưng là thứ xuất, tự nhiên không thể so sánh với tiểu thư dòng chính nhà Cảnh Điền Hậu phủ.
Lương Giai Dĩnh tới, mặc dù Hạ Du Hàm không thể chịu phục, lại cũng không thể tránh được, quan cao một bậc đè chết một đầu lừa, nàng cũng chỉ có thể nhận.
Hạ Du Hàm đi lên trước thư án cầm bút viết, chỉ chốc lát sau, nàng đặt bút tại giá bút một bên, mọi người thấy vậy đều đứng lên vây quanh lại.
Lý Tân Nhu dè dặt cầm lấy, một mặt xem xét, một mặt đọc thơ trên giấy.
"Hàn tương tư. Noãn tương tư. Tư liễu khai thì tư tạ thì. Đinh ninh hoa phóng trì. Giác thanh xuy. Địch thanh xuy. Xuy liễu nam chi xuy bắc chi. Minh triêu thành tuyết phi."
"Hay, thật sự là thơ hay, Hàm nhi muội muội thật sự là lợi hại, thời gian ngắn như vậy nhưng lại viết một bài thơ hay đến thế."
Đang lúc mấy người quây quanh một chỗ thưởng thức, một giọng nam đột nhiên không đúng lúc xen vào.
"Hay! Thật sự là thơ hay."
"Vừa có ý tương tư, lại có khí thế hào hùng, biểu hiện cực kỳ chuẩn xác phong thái ngạo nghễ cùng chính khí của hoa mai. Thật sự là một bài thơ hay."
Lúc này, mọi người trong đình cùng nhau nhìn sang phía người nói chuyện.
Chỉ thấy một vị nam tử đứng bên ngoài đình nghỉ mát mấy mét, hắn mặc một bộ trường bào màu xanh ngọc, bên hông mang một cái đai lưng gấm cùng màu, dưới bàn chân mang một đôi giày màu đen.
Từ xa nhìn lại, phong thái đặc biệt xuất sắc, nhìn lại tướng mạo người đến, một cặp mắt phát ra tia lạnh lẽo, hai lông mi cong hoàn toàn giống quét nước sơn, khóe miệng vén lên như cười mà như không, mày kiếm chau lên, tất cả đuôi lông mày, có một khí thế phong lưu phóng khoáng không nói ra được.
Hắn thấy những nữ tử trong đình đều nhìn về phía hắn, vì vậy từ từ đi tới bên này.
"Thứ cho tại hạ đường đột, từ vườn hoa đi qua lại không nghĩ lại nghe được bài thơ tinh diệu như thế, liền nhịn không được đến đây bái phỏng, mong rằng các vị tiểu thư bao dung."
Mấy nữ tử trong đình sau khi nhìn thấy người đang đi đến thì đều là mắt trong nháy mắt như sóng, gò má ửng đỏ, ở đâu còn có thể nói ra cái gì?
Phượng Phi Lang thấy vậy, trong lòng cũng âm thầm trách tội chính mình đường đột, thế nhưng vì một bài thơ mà chạy tới.
"Không biết tác phẩm xuất sắc này là vị tiểu thư nào làm ra?"
Hạ Du Hàm đứng ở một bên vụng trộm giương mắt nhìn nam tử một cái trước mặt, vừa thẹn vừa sợ vội vàng cúi xuống.
"Công tử chê cười, đây chỉ là làm qua loa, không thể nói là thanh nhã, công tử vừa vặn đi ngang qua nghe được cũng chỉ là đùa ngài vui lên thôi."
Phượng Phi Lang ngẩng đầu nhìn Hạ Du Hàm, chỉ cái nhìn này, vẻ mặt rõ ràng thoáng hiện lên vẻ tuyệt đẹp "Tiểu thư quá khiêm tốn, theo như tài văn chương của tiểu thư tuyệt đối được xưng tụng tài nữ."
Lý Tân Nhu thấy vậy xoay mặt nhìn về phía Hạ Du Hàm "Hàm nhi muội muội,
muội không cần giấu, muội tài hoa như vậy, tới chỗ nào cũng đều là hàng đầu xuất chúng, công tử cũng có ý như vậy."
Phượng Phi Lang xấu hổ cười cười, lại giương mắt nhìn Hạ Du Hàm một cái, lập tức nói ra "Tại hạ Phượng Thanh Thư, lần nữa gặp qua các vị tiểu thư ."
Chúng nữ tử thấy hắn hành vi không hề có ý phóng đãng, ngược lại ôn tồn tao nhã, có chút chú trọng lễ tiết, mặc dù có chút lỗ mãng xông vào trong đình, nhưng mà bởi vì thơ hay, thán vì tri âm khó cầu, nhất thời tình thế cấp bách cũng có thể lý giải.
Nghĩ như vậy, tất cả tiểu thư đều là sắc mặt ửng đỏ, liều mạng liều mạng nhìn về phía Phượng Phi Lang.
Lúc này Hạ Thanh Ca cũng đánh giá nam tử đi tới, tướng mạo có chút tuấn tú, hành vi cũng đầy khí chất thư sinh, thêm cách ăn mặc thì không khó nhìn ra hẳn là con em thế gia.
Nàng đảo mắt nhìn Hạ Du Hàm, khóe miệng nở nụ cười lạnh.
Danh tiếng tài nữ này của Hạ Du Hàm quả nhiên không uổng, ở trong sân nhà mình cũng có thể đưa tới hoa đào, thật sự là phái thực lực cùng phái ngẫu nhiên điển hình.
Lương Giai Dĩnh vẻ mặt kiêu căng ngồi ở một bên cũng đang nhìn đến Phượng Phi Lang, vẻ mặt rõ ràng có biến hóa, trên mặt lại càng xuất hiện đỏ ửng khả nghi.
"Phượng công tử đúng là con trai lớn Phượng gia, Phượng Phi Lang?"
Một giọng nói dễ nghe như tiếng suối chảy truyền ra, Phượng Phi Lang đang cùng Hạ Du Hàm bắt chuyện rõ ràng sững sờ, không nghĩ tới giữa những nữ tử này còn có người có thể nhận biết mình?
Trên mặt Hạ Du Hàm thoáng hiện lên rõ ràng không vui, nàng xoay người nhìn về phía người nói chuyện, người này đúng là Lương Giai Dĩnh ngồi ở một bên.
"Xin hỏi tiểu thư sao lại biết tại hạ?" Ý ở ngoài lời chính là xác nhận suy đoán của Lương Giai Dĩnh.
"Phượng công tử tài học vô lượng, đứng đầu nhiều lần, nổi bật giữa những người
tầm thường, là một tài năng trong giới văn nhân ở kinh thành, tiểu nữ tử năm ngoái cùng mẫu thân may mắn tham gia tiệc mừng sinh thần của Phượng lão thái quân, ở bữa tiệc từng được ra mắt công tử một lần."
"Thì ra là như vậy. Chẳng qua, tán dương của cô nương tại hạ thực không dám nhận!"
" Một trong Tứ công tử của kinh thành, Như Ngọc công tử, nếu như còn đảm đương không nổi, trong kinh thành có mấy người đảm đương nổi ?"
Lương Giai Dĩnh nói chuyện cực kỳ dịu dàng, cử chỉ lại càng ung dung hào phóng, Hạ Thanh Ca mới vừa uống xong rượu nho suýt nữa phun ra, nữ nhân này quả thực còn diễn tài hơn cả Hạ Du Hàm.
Lúc này, mọi người càng bừng bừng khí thế!
Thân phận của Phượng Phi Lang vừa nói ra, Hạ Du Hàm, Lý Tân Nhu Tấn Tuệ Tâm không người nào là không trừng lớn hai mắt.
Nhất là Hạ Du Hàm, hai mắt tỏa sáng, vẻ mặt khó có thể tin.
Trưởng tử Phượng gia? Cháu ruột dòng chính của Hoàng hậu nương nương? Thế tử Phủ Trấn Quốc Công?