Editor: mun's mun.
Phượng Phi Lang nhìn Diệp Đàn một cái nói, "Hay để cho Diệp thế tử nói trước đi."
Diệp Đàn không chút ngượng nghịu, liền đem chuyện hôm nay lúc ra phủ ở đầu đường nghe thấy người ta thảo luận nói ra.
"Đầu đường cuối ngõ dạo gần đây có tin đồn, Nhị tiểu thư phủ Tu Quốc Công tài nghệ rất là tinh tuyệt, hơn nữa dung mạo lại càng xinh đẹp ép cả vẻ đẹp của hoa Hải Đường, ở bên trong Bạch Lộc Thư Viện được các tiên sinh rất yêu mến."
Phượng Phi Lang không nghĩ tới người mà Diệp Đàn nói lại là Nhị tiểu thư phủ Tu Quốc Công, vẻ mặt bên trong hơi lộ vẻ kinh ngạc.
"Hạ phủ Nhị tiểu thư tài văn chương khá sâu, quả thật cũng coi là có chút tàu năng."
Mộ Dung Ngọc nhíu mày, mắt phượng hẹp dài thoáng qua tia hứng thú, "Nghe khẩu khí của Phượng thế tử, cũng đã gặp qua vị Nhị tiểu thư Hạ phủ này?"
Phượng Phi Lang mỉm cười cười một tiếng, "Hôm nay ta vốn phụng mệnh tổ mẫu đi đến phủ quốc công thăm Hạ lão phu nhân, chẳng ngờ ở bên trong vườn hoa gặp các vị tiểu thư đấu thơ, trong đó đứng đầu là bài tả hoa mai của Hạ nhị tiểu thư thơ từ xuất chúng."
Mộ Dung Dật tựa hồ cũng đối Hạ Du Hàm có chút hứng thú, "A? Xem ra dân chúng đầu đường bàn tán cũng không phải không có lý."
Phượng Phi Lang chỉ hời hợt cười một tiếng, trong đầu đột nhiên xuất hiện hình ảnh một thiếu nữ, mặc dù dung mạo bị che dấu bên dưới tóc mái ngang trán, nhưng đôi mắt của nàng lại luôn ở trong lòng hắn bồi hồi không đi.
Diệp Đàn vừa nghe, vội vàng lôi kéo vạt áo Phượng Phi Lang, "Thanh Sách nói cho ta nghe một chút đi, vị Nhị tiểu thư Hạ phủ kia dung mạo ra sao? So với tam muội nhà ta như thế nào?"
Phượng Phi Lang suy nghĩ một lúc mới lên tiếng, "Xem như mỗi người mỗi vẻ đi."
Diệp Đàn nghe câu mỗi người mỗi vẻ dường như mất hứng thú. Nếu thật cùng tam muội muội không khác lắm thì Hạ phủ Nhị tiểu thư cũng không phải rất đẹp.
Trong đôi mắt Mộ Dung Ngọc thoáng qua một tia sáng, làm như tùy ý bắt đầu nói, "Tài nữ theo trong miệng Phượng thế tử hẳn không phải là vị này Hạ Nhị tiểu thư chứ."
Phượng Phi Lang không ngờ Mộ Dung Ngọc sẽ mở lời, thường ngày hắn và vị thế tử danh tiếng Bình Nam Vương giao tế không nhiều lắm, chỉ là do Thất điện hạ có quan hệ mới có chút quen quen với hắn.
Không thể không nói, hành động của vị thế tử gia này thật đúng là khó nắm bắt, tính tình lại càng cổ quái, mặc dù thanh danh của hắn đa phần là dựa vào vẻ tuấn mỹ bên ngoài, nhưng Phượng Phi Lang lại cảm thấy, suy nghĩ hiện tại của người này tuyệt đối hắn không đoán được, trực giác mách bảo, Mộ Dung Ngọc là một nhân vật nguy hiểm.
Chờ Phượng Phi Lang sau khi lấy lại tinh thần liền vội vàng nói, "Tiểu vương gia hảo nhãn lực, người trong lời Thanh Sách không phải là Nhị tiểu thư Hạ phủ."
Diệp Đàn vừa nghe tinh thần lại tỉnh táo, "Vậy lời ngươi nói là tiểu thư nhà nào?"
Nhìn bộ dáng tò mò của tất cả mọi người, Phượng Phi Lang chỉ thản nhiên nói, "Lúc này chính là Hạ phủ Đại tiểu thư."
"Phốc....."
Diệp Đàn mới vừa uông xong ly rượu ngon, lại bị lời nói của Phượng Phi Lang làm kinh hãi phun đầy đất, hoàn hảo hắn kịp thời xoay người, nếu không ba người bên cạnh có thể làm thịt hắn.
"Hạ phủ Đại tiểu thư? Đó là phế vật? Thế nhưng ta nghe nói nàng vô cùng xấu xí, ngực không vết mực (người ít học), ngươi làm sao đột nhiên nhác tới nàng? Ta nói Thanh Sách có phải hay không ngươi phát sốt đến lú lẫn?"
Phượng Phi Lang dường như không muốn nói quá rõ ràng, một bộ sợ người khác đoạt vật của hắn, chẳng qua là cười một tiếng nhàn nhạt, bưng lên ly rượu từ từ thưởng thức.
Nhưng tia vui vẻ che giấu trong mắt hắn lại không thoát khỏi con ngươi của một người!
Ban đêm.
Chờ khi Hạ Thanh Ca tỉnh lại, sắc trời đã sớm tối, liếc mắt nhìn ra bầu trời bên ngoài, vốn là giữa tháng vậy mà ban đêm cũng không sáng rỡ, vầng trăng sáng kia bị cành liễu trước cửa sổ che mất, chỉ lộ ra một cái khe hở ánh sáng.
Bên trong nhà chẳng biết lên đèn từ lúc nào, Thụy Châu cùng Chu Vân ngồi ở phòng ngoài hai người tựa hồ đang thấp giọng nói xấu cái gì đó.
Hạ Thanh Ca từ từ ngồi dậy, tựa người vào đầu giường, đang lúc nàng đưa tay nâng lên gối dựa, bên ngoài liền truyền đến tiếng bước chân lộn xộn.
Chỉ thấy hai người từ bên ngoài đi tới nội thất được ngăn cách bởi mười hai tấm bình phong khảm nhân vật Không Long Thọ Văn (rồng trời chúc thọ) làm bằng đá Tiểu Thạch.
* đúng ra là làm từ đá Thọ Sơn , đây là 12 tấm bình phong chúc thọ Khang Hi
Thấy hai người Thụy Châu và Chu Vân đi tới , Hạ Thanh Ca suy đoán có phải vừa rồi mới đứng dậy phát ra tiếng vang, thế cho nên hai nha đầu chờ bên ngoài nghe được động tĩnh.
"Đại tiểu thư người đã tỉnh?"
Đi tới đầu tiên là Chu Vân, mắt thấy thần sắc nàng nhẹ nhàng khoan khoái, giữa hai lông mày lại mang theo hỉ khí, nghĩ đến hôm nay lấy được những đồ trang sức đeo tay quý giá của mình, trong lòng liền vui sướng.
Bây giờ nàng nói chuyện giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nếu đổi lại bình thường, Chu Vân nói với nàng không phải loại giọng êm ái nhỏ nhẹ như đối với chủ nhân này.
Thụy Châu đi theo phía sau ánh mắt lóe lóe không mở miệng nói gì.
"Ta ngủ bao lâu rồi?"
Nhớ thời điểm nàng ngủ thật say đại khái là canh ba giờ Dậu, mà lúc này nhìn sắc trời bên ngoài chỉ sợ đã đến giờ Tuất rồi.
"Đai tiểu thư đúng là ngủ rất sâu, hiện tại đã là giờ Hợi, trong lúc đó Lương di nương có đến xem qua người, thấy người ngủ sâu cũng không để cho nô tỳ đánh thức dậy."
Nghe lời của Chu Vân, trong lòng Hạ Thanh Ca ngừng lại một lát, nàng thế nhưng ngủ lâu như vậy?
Ngay sau đó chớp mắt thoáng qua một tia sáng tối tăm, chóp mũi khẽ động, trong lòng tựa hồ có chút rõ ràng.
"Ta đói bụng, Thụy Châu ngươi đi tiểu phòng bếp nấu cho ta một chén cháo mang lên đây đi."
"Nghĩ đến hôm nay nàng gần như không có ăn cái gì, muôn đem thân thể điều dưỡng tốt, chỉ có con đường ngắn nhất là tẩm bổ."
"Vâng nô tỳ đi phân phó ngay."
Thụy Châu , còn lại Chu Vân ở bên hầu hạ, Hạ Thanh Ca càm lên khăn lụa xoa xoa khóe miệng, Chu Vân nhìn nàng một cái không có lên tiếng, chỉ đứng ở một bên đưa tay cầm ngân châm gạt gạt đồng đỏ trong lò đốt hương liệu.
Hạ Thanh Ca nhìn theo động tác của chu Vân nhàn nhạt khen ngợi, "Hương liệu này rất là dễ chịu."
Chu Vân không nghĩ tới Hạ Thanh Ca đột nhiên nhắc tới hương liệu, nàng chợt sửng sốt một chút, lúc này mới che dấu kinh hoảng trong lòng, mỉm cười nói.
"Đúng vậy, đây là hương liệu hàng năm lão gia trên đường trở về từ Giang Nam mua về, nghe nói là vô cùng chân quý, mùi hương liệu chẳng những thanh tâm ngưng thần (tinh thần sáng rõ tập trung), hơn nữa còn có tác dụng bổ khí tĩnh tâm, này là Lương di nương cố ý chuẩn bị cho tiểu thư. NGhĩ đến Lương di nương thật đúng là quan tâm Đại tiểu thư mà."
Nghe lời của Chu Vân Hạ Thanh Ca chỉ yên lặng không nói.
Tầm mắt nàng quét về phía ngoài cửa sổ, ánh mắt chợt lóe, ngay sau đó khôi phục lại bình tĩnh, "Nơi này không cần ngươi hầu hạ, lui xuống đi."
Chu Vân đang lười phải phục vụ đây, nàng gật đầu một cái để xuống ngân châm trong tay liền coay người đi ra ngoài.
Hạ Thanh Ca nghe thấy tiếng đóng cửa két két, nàng ngay lập tức vén chăn mang giày đi tới bên cửa sổ, lúc này một con hạc giấy rất nhỏ xuất hiện ở trước mắt.
Nàng cầm lấy mở ra, vẻ mặt trong nháy mắt liền thay đổi, ngay sau đó nâng môi cười một tiếng.
Hảo, rất tốt, thế nhưng cùng nàng có chung một suy nghĩ!