Thần Y Độc Phi, Đại Tiểu Thư Phế Vật

Chương 46

Hơn nữa nghe nha đầu kia nói, Kinh Điềm Doãn Hạ đại nhân là Nhị thúc phụ của nàng? Hạ đại nhân kia đúng là Nhị lão gia phủ Tu quốc công nha, cô nương này không phải là tiểu thư phủ Tu quốc công chớ?

"Kia - - cái kia - - hóa ra là Hạ tiểu thư, thất kính thất kính, hiểu lầm, hiểu lầm, tiểu nhân thực không biết thì ra là tiểu tử đáng chết Vân Tranh này - - không không, Vân công tử có giao tình cùng Hạ tiểu thư. Ha ha."

Thấy Chương Đại Đảm chuyển biến một trăm tám mươi độ, Hạ Thanh Ca cười lạnh một tiếng "Tại sao có thể là hiểu lầm? Không phải ngươi nói Vân công tử nợ ngươi ba mươi lượng bạc trắng sao? Chỉ cần đi Kinh Điềm Doãn, thúc phụ của ta nhất định sẽ làm chủ cho các ngươi."

Đám người cùng đi theo phía sau Chương Đại Đảm đã sớm bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, vội vàng tiến lên kéo ống tay áo Chương Đại Đảm, bọn họ đều là lưu manh, tự nhiên biết rõ Hạ gia là gia đình như thế nào.

"Ha ha, không cần, hiểu lầm, ta đây nói cho Đông gia chúng ta một tiếng, sao có thể để ngài móc ra ngân lượng a."

"Nghe ngươi nói như vậy, đúng là ta đi lại tìm Vân công tử hoặc là?" Hạ Thanh Ca rất "Đơn thuần" chất vấn.

"Không dám - - không dám, sao có thể cho Vân công tử chi ra ngân lượng, tiểu nhân cáo lui, cáo lui."

Xem đám người bọn họ vội vội vàng vàng rời đi, Xảo Lan cười một tiếng khinh bỉ "Hừ, thật sự là cái đám chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng."

Vân Tranh lúc này chăm chú nhìn chằm chằm Hạ Thanh Ca "Vì sao cô phải giúp ta?"

Hạ Thanh Ca xoay người nhìn hắn một cái, biết rõ tính tình của hắn, cho nên cũng cực kỳ không khách khí mở miệng.

"Ta giúp ngươi tự nhiên là để ngươi nợ ta một cái nhân tình , ngươi không cần đa tâm."

Vân Tranh biết rõ Hạ Thanh Ca là cố ý nói như vậy, nhưng là nghe lời của nàng, trong lòng của hắn thoải mái hơn.

"Ta mặc dù không biết tiểu tử nghèo hai bàn tay trắng không có cái gì giá trị như ta, nhưng là được tiểu thư hao tâm tổn trí giúp đỡ, tất nhiên là có nguyên do gì, tiểu thư có thể cho biết một chút?"

Hạ Thanh Ca cười khẽ một tiếng "Chẳng lẽ ta thì không thể chỉ là có tâm địa bồ tát, chính là gặp chuyện bất bình chẳng tha sao?"

"Cô không giống." Vân Tranh lắc đầu, mặc dù chỉ tiếp xúc cùng vị tiểu thư này trong chốc lát, nhưng hắn có thể cảm giác được nàng trợ giúp mình nhất định là có thêm nguyên nhân gì, hơn nữa ấn lấy thân phận của nàng chạy đến thôn dân đen, quả thực ngoài ý muốn, nhưng tuyệt không phải trùng hợp.

Hạ Thanh Ca cũng không tức giận, trong lòng ngược lại cảm thấy Vân Tranh này xác thực tâm tư ngay thẳng, may mà nàng cũng không quanh co nữa "Ngươi nói rất đúng, ta tuyệt đối không phải gặp chuyện bất bình, nhưng là công tử cũng không cần hỏi nhiều như vậy, ta không có địch ý với công tử, hôm nay ta giúp ngươi, chỉ là ngóng trông tương lai khi công tử thăng quan tiến chức có thể nhớ rõ ân tình hôm nay."

"Tiểu thư nói đùa, ta là một người nghèo không có gì cả, ở đâu có thể giúp được cô?" Vân Tranh tự giễu cười cười, trong lòng hắn suy nghĩ rất nhiều khả năng mà nữ tử này giúp hắn, nhưng lại không nghĩ tới nàng trả lời như vậy.

"Ta nói ngươi có thì có, ngươi biết chữ hay không?" Hạ Thanh Ca kiên định nhìn về phía hắn, lúc này hắn mặc dù nản chí, nhưng là nàng lại có thể nắm giữ hết thảy biến hóa trong tương lai của hắn.

Nhìn cặp mắt vô cùng trấn định kia, đột nhiên, Vân Tranh phảng phất bị hấp dẫn thật sâu, trong nháy mắt cảm thấy, hắn phải tin tưởng nàng.

Phục hồi tinh thần lại, hắn mới hồi đáp: "Lúc nhỏ đọc qua một ít sách, về sau mẫu thân của ta bị bệnh thì xài hết tiền bạc tích cóp trong nhà, từ đó cũng chưa từng đi học lại."

Hạ Thanh Ca mắt thấy sắc trời không còn sớm, nàng lấy ra một chuỗi chìa khóa Xảo Lan giao cho nàng, sau đó lấy ra trên người hai tờ ngân phiếu trăm lượng.

"Ta ở Đông Thành có một tòa trạch viện, đây cái chìa khóa, không phải hôm nay ngươi nợ ta một ân tình sao? Ta muốn ngươi một lần nữa đi học trở lại, phải đi Quốc Tử Giám mới được, tất cả ngươi không cần phải lo lắng, ta sẽ an bài cho ngươi."

"Cô - -" Vân Tranh không thể nào tin nổi điều mình vừa nghe được.

"Ngươi không cần hỏi nhiều, cứ theo lời ta nói mà làm, người sống nên nắm lấy cơ hội thay đổi vận mệnh, ngươi là người thông minh, tự nhiên hiểu được."

Nàng giao chìa khóa trong tay cùng ngân lượng cho Vân Tranh, lúc này mới dùng ánh mắt mang chút vui vẻ nhìn về phía hắn.

"Từ nay trở đi ta sẽ an bài người đi tới đón ngươi, nếu như ngươi hoài nghi dụng ý của ta, sao không thử tiếp tục nghi ngờ?"

Ý của nàng hết sức minh bạch, nếu đã tò mò, sao không thử tự vạch trần đáp án?

Vân Tranh thoải mái cười một tiếng, hắn là người thông minh, rất nhanh liền hiểu dụng ý của nữ tử trước mắt, nàng cố ý đem phần ân tình này treo ở trên miệng, dùng hoài nghi của mình với nàng làm cho hắn bước ra bước đầu tiên, vì chính là để hắn tiếp nhận trợ giúp của nàng, đây tuyệt đối là phương pháp tốt nhất đối với loại người cố chấp như mình.

"Tiểu thư đã như vậy nói, ta tự nhiên là nhận ý tốt này, đa tạ cô nương."

Hắn cực kỳ lễ phép vái chào, đến lúc này, Hạ Thanh Ca phảng phất thấy được nam tử duyên dáng sang trọng trong trí nhớ kia.

"Nếu như thế, tiểu nữ cáo từ ."

Vân Tranh đứng ở trong viện nhà mình, liên tục chăm chú nhìn bóng dáng màu trắng cho đến khi biến mất ở trong tầm mắt, khóe miệng nhếch lên một nụ cười vui vẻ, lập tức xoay người đi đến trong phòng

- -

Trong xe ngựa, Hạ Thanh Ca ngồi lẳng lặng, Xảo Lan mấy lần giương mắt vụng trộm nhìn tới nhưng không mở miệng nói chuyện.

"Ngươi có chuyện gì muốn hỏi?"

Hạ Thanh Ca nhẹ giọng mở miệng, trong lúc mơ hồ còn mang theo một nụ cười, Xảo Lan cười ha ha một tiếng "Chuyện gì cũng chạy không khỏi con mắt của tiểu thư, nô tỳ chỉ là tò mò vì sao tiểu thư biết ở thôn dân đen ngoài thành có một người gọi là Vân Tranh?"

Ở trong trí nhớ của nàng, Đại tiểu thư rất ít ra ngoài phủ , huống chi theo thân phận của nàng như thế nào lại biết rõ người ở thôn dân đen? Chuyện này làm cho nàng dọc theo đường đi đều nghĩ không ra.

Hạ Thanh Ca xoay người sâu sắc nhìn Xảo Lan một cái "Ta là nghe Vạn chưởng quỹ ngẫu nhiên nhắc tới , hắn nói Vân Tranh này có chút khả năng, tương lai sẽ thành ngọc quý, cho nên liền tò mò tới xem một chút."

Nàng biết rõ Xảo Lan tâm tư ngay thẳng, tự nhiên sẽ hỏi chuyện này, nhưng là, chuyện quỷ dị như trí nhớ kiếp trước gì đó, nếu nàng nói chỉ sợ Xảo Lan sẽ coi nàng như quái vật thôi.

Chẳng bằng nói một lời nói dối thiện ý.

Quả nhiên, Xảo Lan nghe lời của nàng, trên mặt biểu hiện ra thần sắc như vậy "Thì ra là như vậy, Chẳng qua Vân Tranh này sao nô tỳ không nhìn ra cái gì?"

Hạ Thanh Ca khẽ cười một tiếng, liếc Xảo Lan một cái "Lúc này có thể nhìn ra cái gì, có phải là người hay không thì chỉ có tương lai mới nhìn ra."

Hai người tán gẫu trong chốc lát, liền một đường đến Phượng Tiên Lâu, Xảo Lan vén rèm lên nhìn quanh một cái "Tiểu thư, hôm nay sắc trời không còn sớm, chúng ta thật sự đi Phượng Tiên Lâu ăn cơm sao?"

"Đã đáp ứng ngươi , tự nhiên là làm được, chúng ta đi thôi."

Xảo Lan nghe lời của nàng, trên mặt tràn đầy vui vẻ, nàng dẫn đầu nhảy xuống xe ngựa, dè dặt đưa tay đỡ Hạ Thanh Ca xuống.

Hạ Thanh Ca nhìn thoáng qua phu xe Lý sư phó, liền móc ra một ít bạc giao cho Xảo Lan "Đi cho Lý sư phó, bảo hắn ăn chút ít thức ăn ở gần đây, sau nửa canh giờ trở lại là được rồi."

Xảo Lan tiếp bạc liền xoay người đi đến trước mặt Lý sư phó giao cho hắn, trên mặt Lý sư phó tràn đầy vui vẻ, sau khi cực kỳ cảm kích nói cảm tạ liền vội vàng đánh xe rời đi.

Sau đó Hạ Thanh Ca cùng với Xảo Lan cùng nhau vào Phượng Tiên Lâu, mà một lần nữa, một đôi mắt hẹp dài mang theo ý vui vẻ nhìn chằm chằm bóng dáng màu trắng cùng một màn dưới lầu thật lâu.
Bình Luận (0)
Comment