Hạ Thanh Ca muốn rút tay mình về, lại bị hắn kéo chặt hơn, nàng không khỏi tức giận "Như thế nào? Đã cứu ta còn tính để ta lấy thân báo đáp sao?"
"A, nàng thật đúng là một chút tự biết rõ cũng không có, theo cái thân thể nhỏ bé này của nàng, thêm hai ba năm nữa cũng chưa chắc đã lọt vào mắt ta."
Mặt Hạ Thanh Ca lập tức đen lại, thầm mắng trong lòng, nam nhân đáng chết, thật là hết sức tự kỷ tự đại.
Ánh mắt giảo hoạt của nàng chợt lóe, đang định cúi đầu dùng miệng hung hăng cắn tay của hắn, lại không nghĩ hắn móc ra một cái bình sứ từ trong ngực của mình, cẩn thận rắc bột thuốc bên trong lên vết thương của nàng, khi bột thuốc màu trắng dính đến miệng vết thương của nàng, thì có một cảm giác lạnh buốt truyền đến, tạm thời giảm bớt đau đớn trên cánh tay của nàng.
Sau đó người áo trắng lại thuần thục xé rách một mảnh vải từ góc áo của mình, băng bó kỹ chỗ nàng bị thương. Quá trình này Hạ Thanh Ca không nói gì, trong lòng lại như có từng đợt sóng cuộn trào, cuồn cuộn không ngừng, thầm đoán người nam nhân này đến tột cùng tại sao lại cứu nàng?
Cho dù là Hạ Thanh Ca hay là Bạch Tuyết thì đều đã từng đã bị nam nhân phản bội, lừa gạt, cho nên, chỉ cần là nam nhân thì nàng không có cảm tình gì, đối với biểu hiện của bọn họ dĩ nhiên là sẽ nghĩ sâu hơn một chút.
"Tốt lắm, tạm thời băng bó trước một chút, nàng giỏi dụng độc, tự nhiên cũng hiểu một chút y thuật, lãng phí thân thể của mình như vậy, nếu không xử lý kịp thời tất nhiên sẽ để lại sẹo."
Hạ Thanh Ca mặc dù không cho là đúng trong lòng, nhưng trên mặt nhưng không phản kích, bởi vì nàng biết rõ, nữ tử ở thời cổ đại, tự nhiên là không thể để lại vết sẹo trên thân thể.
"Ngươi đã cứu ta, tính ra ta nợ ngươi một cái nhân tình, nhưng nếu muốn mượn chuyện này uy hiếp ta đem di vật của mẫu thân ta cho ngươi, chỉ có hai chữ - - đừng mơ!"
Nhìn xemvẻ dứt khoát trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Thanh Ca, nam nhân khẽ cười một tiếng "Nàng đừng vội lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, vật kia ta đã nói rồi, ta sẽ lấy bằng bản lãnh của mình, chỗ nào cần dùng tới nàng?"
Hạ Thanh Ca hừ lạnh một tiếng "Vậy thì tốt, ngươi đã nói như vậy, chúng ta tự dựa vào bản lãnh của mình."
"Một lời đã định." Nam nhân mang chút mị hoặc, khóe miệng lộ ra mỉm cười, chăm chú nhìn chằm chằm nàng.
Hạ Thanh Ca liếc hắn một cái, đột nhiên nghĩ đến Xảo Lan, trên mặt nàng thoáng hiện lên vẻ vội vàng "Hôm nay tạ ơn công tử, nếu không có gì thì tiểu nữ tử cáo từ trước."
Nam nhân tự nhiên thấy vẻ khẩn trương trên mặt nàng, đã hiểu rõ trong lòng "Nàng đang lo lắng cho tỳ nữ của mình ."
Hạ Thanh Ca không nghĩ tới thế nhưng hắn lại đoán trúng tâm tư của nàng, trong lòng không khỏi ảo não, chẳng lẽ trên mặt nàng viết mấy chữ to hay sao? Vì sao cái gì hắn cũng đoán được?
Mặc dù buồn bực, nhưng nàng cũng chỉ biết gật đầu thừa nhận "Ta rời đi thời gian dài như vậy, cũng không biết tình huống bên kia của nàng, cho nên nhất định phải mau chóng trở về."
"Chẳng lẽ nàng muốn đi bộ trở về? Đến lúc đó chỉ sợ đã trễ." Hắn nói xong thở dài lắc đầu.
Vẻ mặt như vậy càng làm cho Hạ Thanh Ca lo lắng đến tình trạng của Xảo Lan, nàng giương mắt nhìn lại nam nhân sau lưng, thấy hắn cưỡi một con ngựa trắng tới. Trong lòng vui mừng "Công tử có thể cho tiểu nữ mượn cưỡi bảo mã của công tử ?"
Nam nhân xấu xa cười một tiếng, ngược lại cực kỳ nhàn nhã vòng hai tay trước ngực, cứ như là Hạ Thanh Ca càng cuống cuồng thì hắn càng vui vẻ, lại vẫn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, bắt đầu ngắm cảnh đêm.
"Ai, nàng xem, ánh trăng ở đây thật đẹp, a, ta nhớ ra rồi, hôm nay mười bốn , trăng sáng dĩ nhiên là mau tròn."
Hạ Thanh Ca trừng trừng đôi mắt đẹp, trong lòng sớm đã nhiều lần thầm mắng người nam nhân này, mắt thấy mình đang gấp, hắn lại càng thêm nhàn nhã bắt đầu ngắm trăng sáng.
Cắn cắn đôi môi, hít sâu một hơi, Hạ Thanh Ca cố sức nhịn tức giận trong lòng.
Bày ra khuôn mặt tươi cười "Ha ha, công tử muốn ngắm trăng thì nơi này không phải là chỗ tốt gì, sao không đến Phượng Tiên Lâu, chỗ đó cách nơi này không xa, hơn nữa địa thế khá cao, nếu có thể vừa uống rượu vừa ngắm trăng ở tầng cao nhất của Phượng Tiên Lâu chẳng phải càng đẹp sao?"
Nam nhân nghiêng mắt, mỉm cười nhìn Hạ Thanh Ca một cái "Tiểu thư thật có nhã hứng nha, chủ ý này không tồi, chẳng qua có cảnh, có rượu, lại chỉ thiếu một mỹ nhân, cho nên, ta vẫn nên ở chỗ này xem thôi."
Trong lòng Hạ Thanh Ca lộp bộp một tiếng, cảm giác là nam nhân đáng chết này nhìn rõ ý định của mình, nhưng không biết làm thế nào, hiện tại mình chỉ có thể cầu xin hắn, nên cũng mỉm cười tiếp tục nói: "Công tử cảm thấy nên làm sao đây?"
Nam nhân lúc này mới bắt đầu nàng mặc dù thân thể gầy một chút, nhưng lớn lên coi như chấp nhận được, như thế nào? Có muốn theo ta ngắm trăng uống rượu hay không?"
Nghe lời của hắn, Hạ Thanh Ca tận lực điều chỉnh tốt tâm tình của mình, trong lòng không ngừng tự nói với mình: hít sâu, hít sâu.
Lúc này mới cắn răng cười nói: "Ý tưởng hay của công tử, tiểu nữ tự nhiên là nguyện ý, vậy chúng ta đi nhanh thôi?"
Nam nhân sớm đã cười to trong lòng, trên mặt lại cố tự chịu đựng, hắn huýt sáo một hơi, bạch mã nhàn nhã ở chỗ không xa nghe tiếng huýt sáo, lập tức chạy tới bên này.
Sau khi nó đi tới, Hạ Thanh Ca mới thật sự nhìn rõ tướng mạo của con ngựa này, nàng ít nhất cũng biết, bảo mã thường kiêu căng, tướng mạo không tầm thường, đa số bảo mã đều được huấn luyện nghiêm chỉnh, cho nên ngoại trừ chủ nhân của mình, người bình thường ở trong mắt nó căn bản không là gì.
Mà cảm giác mà con ngựa trước mắt này đem lại cho Hạ Thanh Ca, thế nhưng lộ ra một khí chất xinh đẹp tà mị, nàng thầm khen trong lòng, thật sự là yêu nghiệt cực phẩm giữa những con ngựa khác.
Lại nhìn tới người áo trắng bên cạnh ngựa trắng, thật sự là chủ nhân nào thì ngựa nấy, hơi thở phát ra trên người bọn họ thật đúng là phối hợp nhất trí.
Sau khi nam nhân nhảy lên lừng ngựa liền đi tới trước mặt Hạ Thanh Ca, hơi chút cúi người đưa tay qua, liền ôm Hạ Thanh Ca ở trước người của mình, lập tức nhẹ kẹp bụng ngựa, bạch mã ngay lập tức chạy về phía trước.
Hạ Thanh Ca ngồi ở trên ngựa, bên tai có thể cảm giác được rõ ràng khí nóng mà nam nhân sau lưng phun ở cổ của mình, nàng không tự giác di động về phía trước, lại bị một cái tay ôm chặt eo thon.
"Chẳng lẽ lần này nàng muốn té xuống từ trên lưng ngựa? Chớ có trách ta không có nhắc nhở nàng, Bạch Tuyết của ta chạy nhanh gấp mấy lần ngựa thường, nếu nàng không cẩn thận té xuống thì ta cũng không thể nào cứu được nàng."
Thân thể Hạ Thanh Ca khựng lại, nam nhân tà mị cười một tiếng, thân thể xích gần lại phía trước một chút.
Hắn cho là lời nói của mình tất nhiên là làm kinh sợ, lại không biết nguyên nhân Hạ Thanh Ca khựng lại lại, cái tên nam nhân đáng chết, thế nhưng lại đặt tên cho con ngựa của hắn là Bạch Tuyết.
Sau khi nghe được cái tên này, nàng hoàn toàn hết chỗ nói, trong lòng lại càng xác định, nam nhân đáng chết này là khắc tinh của Hạ Thanh Ca nàng, chỉ ngóng trông qua hôm nay, nàng cùng hắn có thể - - vĩnh viễn không gặp gỡ!