Đây là một hoa đăng hình bát giác, đèn dài chừng một thước, trên mỗi mặt đều là một số nhân vật, giống như là kịch đèn.
Bây giờ là buổi sáng, cho nên ánh mặt trời còn chưa chiếu vào, dưới sự giúp đỡ của nha hoàn, hoa đăng trong tay Hạ Du Hàm được đốt lên, hoa đăng theo động tác của nàng ta không ngừng chuyển động, hình ahr bên trong liền bắt đầu rất sống động.
Nhân vật rất sống động, cực kỳ sinh động, quả thực giống như là đang xem môt màn kịch đèn chiếu.
Trong mắt lão thái quân rõ ràng lóe qua một tia kinh diễm, xem ra xác thực là rất thích.
Hạ Du Hàm đắc ý trong lòng, đối với lão phu nhân, nàng phi thường có tâm, những năm này hầu hạ Hạ lão phu nhân, nàng tự nhiên biết rõ người già thích những thứ gì.
Quả nhiên, nàng ta vừa lấy đèn ra, mặc dù Dương lão thái quân không thích nàng, không thể không thừa nhận cái hoa đăng này thật sự rất mới mẻ.
Lúc này, một giọng nói lười biếng truyền tới, mặc dù giọng nói nhàn nhạt, lại hết sức hồn nhiên êm tai.
"Cái hoa đăng này quả nhiên cực kỳ vui mắt, vị tiểu thư này thật đúng là khéo tay."
Mọi người theo giọng nói nhìn lại, đều là khiếp sợ, không nghĩ tới người nói chuyện dĩ nhiên là Mộ Dung Ngọc?
Hạ Du Hàm cũng nhìn về phía hắn, lúc thấy Mộ Dung Ngọc đang mỉm cười nhìn mình, lòng của nàng đập bịch bịch tựa như nai con đi loạn, trên mặt trong nháy mắt ửng đỏ một mảnh, hướng về phía Mộ Dung Ngọc phúc thân "Tiểu vương gia khen hay."
Lúc này Mộ Dung Dật bên cạnh cũng mở miệng "Tử Ngọc nói không sai, xác thực là khéo tay thông tuệ, không nghĩ tới Hạ tiểu thư chẳng những tài nghệ xuất chúng, ngay cả tay nghề làm những thứ này cũng tinh xảo như vậy."
Hạ Du Hàm vừa thấy, trong lòng lại càng phấn chấn, ngay cả Thất điện hạ cũng mở miệng tán dương mình, trong lòng Hạ Du Hàm kích động vạn phần "Tạ điện hạ tán dương, cái đèn này của Hàm nhi cũng chỉ là một đồ chơi nhỏ thôi, có thể khiến cho lão thái quân cùng các vị công tử, tiểu thư thích là tốt rồi."
Nàng nói khiêm tốn, nhưng kiêu ngạo trên mặt lại không giảm bớt chút nào, ánh mắt còn hữu ý vô ý hướng tới Hạ Thanh Ca.
Nàng vừa nghĩ tới đợi tí nữa Hạ Thanh Ca sẽ lấy lễ thọ ra, trong lòng liền âm thầm sảng khoái một hồi.
Hôm nay, nàng sẽ làm cho tiện nhân Hạ Thanh Ca này hoàn toàn không còn danh dự, cho rằng biến thành đẹp thì có thể bay lên biến thành phượng hoàng sao? Nằm mơ!
Hạ Thanh Ca giương mắt nghênh tiếp khiêu khích của nàng ta, dưới tình huống không có người nào chú ý, nàng troẹn mắt nhìn Hạ Du Hàm, le lưỡi một cái.
Suýt nữa khiến Hạ Du Hàm tức nhảy dựng lên, mà sau khi Hạ Thanh Ca làm xong những hành động mờ ám này, bên mặt cũng cảm giác được một ánh mắt nóng bỏng.
Nàng không cần nhìn cũng biết nhất định là đại tiên kia đang xem chừng nàng đây.
Mộ Dung Ngọc tự nhiên không buông tha cái mặt quỷ kia của Hạ Thanh Ca vừa rồi, nếu như chung quanh không có có người khác hắn nhất định sẽ cười ra tiếng, không nghĩ đến cái tiểu nha đầu này lại giống như tiểu quỷ, còn có một mặt thú vị như vậy.
Hắn vừa rồi là cố ý tán dương Hạ Du Hàm, hắn ngược lại rất thích tính giúp Hạ Thanh Ca một tay, làm cho Nhị muội muội này của nàng cùng quận chúa Minh Châu đấu ngươi chết ta sống, không biết là cảnh tượng gì?
Lễ họ của Hạ Du Hàm từ hội họa đến thiết kế đèn màu, tính trên mặt mới mẻ độc đáo không khỏi vượt qua Diệp Ngọc Khanh.
Ánh mắt Diệp Ngọc Khanh trong nháy trầm xuống, hai tay cũng không tự giác nắm chặt. Trong lòng âm thầm cắn răng.
Hạ Du Hàm này, chẳng những đoạt danh tiếng của nàng, lại chiếm được ca ngợi của Ngọc ca ca, nàng tuyệt đối không thể dễ dàng buông tha.
Hạ Du Hàm bây giờ cảm giác cả người mình đều phiêu phiêu, khinh bỉ trong lòng đối với Hạ Thanh Ca càng sâu.
"Đại tỷ tỷ, lễ vật ngươi chuẩn bị cho lão thái quân đâu, cũng cho Hàm nhi cùng mọi người xem một chút đi."
Lúc này Lương Giai Dĩnh mặc dù không thích Hạ Du Hàm đoạt đi danh tiếng, nhưng là vì có thể làm cho những công tử đối diện mình kia phát hiện, cho nên cũng mở miệng theo.
"Đúng vậy, Thanh Ca muội muội khéo tay, nhất định là đã chuẩn bị một phần lễ thọ đặc biệt cho lão thái quân."
Nói dứt lời, nàng còn vụng trộm nhìn về phía Phượng Phi Lang, chỉ liếc mắt, nàng liền e lệ cúi đầu, trong lòng âm thầm cầu nguyện Phượng Phi Lang có thể nhận ra nàng.
Nghe được lời của các nàng, Dương lão thái quân lôi kéo tay Hạ Thanh Ca nắm chặt một chút, tựa hồ nói cho nàng biết không cần phải sợ.
atrong lòng Hạ Thanh Ca cảm giác một hồi ấm áp, giương mắt lên nghênh tiếp ánh mắt của Hạ Du Hàm, lập tức đứng lên.
Hiện giờ Hạ Thanh Ca sớm đã không phải là con ngốc năm đó, hơi thở quanh thân nàng không khỏi tản ra một loại khí làm cho người ta khó có thể bỏ qua.
Vừa rồi bởi vì Hạ Thanh Ca liên tục cúi thấp đầu, cho nên những công tử kia cũng không chú ý tới tướng mạo của nàng, mà khi nàng đứng người lên cả khuôn mặt diễm lệ vô song hoàn toàn lộ ra ở trước mặt mọi người.
Chỉ thấy những con em thế gia kia lộ ra ánh mắt sợ hãi, có người nghe qua xú danh của Hạ Thanh Ca càng khiếp sợ không thôi với nữ tử hiện giờ.
Lúc này nữ tử đứng ở trước mặt bọn họ, tuổi cũng chỉ mười hai mười ba tuổi, nhưng là dung mạo kia lại chói mắt làm cho không người nào có thể nhìn thẳng.
Hạ Thanh Ca hướng về phía lão thái quân, cúi đầu : "Ngoại tổ mẫu, hôm nay là lần đầu tiên Thanh Ca tới đây chúc thọ lão nhân gia ngài, cho nên tự mình thêu một món đồ chơi nhỏ, Thanh Ca hàng năm ở thôn trang phía Tây, cho nên không thỉnh qua tú nương gì đó đến dạy giỗ, đợi tí nữa người không thích có thể đừng chê cười người ta."
Nàng nói nhẹ nhàng nhuận tai, giọng nói êm ái thanh thúy như chim hoàng anh, lão thái quân vừa nghe liền nở nụ cười.
"Nha đầu này, con là tâm can bảo bối của ta, đưa bất cứ cái gì cho ngoại tổ mẫu, ta đều thích ngày ngày mang theo."
Hạ Thanh Ca cầm lấy khăn vụng trộm che miệng cười cười "Đồ vật này sợ là ngài không thể cầm lấy ngày ngày."
"A? Nói ta càng tò mò, mau lấy ra để cho ta coi một chút."
Lúc này, chỉ thấy ở dưới sự hướng dẫn của Khương ma ma, hai người Tập Xuân cùng Vô Song xách một đồ vật đi đến, khi nàng đi đến trước mặt Hạ Thanh Ca thì ngừng lại.
Hạ Thanh Ca tiến lên rút đi tấm vải vàng che phủ, lập tức lộ ra đồ vật bên trong.
Ánh mắt Dương lão thái quân rõ ràng sáng rỡ, mọi người cũng đều tò mò vây xem.
Chỉ thấy lộ ở trước mặt mọi người là một chừng một cây quạt, quạt to lớn như vậy ở trong những thế gia đại tộc này rất được ưa thích, trên cơ bản đều là lấy ra làm thành vật trang trí.
*Chỗ này trong convert ghi là cây quạt bình phong, mình nghĩ là cái loại quạt to tầm 1m, thường có 1 cái đế để trang trí như tranh vẽ ấy.
Mà khi mọi người thấy bức tranh vẽ bên trên, trên mặt đều là lộ ra vẻ tán thưởng, trên mặt cây quạt xuất hiện một bức tranh vẽ tinh xảo, ba người cầm đầu chính là ba vị Phúc, Lộc, Thọ, tay nâng đào tiên cưỡi mây cưỡi gió, những người ben cạnh là đồng tử đồng nữ đi theo bọn họ.
Những công tử ngồi ở phía bên trái khi thấy bức tranh này cũng không nhịn được mà tán thưởng, không biết là ai nhịn không được mở miệng.
"Không biết là họa sĩ nhà ai vẽ, bản lĩnh hội họa cực kỳ tuyệt vời."
"Đúng vậy, một bức tranh vẽ như vậy, không có bản lĩnh mấy chục năm sợ là không được, hẳn là xuất ra từ bút tích của một vị đại sư đi."
Mộ Dung Dật cũng kinh diễm một hồi "Xác thực là một bức tranh tốt khó được, chỉ tiếc là vẽ ở trên vật trang trí, nếu như là vẽ ở trên giấy Tuyên Thành, nhất định sẽ lưu danh bách thế."
Mọi người rối rít gật đầu đồng ý, đang lúc mọi người khen không dứt miệng, một giọng nói cực kỳ lười biếng êm tai vang lên.
"Ta nghĩ nó hẳn là một bức tranh thêu mới đúng chứ?"