Thần Y Độc Phi, Đại Tiểu Thư Phế Vật

Chương 66

Lúc này, có người lắc lắc tay áo bên trái Hạ Thanh Ca, nàng bị ép nghiêng đầu nhìn, thế nhưng không nghĩ tới ngồi bên trái nàng là đại tiểu thư Dương phủ chi thứ hai Dương Tử Nguyệt.

Lúc này nàng mở to đôi mắt đen bóng, hàm chứa ý cười đơn thuần đưa cho nàng một khối điểm tâm nói giọng cực kỳ nhỏ nhẹ, "Thanh ca tỷ tỷ mau nếm thử cái này, đây là món bình thường tổ mẫu thích ăn nhất, là do nữ đầu bếp trong phủ làm muội đảm bảo tỷ ở bên ngoài chưa từng nếm qua."

Trong lòng Hạ Thanh Ca dâng lên vui vẻ, nói một tiếng cảm ơn thân thủ liền tiếp nhận nếm thử một miếng, quả nhiên cảm thấy được một mùi thơm mát giữa mang theo chút trong veo, bên trong nhân bí đỏ ăn rất ngon, so với kiếp trước thì ăn bánh trung thu hoa quả tốt hơn nhiều.

Chứng kiến Hạ Thanh Ca ăn một khối, Dương Tử Nguyệt vô cùng vui vẻ, nàng chưa từng gặp qua nữ tử nào vừa ôn nhu xinh đẹp như Thanh Ca tỷ tỷ. Mặc dù là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng trong lòng nàng lại không khỏi thích Thanh Ca tỷ tỷ.

Hạ Thanh Ca chống lại một đôi mắt Hán đầy mong đợi, khẽ nháy mắt xinh đẹp, cười nhẹ giọng trả lời: "Ăn ngon thật."

Dương Tử Nguyệt nghe được nàng tán thưởng trong lòng lại càng vui vẻ, nàng kề sát Hạ Thanh Ca nói: "Thời điểm Thanh Ca tỷ tỷ rời đi, ta cho tỷ một hộp lớn, đủ cho tỷ ăn hết mình, nếu thiếu thì phái người đến quý phủ tìm ta, đến lúc đó ta lại sai đầu bếp làm cho tỷ ăn."

Hạ Thanh Ca dở khóc dở cười, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp. Hôm nay tới Dương phủ, đại cữu, nhị cữu và hai nữ nhi đều đối với nàng thập phần hữu hảo (vô cùng tốt), tại nơi thế gia đại tộc này có thể có được một phần gần gũi đơn giản như vậy đúng là không dễ.

Hạ Thanh Ca gật gật đầu, "Tốt, trong phủ ta cũng có điểm tâm ngon, nếu như Tử Nguyệt muội muội có rảnh hôm khác đến tìm ta chơi, ta nhất định để muội ăn no."

Hai người nhìn nhau cười, kỳ thật Dương Tử Y cũng không để ý nghe khúc nhạc của Diệp Ngọc Khanh, nghe xong hai người các nàng cũng tranh thủ nói chuyện.

"Hai người các ngươi là đồ ham ăn, cũng đừng ăn thành tiểu heo mập, tiểu Nguyệt, tỷ nhìn gương mặt muội hiện tại đã tròn như cái bánh bao rồi, không nên ăn món điển tâm ngọt nữa."

Dương Tử Nguyệt vừa nghe liền bĩu bĩu cái miệng nhỏ, "Mặt muội vốn đã tròn như vậy, tỷ tỷ lại giễu cợt muội."

Dương Tử Y thấy nàng như vậy, bất đắc dĩ liếc nhìn Hạ Thanh Ca một cái, trong lòng thầm nghĩ, đều là tiểu nha đầu mười hai tuổi sao Thanh Ca lại trầm tĩnh lạnh nhạt như vậy?

Nghĩ đến chuyện tổ mẫu nói đêm qua trong mắt nàng xuất hiện tia thương xót, không có mẫu thân yêu thương, phụ thân lại không ở bên người, từ nhỏ Thanh Ca biểu muội ắt hẳn chịu không ít khổ cực đi!

Ba người nhỏ giọng nói chuyện với nhau xong thì Diệp Ngọc Khanh cũng đàn xong khúc "Dương Xuân Bạch Tuyết ", nàng chạm lên sợi dây đàn cuối cùng, hai tay nhẹ nhàng rời khỏi cầm, xong xuôi mới giương mắt nhìn về phía mọi người.

Người trong lương đình vỗ tay ca ngợi một trận. Lúc này, mấy vị công tử ở trong hoa viên cũng bị tiếng đàn hấp dẫn mà đến, vừa lúc Diệp Ngọc Khanh đàn xong khúc này mọi người cũng tới nơi lại tiếp một hồi khen ngợi.

"Minh Châu quận chúa cầm kỹ quả nhiên rất tuyệt, đem bài đàn vô cùng nhuần nhuyễn, thật có thể nói là tinh diệu chí cực." Nam tử nói chuyện có dáng người cao gầy gò, Hạ Thanh Ca không quen biết người này bất quá nhìn vẻ mặt bỉ ổi của hắn thì cực kỳ chán ghét.

Quả nhiên Diệp Ngọc Khanh giương mắt lạnh lùng nói, "Đa tạ Ông thế tử khen ngợi."

Nàng đảo mắt nhìn Mộ Dung Ngọc đi theo phía sau, trên mặt lại lần nữa đổi lại thẹn thùng, nàng đứng dậy đi đến bên người Mộ Dung Ngọc, ngẩng đầu nhìn hắn "Ngọc ca ca cảm thấy thủ khúc Khanh nhi đàn như thế nào?"

Diệp Đàn cùng Mộ Dung Dật đều là một bộ chờ xem kịch vui, ngược lại thế tử gia Nam An Quận Vương Âu Dương Văn Cẩn lên tiếng trước,"Trong mắt Khanh nhi muội muội cũng không thể chỉ có mình Tử Ngọc nha, chẳng lẽ chúng ta và nhị ca muội không nghe thấy sao?"

Mặt Diệp Ngọc Khanh lại càng đỏ thêm "Văn Cẩn ca ca lại trê cười người ta, ta không thèm quan tâm huynh nữa."

Nàng oán trách Âu Dương Văn Cẩn một câu, sau đó vẻ mặt chờ đợi

chuyển hướng Mộ Dung Ngọc, mỗi khi nàng nhìn thấy dung mạo tuấn nhã tuyệt luân này, tựa hồ đều bị hút sâu vào, cuối cùng không thể rời mắt được.

Mộ Dung Ngọc khẽ cười giọng điệu hờ hững đáp trả, "Vừa rồi không phải Ông thế tử đã nói sao? Cầm kỹ của Khanh nhi muội muội quả là rất tuyệt."

Âu Dương Văn Cẩn nhìn nhìn hai người, cười trêu nói: "Chỉ là có chút đáng tiếc."

"Đáng tiếc cái gì?" Diệp Ngọc Khanh tò mò hỏi, tại nàng thầm mến nam nhân trước mặt, cho nên nàng rất chú trọng mọi hành động của mình, nhất là lời nói của người khác về phương diện tài nghệ của nàng.

Âu Dương Văn Cẩn nâng mắt hàm chứa trêu đùa nói: "Đáng tiếc chỉ là lúc Khanh nhi muội đàn thủ khúc này, không có ai có thể cầm tiêu song hợp."

Âu Dương Văn Cẩn vừa nói xong, Diệp Ngọc Khanh lập tức khó xử núi đầu "Vậy Ngọc ca ca có bằng lòng cùng Khanh nhi cầm tiêu diễn một khúc hay không?"

Mộ Dung Ngọc nâng mắt nhìn như vô ý nhìn về phía trong lương đình, kia mạt bóng dáng tựa hồ chưa từng nhìn mình một lần, trái lại ở nơi đó hữu thuyết hữu ý (vừa nói vừa cười) ăn điểm tâm ngọt.

Không biết tại sao, tâm tình thập phần không khó chịu!

Vì thế hắn không nể mặt Diệp Ngọc Khanh mà nói: "Hôm nay ta không mang theo ngọc tiêu bên mình, để cho Khanh nhi muội muội phải thất vọng rồi. "

"Không sao, ta mang theo." Diệp Đàn cực kỳ yêu mị đem tiêu ngọc của mình nâng đi lên, ngay lập tức hướng về phía Mộ Dung Ngọc vui sướng khi người khác gặp họa.

"Ha ha, Tử Ngọc thấy thế nào? Vẫn lại là ta hiểu biết ngươi, ta chế tác tiêu ngọc này cũng rất giống với cái của ngươi chứ!"

Mộ Dung Ngọc cười tà, khóe miệng hơi cong lên, mang theo hơi lạnh nói, "Thật ngại, bản công tử không có hứng thú thử nước miếng của ngươi."

Ý tứ trong đó quá rõ ràng, đại gia ta chính là không thổi!

Khuôn mặt nhỏ nhắn Diệp Ngọc Khanh vốn tràn đầy chờ mong, sau khi Mộ Dung Ngọc lại vô tình cự tuyệt sắc mặt liền trắng bệch xấu hổ, mà Hạ Du Hàm ngồi trong lương đình từ đầu đến cuối siết chặt khăn lụa trong tay, trên mặt hiện lên tia vui sướng khi người gặp họa cùng khẩn trương.

Không biết đợi lúc nữa sau khi nàng gảy thủ khúc kia, mấy vị công tử sẽ

bình phán thế nào?

Hạ Thanh Ca lại ăn một khối điểm tâm khác, lúc này mới tò mò nâng mi nhìn đến nữ tử trong lương đình, trên mặt nàng đều là thẹn thùng, e lệ nhìn ra ngoài chòi nghỉ mát, dường như nơi này trừ bỏ nàng và Dương Tử Nguyệt vẫn cúi đầu say sưa ăn ra, những người khác chưa từng động đến những món điểm tâm mỹ vị bày trên bàn.

Hạ Thanh Ca trong lòng thở dài một tiếng, thật sự là đáng tiếc.

Khi nàng nhìn về phía Hạ Du Hàm, Hạ Du Hàm đang trà đầy mong đợi nhìn chăm chú mấy nam nhân ngoài chòi nghỉ mát. Trong lòng Hạ Thanh Ca cười lạnh, một cỗ trò đùa quái đản kích thích trược tiếp xông lên não.

Nàng buông bỏ điểm tâm trong tay, dùng khăn gấm lau miệng, bấy giờ mới lên giọng vừa phải nói, "Quận chúa, đến lượt nhị muội ta trổ tài rồi chứ."

Hai mắt Hạ Du Hàm sáng lên, tựa như không tin Hạ Thanh Ca sẽ nói chuyện giúp nàng, lúc này Diệp Ngọc Khanh đang cảm thấy rất lúng túng, sau khi nghe những lời này của Hạ Du Hàm, trong lòng càng thêm tức giận.

Bất quá nàng ngoài tức giận Hạ Thanh Ca ra, tại trong lòng nàng tình địch lớn nhất vẫn là Hạ Du Hàm , vì thế gương mặt lạnh lùng nói "Vậy thì thỉnh nhị tiểu thư lên đàn một khúc đi."

Hạ Du Hàm giương mắt nhìn mấy vị công tử bên ngoài, lúc này mới đứng lên đi tới trước cầm ngồi xuống, nàng chuẩn bị trong chốc lát liền bắt đầu khảy lên.

Lúc đôi tay nàng chạm xuống, tiếng đàn giống như gió nhẹ nhàng vòng qua rừng cây, nghe như mưa măng lạc xác trúc lâm lại giống như nước suối vội vã, trầm bổng đi xa. Một khúc qua đi, trong đình mọi người đều vỗ tay một hồi.

"Nhị tiểu thư khúc này đàn cực kỳ hữu ý cảnh giới (hợp với khung cảnh), không tệ, quả thực là nhã khúc."

"Đúng vậy, nhị tiểu thư không hổ đảm đương kinh thành đệ nhất tài nữ."

Hiện giờ chúng vị công tử đã đi vào trong đình, sau khi Hạ Du Hàm gảy đàn xong hai vị công tử đều tiến lên khen ngợi, trong đó nam tử dẫn đầu ước chừng hai mươi tuổi, tướng mạo tuấn nhã, dáng người cao gầy, mặc dù dung mạo không thể đánh đồng cùng kinh thành tứ công tử, nhưng đứng giữa một đám thế gia tử đệ thực sự vô cùng nổi trội.

Người này đúng là đại công tử Dương phủ Dương Tư Viễn, mặc dù hắn chỉ là thứ xuất, nhưng mẫu thân của hắn lại rất được sủng ái, cho nên, đại lão gia Dương phủ thập phần yêu thương hắn.

Hắn và Dương Uyển Phỉ là huynh muội ruột.

Trong lòng Hạ Du Hàm sớm đã vui mừng không thôi, nàng ngẩng đầu nhìn về phía người khen mình, khẽ phúc thân nói, "Đa tạ Dương công tử và Lâu công tử khen ngợi, bất quá Du Hàm không đảm đương nổi, vừa rồi thủ khúc của Minh Châu quận chúa mới đúng là thủ khúc tốt, so sánh cùng quận chúa, bài Du Hàm đánh thật sự khó trèo lên nơi thanh nhã."

Nàng nói lời này vốn tính khen Diệp Ngọc Khanh một phen, lại không nghĩ, lời của nàng hoàn toàn chọc giận đối phương.

Diệp Ngọc Khanh luôn luôn cao ngạo, ở tài nghệ chưa bao giờ bại dưới tay ai, nhưng bài của Hạ Du Hàm ngay cả nàng cũng biết kỹ thuật chính mình vừa rồi hơi kém một nước, nàng tuyệt đối không cần người khác thương hại nàng.

Cho nên, sau khi Hạ Du Hàm nói xong lời nói kia, trong lòng Diệp Ngọc Khanh hận không thể lột xuống vẻ dối trá trên khuôn mặt nhỏ nhắn Hạ Du Hàm mới hoàn toàn cam tâm.

Hạ Thanh Ca xem ở trong mắt vui vẻ trong lòng, trận này dường như diễn trò càng ngày càng đỉnh, mà đúng lúc này, một đôi mắt hàm chứa ý cười nháy mắt nhìn về phía nàng.

Trong chớp mắt từ xa thấy nàng vui sướng lộng lẫy như sao sáng khi người gặp họa, tâm tình của hắn thoáng cái tốt hơn, thì ra nha đầu kia cũng như hắn, đều thích xem người khác làm trò. Ha ha. Trái lại hắn rất nguyện ý thành toàn nàng.

"Nhị tiểu thư không cần khiêm tốn, theo cái nhìn của ta, khúc nhạc nhị tiểu thư đánh quả thật tốt hơn một chút khúc của Minh Châu quận chúa."

Hạ Du Hàm kinh hỉ nhìn vè phía Mộ Dung Ngọc, trong lòng cơ hồ là mừng rỡ như điên, quả nhiên nàng đoán nghĩ không sai, vị tiểu vương gia này nhìn nàng với ánh mắt khác,

nghe nói Diệp Ngọc Khanh và tiểu vương gia được xem là thanh mai trúc mã, vậy mà tiểu vương gia lại nói giúp nàng?

Nghĩ tới cái gì, hai gò má Hạ Du Hàm ửng đỏ, tựa hồ có chút không biết nên đáp lời như thế nào, vội vàng phúc thân nói: "Đa tạ tiểu vương gia thừa nhận, lời nói này của huynh khiến Hàm nhi cảm thấy tất cả khó khăn đã chịu lúc trước đánh đàn đều đáng giá."

Nàng nói cực kỳ thẳng thắn, trong lúc mơ hồ lại ám hiệu suy nghĩ trong lòng nàng với Mộ Dung Ngọc, nhưng Mộ Dung Ngọc chỉ cười cười không nói thêm một câu.

Đương lúc so cầm kỹ thì có một nha hoàn đi đến trước mặt Dương Tử Y nói vài câu, sau đó Dương Tử Y liền đứng lên.

"Các vị tiểu thư, công tử, vừa rồi tôt mẫu truyền người tới nói, đã khai tịch, thỉnh các vị đến Từ Hiếu viện nhập tọa đi."

Mọi người nghe xong lời nàng liền rối rít đứng lên, một đám người hướng tới Từ Hiếu nội viện, mà Hạ Thanh Ca và Dương Tử Nguyệt lại đi sau cùng.

"Thanh Ca tỷ tỷ, ngươi còn đói bụng không?" Dương Tử Nguyệt lôi kéo tay Hạ Thanh Ca, hai tiểu nha đầu hiện giờ đã thập phần hữu hảo rồi.

Hạ Thanh Ca lắc đầu, "Không đói bụng, món điểm tâm ngọt thật sự quá ngon, cho nên vừa nãy ăn hơi nhiều."

Dương Tử Nguyệt cũng cúi đầu thân thủ xoa xoa bụng nhỏ của mình, "Ai! Ta cũng vậy, lúc này lại tới chỗ tổ mẫu ăn một bữa, sợ thật sự như tỷ tỷ nói, biến thành con heo nhỏ mất."

Nhìn bộ dáng Dương Tử Nguyệt vô cùng nghiêm túc, Hạ Thanh Ca hì hì bật cười, "Vậy ngươi nói làm sao bây giờ? Nếu không chúng ta đi chỗ khác?"

Dương Tử Nguyệt vừa nghe hưng phấn lên "Tốt tốt! Chúng ta đi Tử Trúc Lâm đi, nơi đó có một con sông nhỏ, bên trong còn có rất nhiều các nhỏ hiếm có đấy, hôm nay sắc trời tốt như vậy, không bằng chúng ta đi đến đó bắt cá nhỏ như thế nào?"

Dương Tử Nguyệt chớp mắt to ngây thơ, cõi lòng đầy chờ mong Hạ Thanh Ca đáp lời.

Xem trong mắt Hạ Thanh Ca, tựa hồ tâm tình của nàng cũng sục sôi lên, trong lòng thầm than, Dương Tử Nguyệt mới chân chính thuộc loại nữ hài mười hai tuổi nên có thiên chân hồn nhiên, mà nữ tử khác, bao gồm cả chính mình trong đó, sớm đã mất đi vẻ ngây thơ nên có, cho nên nhìn Dương Tử Nguyệt, Hạ Thanh Ca chợt có chút cực kỳ hâm mộ.

"Tốt, vậy chúng ta liền đi qua đi!"

Theo Dương Tử Nguyệt dẫn dắt, hai người các nàng đi vào Tử Trúc Lâm, sau khi xuyên qua cánh rừng, liền thấy được một mảnh núi giả cao vút tọa lạc ở nơi này, bên cạnh còn có vài gốc cây liễu.

Hạ Thanh Ca đoán rằng, sau lưng núi giả kia chính là một cái hồ nhỏ, quả nhiên, lúc các nàng vòng qua núi giả liền nhìn thấy cái hồ vô cùng sạch sẽ mát mẻ.

Nước hồ tựa như là lưu động, trong suốt thấy đáy, nơi nơi trong nước có thể thấy được các chủng loại cá.

Có đã thật lớn, trong lòng Hạ Thanh Ca đột nhiên dâng lên một ý nghĩ tà ác, có cá vừa quý lại to béo như vậy, nếu như nướng ăn chắc chắn là một phen mỹ vị.

Thật sự không trách nàng có ý nghĩ này, ở tiền thế, nàng thường cùng bằng hữu cùng đi Bột Hải (*) câu cá, thịt cá được câu lên từ biển rộng cảm giác đều rất ngon, loại hương vị đó cho tới bây giờ nàng vẫn còn nhớ.

*vùng biển giữa bán đảo Sơn đông và bán đảo Liêu đông Trung quốc

"Thanh ca tỷ tỷ đi theo ta, cẩn thận chút a...."

Dương Tử Nguyệt đi ở phía trước, Hạ Thanh Ca theo sau lưng nàng, hai người bước trên hồ nước ở giữa có một tảng đá lớn, giữa hồ nước có tảng đá lớn có thể chứa được ba bốn người, hơn nữa nước trong hồ cũng rất nông, chỉ đến vị trí đầu gối.

Chờ hai người tới tảng đá lớn ở giữa kia, Dương Tử Nguyệt hưng phấn cởi giày, vén lên làn váy ngồi lên đại thạch, nàng ngẩng đầu vẻ mặt thần thái.
Bình Luận (0)
Comment