Thần Y Độc Phi, Đại Tiểu Thư Phế Vật

Chương 7

Hạ Thanh Ca từ đầu đến cuối không lên tiếng nữa, bộ dáng nàng như vậy ở trong mắt mọi người cũng cực kỳ bình thường, ở trong mắt người khác nàng vốn là nên chất phác như vậy, nếu là hiện tại nàng phụ họa theo, đó mới là kỳ quái.

Thụy Châu trong lúc vô tình quét về phía Hạ Thanh Ca, trong lòng chợt khẩn trương lên, tim đập mạnh vài cái.

Ánh mắt của Đại tiểu thư sao lại đáng sợ như vậy?

Hạ Thanh Ca rất nhanh phát hiện Thụy Châu khác thường, trong lúc người khác không chú ý lập tức nhếch môi châm chọc cười một tiếng, mắt Thụy Châu trợn tròn, càng thêm không thể tin nhìn Hạ Thanh Ca.

Nàng không hoa mắt, Đại tiểu thư - - Đại tiểu thư thật sự âm trầm mỉm cười với nàng!

Thụy Châu bị hù dọa, thân thể run rẩy mãnh liệt, trên mặt cũng thay đổi trắng bệch. Hai tay run run lợi hại, khăn vừa mới lấy ra che miệng cười trộm cũng không chú ý rớt rơi trên mặt đất.

Nàng chưa bao giờ thấy ánh mắt Đại tiểu thư đáng sợ như thế này, hiện thời nàng chỉ cảm giác quanh thân mình từng đợt từng đợt ớn lạnh, sống lưng tản ra hàn khí, từ trong ra ngoài, đánh thẳng đến đại não.

Đúng vào lúc này, một giọng nói non nớt từ ngoài cửa truyền vào trong phòng phá vỡ loại hình ảnh quỷ dị này.

"Đại tỷ tỷ!"

Theo tiếng nói ngọt ngào kia đi vào là một vị thiếu nữ khoảng mười hai tuổi, mặt nàng mang đôi mi thanh tú thanh lệ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lớn cỡ bàn tay là một đôi mắt to đen nhánh như bảo thạch, rất là bắt mắt sinh động, cái miệng nhỏ nhắn màu son phối hợp mũi thẳng, mặc dù hiện nay lộ vẻ non nớt, nhưng cũng không khó nhìn ra tương lai nhất định là một vị giai nhân thanh tú tuyệt lệ.

Nàng mặc một áo nhỏ chiết eo màu vàng nhạt, hạ thân mặc một váy dài vàng nhạt, lại phối hợp với bộ dáng ngây thơ xinh đẹp của nàng, lại càng thêm một loại khí hồn nhiên, nhẹ nhàng khoan khoái.

"Đại tỷ tỷ thật sự tỉnh? Vậy thật sự là quá tốt, vừa mới biết được tin tức từ mẫu thân thì muội liền vội vàng đến đây." Hạ Du Hàm nói chuyện, thân thể ngồi xuống theo sát bên người Lương di nương.

"Mẫu thân, vừa rồi ồn ào trong phòng con ở trong sân cũng nghe hết, đã sớm biết mẫu thân là người thiên vị, tỷ tỷ là áo bong nhỏ trong lòng người, vậy Hàm nhi chính là cỏ hay sau? Vốn là ý nghĩ trong lòng không muốn nói, hiện nay ngay cả bọn nha hoàn bên cạnh đều mở miệng, con không mở miệng oán hận chẳng phải có vẻ con thật sự là cỏ sao? Hàm nhi cũng không vui?"

Hạ Du Hàm một hồi làm nũng nhu thuận, bộ dạng hết sức biểu hiện ra trước mặt Hạ Thanh Ca là Lương di nương yêu thương nàng mà không thương bản thân.

Kể từ sau khi Hạ Du Hàm đi vào, Hạ Thanh Ca liền từ trong lòng Lương di nương đứng dậy dựa vào cái đệm lớn phía sau, mi mắt buông xuống làm ra bộ dáng thẹn thùng mừng thầm, nhưng là dư quang lại sớm đã quét đến thần sắc khinh bỉ của Hạ Du Hàm.

Hạ Thanh Ca một hồi mỉa mai cười lạnh trong lòng, Hạ Du Hàm tự nhiên là không cam lòng nàng vẫn còn sống, nàng liên tục tự mình cảm giác cực kỳ hài lòng, nói trắng ra là chính là cuồng tự kỷ, đối với dung mạo, tài năng của mình thì lại càng đầy bụng lòng tin, nữ nhân như vậy như sao có thể tình nguyện ở dưới người khác ?

Nhưng nàng mặc dù ưu tú thì như thế nào?

Tại trong mắt thế nhân, tất cả hào quang lại không thể không bị vị tỷ tỷ không bằng ai của nàng đè nặng, dòng chính nữ chính là dòng chính nữ, mà thứ nữ cũng chỉ có thể là thứ nữ, cho dù sau này phù chính, đến nhà chồng, trong lòng người ta vẫn coi thường ngươi.

Vì vậy phế vật xấu nữ mang trên người tiếng xấu lan xa ở thế gia trong mắt đại tộc xác thực cũng quý báu hơn nàng.

Lương di nương làm bộ tức giận liếc qua Hạ Du Hàm mới nói: "Nha đầu chết tiệt kia, làm như ngày thường ta thực sự không thương con. Mọi người mau nhìn xem, thật là đồ không có lương tâm ."

Nói xong cố ý làm bộ như tức giận dùng ngón tay chỉ trên trán nàng một chút, Hạ Du Hàm đưa tay che trán của mình oán trách "Đại tỷ tỷ thấy chưa, mẫu thân căn bản không yêu thương muội."

Nàng chớp đôi mắt to ngây thơ, tràn đầy ủy khuất nhìn về phía Hạ Thanh Ca.

Nhìn xem mẹ con các nàng trình diễn tuồng ở trước mặt mình, biết rõ đến phiên mình ra sân, lúc này Hạ Thanh Ca mới nâng mắt nhìn lại Hạ Du Hàm, ánh mắt yên lặng, không hề gợn sóng.

"Muội muội gọi một tiếng mẫu thân này có thể gọi đích thực là ngọt ngào động lòng người, chỉ là khiến ta có chút hoảng hốt, còn tưởng rằng mẫu thân còn ở trần gian, không nghĩ, hóa ra muội muội là gọi Lương di nương ."

Hạ Thanh Ca mỉm cười thản nhiên, tựa như hồ đồ nói ra, ý tứ chỉ rõ chất vấn quy củ của Lương di nương này trong phủ chính là như vậy ? Một di nương thế nhưng để tiểu thư trong phủ gọi to mẫu thân?

Ánh mắt Lương di nương xẹt qua tàn khốc, hung hăng nhìn chằm chằm Hạ Thanh Ca, mang theo một chút khiếp sợ cùng hoài nghi.

"Đại cô nương đang nhớ phu nhân? Cũng phải, phu nhân từ lúc Đại cô nương sinh ra liền hương tiêu ngọc tổn , Đại cô nương những năm này chưa bao giờ thấy qua mẹ đẻ cũng nên tưởng niệm. Nhưng mà thứ cho thiếp thân lắm miệng, người làm bên trong phủ Quốc công này cũng không ghi nhớ phu nhân giống như Đại cô nương, ngẫm lại kia năm đó phu nhân ở phủ Quốc công là vinh quang cỡ nào, mà bây giờ lại sớm đã người vật không còn, cũng thật sự là trời cũng thấy thương."

Nói xong nàng còn cầm lấy khăn lụa xoa xoa ở khóe mắt. Lấy bày tỏ lòng bi thương.

Trong mắt Hạ Thanh Ca lạnh lẽo, khóe miệng ra vẻ khinh bỉ "Di nương nói lời này có thể không đúng, ở trong từ đường phủ Quốc công, bài vị mẫu thân của đúng là dựng ở chính đường, tên lại tiến vào gia phả, thê tử kết tóc của phụ thân có thể nào để người ta nói quên liền quên? Di nương có thể nói cho ta, là cẩu vật không có lương tâm nào mà ngay cả chủ tử trong phủ cũng phân không rõ?"

Hạ Thanh Ca nói lúc này không nhanh không chậm, lại từng chữ như châu ngọc, Lương di nương muốn ám hiệu Dương thị chết sớm, người khác ai sẽ nhớ rõ nàng? Hạ Thanh Ca nàng liền chuyển ra quy củ trong phủ, cố ý cầm lấy chỗ sơ hở trong lời nói của Lương di nương nghẹn chết nàng.

Không phải là muốn cho Hạ Du Hàm giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo sao? Vậy bổn tiểu thư liền cho các ngươi nếm thử tư vị bị nhục nhã.

Quả nhiên, Hạ Thanh Ca vừa nói ra, Lương di nương suýt nữa tức giận thở không nổi.

Đồ tiểu tiện nhân này, đồ phế vật xấu xí không chịu nổi này, hôm nay như thế nào miệng lưỡi bén nhọn như vậy?

Miễn cưỡng cười cười, sắc mặt Lương di nương khó coi trả lời: "Tục ngữ nói lòng người lương bạc, thói đời bạc bẽo, nô tài trong phủ cũng là gió chiều nào xoay chiều ấy, Đại cô nương nếu quả thật muốn so đo thật đúng là không nên, nghĩ đến Đại cô nương vừa mới tỉnh, có phải hay không còn có chút hồ đồ?"

Nghe được Lương di nương thầm trào phúng nàng không tự lượng sức, Hạ Thanh Ca cũng không giận, thanh nhàn nhạt mắng trả lại: "Hiện nay di nương quản phủ, trong phủ này có nhiều nhiều lang tâm cẩu phế gì đó như vậy, thật sự là cần phải nghiêm trị mới đúng, như vậy đối với di nương cũng là tốt, dù sao cướp nhà khó phòng, nếu như xảy ra chuyện dơ bẩn gì, chỉ sợ cũng có tổn hại đến danh dự của di nương, cho nên người làm trong phủ vẫn là chọn người quy củ một chút tốt, di nương cũng coi như nửa chủ tử trong phủ, tự nhiên hiểu lo lắng của Thanh Ca."

Nàng rốt cục giương mắt lên, mỉm cười chống lại ánh mắt vừa khinh vừa giận của Lương di nương.

"Di nương cho là thế nào?"

Nha hoàn xung quanh đều là khiếp sợ tại chỗ.

Đây thật là phế vật kia sao? Thật sự là con ngốc vô học kia sao?

Vì sao lời nói của nàng hôm nay sắc sảo như vậy, ngay cả Lương di nương luôn luôn nói khéo như rót mật cũng bại dưới thân nàng?
Bình Luận (0)
Comment