Thần Y Độc Phi, Đại Tiểu Thư Phế Vật

Chương 72

Nam tử áo trắng cười tà, con ngươi trong suốt tại trong đêm tối phát ra hào quang, "Là ta sơ suất, không nghĩ tới trong phòng một nha đầu nho nhỏ như ngươi vậy mà lại bố trí thiên la địa võng, chẳng lẽ ngươi không sợ ngộ thương nha hoàn của mình sao?"

Hạ Thanh Ca cười lạnh một tiếng thu hồi dao găm, "Yên tâm đi, ta chỉ ngăn cản loại trộm cắp như ngươi, ta đã nhắc nhở các nàng, buổi tối tới phòng ta nhất định phải đứng trước cửa gọi ta, hôm nay ngươi thua."

"Nguyện thua cuộc, xem như ta đi một chuyển uổng công, nhưng mà về sau ngươi không thể sử dụng những thứ này để đối phó ta rồi."

"Ngươi yên tâm, ngươi có Trương Lương kế ta đã có tường thê, ngươi cứ việc phi tới đây, ta vẫn còn rất nhiều biện pháp đối phó ngươi."

Nam tử áo trắng nhìn khuôn mặt nhỏ tràn đầy tự tin của nàng, nhịn không được bật cười "Hôm nay ta từ xa tới đây, cũng không thể đi uổng công, như thế nào? Theo ta lên nóc nhà uống một ly rượu được không?"

Hạ Thanh Ca nghĩ nghĩ, dù sao tối nay nàng cũng không ngủ được, không bằng cùng hắn uống một chén, "Vậy theo ý ngươi, nhưng chỗ ta không có rượu."

Hạ Thanh Ca kinh ngạc nhìn bình rượu trong suốt và gà xào cay được bọc bằng giấy dầu trên tay hắn "Rốt cuộc ngươi tới trộm đồ hay là tới tìm ta uống rượu?"

Nam tử áo trắng cười tiêu sái (phóng khoáng),vẻ mặt đắc ý, "Thực ra ta chuẩn bị hai phần, nếu ta trộm đồ sẽ lưu lại phần lễ gặp mặt, còn không trộm được, thì có thể mượn rượu giải sầu."

Hạ Thanh Ca nghe hắn cố ý nói đùa, trên trán đầy hắc tuyến, thiên hạ còn có tên trộm tự mãn nhàn hạ hơn hắn sao?

Lúc này nàng đối với nam tử áo trắng không chỉ ngạc nhiên, mà là vô cùng ngạc nhiên.

Gật gật đầu, Hạ Thanh Ca còn thiếu mỗi nước giơ ngón cái cho hắn.

Sau đó nàng khoác lên cái áo choàng, dưới sự trợ giúp của nam tử áo trắng phi đến nội các thu vũ phía sau tử hà viện, nơi đó là chỗ có địa thế cao nhất trong phủ, cũng chỉ có mái nhà ở đó mới nhìn được toàn bộ phủ Tu Quốc Công.

Nam tử áo trắng điểm nhẹ mũi chân, nhẹ nhàng rơi xuống, sau đó buông Hạ Thanh Ca đã an ổn ra, hai người ngồi xuống, đầu tiên hắn đưa bầu rượu của mình cho Hạ Thanh Ca.

"Uống một ngụm cho ấm người đi."

Hạ Thanh Ca trực tiếp nhận lấy, đẩy nút lọ uống một ngụm lớn, vào miệng giữa cảm giác cay độc còn có vị hơi ngọt ngọt, chỉ chốc lát sau, trong bụng cũng nóng hầm hập, thân thể lập tức theo đó ấm lên.

"Cho ngươi." Nang đưa bầu rượu cho nam tử áo trắng, lập tức xoa xoa hai tay, hai mắt vui vẻ nhìn chằm chằm cảnh sắc bên dưới, mặc dù hôm nay trăng không sáng lắm, nhưng cũng có thể nhìn rõ tình cảnh phía dưới.

Vài ngôi sao sáng đã mang đến cho đêm đen màu sắc, nhìn cảnh trước mặt, trong lòng Hạ Thanh Ca cảm thấy vô cùng yên ả.

Nam tử áo trắng hào sảng uống một ngụm, trong lòng trộm nghĩ rượu nha đầu này uống qua hương vị không giống nhau, hắn đưa gà xào cay trong tay cho Hạ Thanh Ca "Ta nhớ ngươi thích ăn cay, cho nên liền mua một con, hiện giờ vẫn còn nóng nếm thử đi."

Hạ Thanh Ca nhu thuận nhận lấy, vào tay cảm giác vẫn còn ấm, nàng mở ra nhìn thoáng qua, da gà đã bị dầu ớt hun thành màu đỏ.

"Cảnh đức trai?" Ngửi hương vị này, nàng đã đoán ra dây chắc chắn là món ăn của cửa hiệu lâu đời trong kinh thành truyền lưu mấy trăm năm.

Nam tử áo trắng cười tà mị "Không ngờ một tiểu thư khuê các không bước chân ra cửa như ngươi cũng biết không ít."

Hạ Thanh Ca kéo một cái đùi gà đưa cho hắn, còn mình thì ăn trước một cái cánh gà, vừa vào miệng đã có cảm giác cay xè, mặc dù đang ăn vẫn không nhịn được bị hương vị thúc giục ra nước miếng.

Nàng đắc ý cười, "Tiểu thư khuê các thì không để ý đến chuyện bên ngoài, chỉ một lòng thêu hoa phụ đức sao *?"

* thêu hoa phụ đức: chỉ thêu thùa làm người vợ tốt.

Nàng vừa nói ra, nam tử áo trắng nhịn không được bật cười thành tiếng, "Ta chỉ nghe qua một lòng đọc sách thánh hiền, chưa từng nghe nói qua chỉ một lòng thêu hoa phụ đức, xin hỏi tiểu thư ý câu này là gì?"

Hạ Thanh Ca biết hắn đang chê cười mình, cũng chẳng muốn so đo "Nữ tử nơi khêu phòng không phải là tú tú tranh hoa điểu * sao, biểu hiện này không phải phụ đức sao?"

* câu này ví các cô gái trong khuê phòng như những bông hoa thanh tú xinh đẹp.

Nam tử áo trắng đồng ý gật đầu "Nhưng mà, ngươi tuyệt đối không phải nằm trong vòng phụ đức này."

"Ngươi đang mắng ta?" Hạ Thanh Ca lập tức giận sôi.

"Không phải, ta đang khen ngươi." Nam tử áo trắng vội lắc đầu "Từ trước đến nay chúng phụ nhân chỉ biết gấm thêu hoa, lại bỏ quên ý nghĩa cuộc sống chân chính ở nơi nào, cả đời làm nhiều việc gian khổ, đổi lại không nhất định là cuộc sống tốt đẹp các nàng từng mong đợi, ngươi sống tự tại hơn các nàng, ít nhất ngươi không bị khí tiết nặng nề phiền phức quấn chân."

Bắt đầu Hạ Thanh Ca có hơi tức giận, nhưng sau khi nghe hắn giải thích, tâm tình cũng dần khôi phục lại, Hạ Thanh Ca giống như lại biết được một mặt khác của nam tử áo trắng.

Rốt cuộc hắn là người như thế nào?

"Đúng rồi, ngươi có nghe nói qua Bạch Hạc tiên ông chưa?" Bỗng nhiên Hạ Thanh Ca nghĩ tới hỏi hắn, người này thần bí như vậy, với lại cảm giác hắn rất thần thông quàng đại, có lẽ sẽ tìm thấy manh mối ở chỗ hắn?

Nam tử áo trắng khẽ nhíu mày, quay sang xem xét nàng một phen "Làm sao? Ngươi tìm ông ta làm gì?"

Hạ Thanh Ca vừa nghe khẩu khí của hắn trong lòng mừng thầm, * "Ta muốn bái sư học chữa bệnh. Ngươi cũng biết ta giỏi dụng độc, vị thuốc bình thường ta cũng nắm vững trọng yếu, nhưng chế độc và cứu người vẫn là hai chuyện khác nhau, ta muốn học chữa bệnh."

"Ta cảm thấy ngươi không phải người có tâm địa bồ tát?" Nam tử áo trắng cười giễu cợt.

Trong lòng Hạ Thanh Ca hừ lạnh, nhưng hắn nói không sai, đúng là nàng không phải người lương thiện, nhưng chuyện đó và thích học chữa bệnh không quan hệ đi.

Vì thế nàng vô cùng khó chịu nói: "Ngươi chỉ cần nói cho ta biết, ngươi có biết người này hay không, những thứ khác không cần nhiều lời."

Nam tử áo trắng thấy nàng nôn nóng, cũng không tiếp tục theo nói tào lao "Ta biết hắn, nhưng cũng là chuyện nhiều năm trước rồi, hiện giờ hắn đang ở đâu, ta cũng không rõ lắm."

Hạ Thanh Ca nghe hắn nói xong, sắc mặt thay đổi liên tục, vừa mới đầu thì mừng rỡ như điên, đến sau cùng lại mất mác buồn bực, "Vậy thôi, ta tự mình tìm."

Nhìn thấy bộ dạng mất mát của nàng, nam tử áo trắng hơi do dự, chịu đựng đáp ứng nói: "Nhưng ngược lại ta có thể giúp ngươi tìm hắn."

Hạ Thanh Ca vội ngẩng lên, hai mắt dáng ngời "Thật sự?"

Nam tử áo trắng gật đầu khẳng định, trong mắt thoáng qua tia sáng lục u ám "Nhưng, ta có một yêu cầu."

"Yêu cầu gì?" Hạ Thanh Ca nghe hắn nói ra điều kiện trong lòng cảm giác tê tê, dường như nàng đã đáp ứng hắn vài điều khiện rồi? Nếu cứ tiếp tục như vậy, có phải nàng trực tiếp đem bản thân bán cho hắn không?

"Ngươi khẩn trương?" Nam tử áo trắng ái muội dựa sát Hạ Thanh Ca, môi kề vành tai đỏ rực của nàng, hơi thở thơm như hoa lan, ấm áo phun tại trên cổ Hạ Thanh Ca, nàng không tự chủ rụt rụt cổ, ngoài miệng quật cường đáp trả "Ta khẩnr trương chỗ nào? Nói đi, điều kiện gì?"

Nam tử áo trắng cười yêu mị, ánh mắt nhìn nàng đầy kiêu ngạo "Giúp ta vẽ một bức họa chân dung của ngươi, tốt nhất là ngươi hai ba năm sau, bởi vì ta không nhìn một nhóc con."

Hạ Thanh Ca khó tin mắt trợn trừng "Chân dung của ta? Ngươi muốn cái này làm gì?"

Nhìn vật nhớ người! Bất quá nam tử áo trắng không nói ra khỏi mồm "Ngươi cứ vẽ là được rồi, yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không cầm bức họa của ngươi đến Túy Tiên lâu hỏi cô gái này đáng giá bao nhiêu tiền."

Hạ Thanh Ca trợn trừng mát, vẻ mặt không tình nguyện, nhưng nghĩ tới hắn có thể giúp mình tìm Bạch Hạc tiên ông, mà chỉ trao đổi mỗi bức họa vẽ chân dung mình, trong lòng Hạ Thanh Ca vụ mua bán này, thế cờ nhanh chóng nghiêng về một bên.

"Được, một lời đã định, chờ ngươi tìm được Bạch Hạc tiên ông, là kỳ hạn ta giao bức họa."

"Một lời đã định."

Hai người ăn nhịp với nhau, uống rượu xong, ăn xong gà xào cay, qua một lúc lâu sau, nam tử áo trắng đưa Hạ Thanh Ca an toàn trở lạ Tử Hà viện, hắn biến mất gần như trong chớp mắt, nhìn khoảng sân vắng vẻ, vẻ mặt Hạ Thanh Ca như nhìn thấy quỷ.....rốt cuộc người này là người hay ma?

Ngày thứ hai mới hửng sáng Hạ Thanh Ca đã thức, Xảo Lan bưng đồ dùng rửa mặt đi đến.

"Hôm nay tiểu thư dậy thật sớm, lát nữa muốn đến học đường học?"

Yêu cầu của thư viện Bạch Lộc với nữ tử không quá nghiêm khắc, mỗi tuần cũng chỉ có vài ngày lên lớp.

"Không đi, hôm nay gội đầu, phải rồi, chắc chắn Vân công tử tiến vào trong biệt viện kia?"

Xảo Lan đặt chậu đồng xuống, đi đến trước gương đồng chải đầu cho Hạ Thanh Ca "Chắc chắn vào trong, hắn truyền tin đến ngân hàng tư nhân Dược Long, hôm qua nô tỳ đi tới đó tìm quản sự, hắn nói, hơn nữa Vạn chưởng quỹ cũng đã an bài Vân công tử vào trong Quốc Tử Giám rồi."

Hạ Thanh Ca nghe Xảo Lan báo cáo xong, tâm tình buông xuống không ít "Chuyện này tất cả là công lao của ngươi, hôm nào tiểu thư ta sẽ đáp tạ."

Trên mặt Xảo Lan vui vẻ, nói đùa: "Cảm động quá vậy, hôm nay nô tỳ mới biết hầu hạ tiểu thư còn có thể thường xuyên nhận thưởng, ha ha, nếu như sau này có chuyện gì chẳng phải bọn hạ nhân sẽ tranh đoạt muốn đi làm sao?"

Hạ Thanh Ca cười khẽ một tiếng, "Đúng vậy, sau này người nào trong các ngươi làm tốt, người đó sẽ có thưởng, để xem ai còn nhàn rỗi tụ tập?"

Hai người nói giỡn một hồi, Vô Song và Tập Xuân cũng đi tới, nghe Hạ Thanh Ca nói cũng bắt đầu đùa theo.

"Bọn nô tỳ đều chờ tiểu thư tìm việc cho chúng ta."

Hạ Thanh Ca nhìn thoáng qua chính mình trong gương, sau khi Xảo Lan chải chuốt xong, kiểu tóc đọa mã kế tiêu chuẩn xuất hiện trên đầu nàng, bên sườn gài thêm cây trâm vàng mặt tua hoa hải đường, làm cho cả người vô cùng sinh động hoạt bát.

"Tiểu thư, để nô tỳ thêm lên chán người một bông hoa xem thế nào?" Tập Xuân đi lên trước xung phong nhận việc.

"Được, ta cũng thấy kiểu tóc hơi đơn điệu, ngược lại ta muốn xem thủ nghệ của ngươi."

Xảo Lan đặt son phấn chuyên dùng vẽ ra các loại hoa lên bàn trang điểm, Tập Xuân tiến lên trước bắt đầu đặt bút vẽ lên trán Hạ Thanh Ca, chốc lát sau, hiện ra một đóa hoa mai màu trắng ở giữa điểm chút phấn hồng nhạt sống động.

Đứng bên cạnh Xảo Lan cũng không thôi tán thưởng nói: "Không ngờ Tập Xuân ngươi có thủ nghệ như vậy, ngày thường cũng không thấy ngươi lộ ra."

Tập Xuân được Xảo Lan khen trên mặt hơi đỏ "Ha ha, ngày thường nô tỳ chỉ là nha đầu nhị đẳng, không thể đi lên hầu hạ tiểu thư, hiện giờ được tiểu thư yêu mến cất nhắc tiến vào hầu hạ người."

Khóe miệng Hạ Thanh Ca gợi lên nét cười ôn nhu,

"Đóa hoa mai này vừa khéo bổ khuyết cho đò trang sức đơn điệu, cũng giúp ta lược bớt một số thứ cắm lên đầu, thật sự là vô cùng khó chịu."

Nghe Hạ Thanh Ca oán giận, mấy nha đầu đều cười: "Tiểu thư đúng là sinh ra trong phúc mà không biết phúc, đồ trang sức tốt có thứ nào không phải giá trị liên thành? Đến chỗ người bọn nó liền biến thành thứ gì chướng mắt rồi."

Hạ Thanh Ca nhìn các nàng vui vẻ, trong lòng cũng theo đó tốt lên, cùng lúc đó Khương ma ma đem đồ ăn sáng đến, Hạ Thanh Ca ăn no căng mới dẫn theo Vô Song và Tập Xuân rời phủ.

Thời gian này Xảo Lan dưỡng thương, Khương ma ma lớn tuổi, Hạ Thanh Ca không muốn bà quá mệt nhọc, cho nên không có việc lớn gì thì để Khương ma ma ở lại phủ nghỉ ngơi, hơn nữa có bà ở Tử Hà viện, Hạ Thanh Ca cũng yên tâm hơn.

Lên xe ngựa một đường đi tới thành Bắc, trước sau ước chừng khoảng một canh giờ, xe ngựa mới dừng lại.

Vô Song và Tập Xuân cùng đỡ Hạ Thanh Ca xuông xe ngựa, đứng trước cửa một tòa biệt viện vô cùng đẹp.

Nhìn qua đại khái, toàn bộ vẻ ngoài trông ưu nhã rất khác biệt, tuy nhiên không thể so với những gia đình giàu có, nhưng ở thành bắc và thành đông có thể có một chỗ như này cũng là tấc đất tấc vàng.

"Gõ cửa thôi." Hạ Thanh Ca thản nhiên phân phó một tiếng, Tập Xuân bước lên trước nhẹ nhàng đập cửa.

Một lát sau có vị công tử tre tuổi ra mở cửa, khi hắn nhìn đến Hạ Thanh Ca nét mặt tràn đầy vui mừng.

"Tiểu thư đã đến rồi."

Hạ Thanh Ca hơi giật mình đứng nguyên tại chỗ, nàng còn nhớ rõ nam tử tuấn tú tuyệt luân ở kiếp trước, vậy mà đời sau nàng gặp lại hắn là bộ dạng nghèo túng nhất, trang phục hôm nay hắn mặc có chút xa lạ.

Dường như lại khiến nàng nhớ lại vị nam tử sáng rỡ trong trí nhớ trước kia.

"Vân công tử?" Nàng lên tiếng vờ như không chắc chắn, mà nam tử trước mặt, thân mặc trường bào màu lam, mặc dù vải vóc thuộc loại rất bình thường, nhưng mặc trên người hắn lại rất

thích hợp cao quý.

Tóc dài của hắn được vén lên toàn bộ, phía trên cột một sợi dây cùng màu, làm hắn trông rất có dáng vẻ thư sinh, lúc này Vân Tranh cũng không để nàng nhìn thấy hình dáng nam tử giống như ăn mày.

"Mấy ngày không gặp, không ngờ khi gặp lại, công tử có thay đổi lớn như vậy. "

Vân Tranh cười nho nhã, khẽ chắp tay thi lễ "Tiểu thư xin mời vào nhà rồi nói tiếp, nếu như gia mẫu nhìn thấy tiểu thư nhất định rất vui vẻ."

Hạ Thanh Ca khẽ gật, mang theo Vô Song và Tập Xuân đi vào trong.

Vào trong sân nhỏ, nhìn thấy đầu tiên chính là một ngọn núi giả, xung quanh núi giả được vây bởi cái ao tròn, bên trong nuôi rất nhiều cá, sân vô cùng đơn giản sạch sẽ, mà sau khi đi vào cái sân thứ hai Hạ Thanh Ca liền ngửi thấy vị thuốc đông y.

"Thân thể bá mẫu không khỏe sao? Tìm đại phu chữa trị chưa?"

Vân tranh gật đầu "Đã tìm, đại phu nói vẫn là bệnh cũ, không thể trừ tận gốc ngay lập tức, chỉ có thể từ từ điều dưỡng."

Hạ Thanh Ca không tránh được thở dài một tiếng, câu điều dưỡng thật tốt này cũng chỉ là cách nói khéo của đại phu thôi, thân thể như của Vân mẫu, trên cơ bản không có đường sống.

Hai người bước vào nhà chính liền nghe được một trận ho khan, Vân Tranh vội bước lên trước hai bước, dìu dắt Vân mẫu đứng dậy, đặt tay sau lưng giúp bà thuận khí, "Mẫu thân, xem ai đến đây."

"Khụ...khụ...Hạ....Hạ tiểu thư." Vân mẫu gắng gượng cười cười, lại bắt đầu ho khan liên tục.

"Bá mẫu người khỏe."

"Tranh nhi.....mau......mau mời Hạ tiểu thư ngồi xuống." Vân mẫu đẩy Vân Tranh để cậu không cần lo cho mình, Hạ Thanh Ca nhìn thấy vội vàng lên tiếng: "Bá mẫu không phải lo, người an tâm dưỡng bệnh đi, ta chỉ ghé vào cửa thăm hai người chút, đợi lát nữa sẽ đi."

Vân mẫu lắc đầu "Tranh nhi đỡ ta dậy."

Vân Tranh gật đầu, cảm thẫn đỡ Vân mẫu dậy xuống giường, Hạ Thanh Ca không biết bà muốn làm gì, còn không phản ứng kịp, liền nghe một tiếng "Phù phù", Vân mẫu và Vân Tranh đều quỳ xuống trước mặt mình.

"Bá mẫu đây là sao? Mau....mau đứng lên, dưới đất rất lạnh, người chớ để nhiễm khí lạnh."

Nàng có phần lo lắng nhìn Vân Tranh đang cúi đầu "Vân công tử, ngươi đây là vì sao? Còn không mau đỡ mẫu thân của ngươi dậy?"

Trong mắt Vân mẫu tràn đầy nước mắt "Không, để cho nó quỳ đi, Hạ tiểu thư, người có tâm địa bồ tát, thương cảm mẹ con chúng tôi, mà hiện giờ chúng tôi lại không có khả năng báo đáp, cũng chỉ có thể dập đầu trước người để bày tỏ lòng cảm kích của chúng ta."

Nói xong liền bắt đầu đụng đầu, Hạ Thanh Ca nào có thể đứng nhìn chuyện này, mau sai Vô Song và Tập Xuân dìu Vân mẫu đứng lên, Hạ Thanh Ca cũng theo sau kéo Vân Tranh lên, đè nén tức giận nhìn hắn, rồi sau đó chỉ cười gượng một tiếng.

Lúc này Hạ Thanh Ca mới quay sang nắm chặt tay Vân bá mẫu "Bá mẫu mau nằm lên giường giường đi, không được hành sự lỗ mãng như vậy, Vô Song, Tập Xuân, hai người các ngươi đỡ Vân phu nhân về giường đi."

"Nô tỳ tuân mênh."

Hai người vội vàng cẩn thẩn đỡ Vân mẫu đến trên giường nằm, xong xuôi mới lại lui về đứng sau lưng Hạ Thanh Ca.

Hạ Thanh Ca khẽ thở dài một tiếng, đưa mắt nhìn sang Vân Tranh "Vân công tử, ngươi và hai a hoàn của ta ra ngoài trước đi, ta có vài lời muốn nói với bá mẫu."

Vân Tranh nhìn thoáng qua Hạ Thanh Ca, thấy trong mắt nàng không có dấu hiệu tức giận, lúc này mới xoay người rời khỏi, Vô Song và Tập Xuân cũng ra khỏi phòng.

Hạ Thanh Ca ngồi bên giường nhìn Vân bá mẫu: "Bá mẫu là người thông minh, ắt hẳn sẽ suy đoán tại sao trong muôn ngàn người nghèo ta chỉ giúp đỡ Vân Tranh đúng không? Người sợ ta lợi dụng hắn, vì vậy, hôm nay muốn dò xét ta, xem ta có thể lợi dụng chuyện này đưa ra yêu cầu gì hay không, hoặc sẽ lộ ra vẻ mặt gì."

Sắc mặt Vân mẫu chợt trắng bệch, nàng chấn kinh ngẩng đầu nhìn chằm chằm Hạ Thanh Ca "Hạ tiểu thư, ta.... ..."

Hạ Thanh Ca ngăn cản bà nói tiếp, mới vừa rồi ánh mắt Vân mẫu đã tiết lộ đáp án, hôm nay nàng kiên quyết đến quỳ xuống như vậy, quả thật mang theo lòng cảm kích, có lẽ hơn một nửa vì cảm kích, nhưng Hạ Thanh Ca đã từng tiếp xúc với Vân mẫu, từ lời nói cử chỉ của bà, có thế thấy bà ấy tuyệt đối không giống dạng phụ nhân có đầu óc đơn giản.

Cho nên sau khi Vân mẫu vừa nói xong lời này, Hạ Thanh Ca đã đoán được mục đích của bà.

"Phu nhân người không phải lo lắng, ta đối với mẹ con hai người không có tí ti ý đồ xấu, nhất định người sẽ nghĩ, báng thịt trên trời rơi xuống tại sao chỉ nện lên đầu hai người, thôn dân đen kia có nhiều người như vậy, vì sao ta chỉ giúp Vân Tranh, nhưng sao phu nhân không suy nghĩ một chút Vân Tranh và những người thôn dân đen khác có chỗ nào đặc biệt? Đương nhiên người càng biết rõ hơn ta về mặt học thuật Vân Tranh có chỗ hơn người, ta chỉ là không muốn đánh mất một nhân tài vì nghèo khổ, nếu nói có tư tâm, ta hy vọng tương lai sau này Vân Tranh công tử công thành danh toai có thể nhớ phần ân tình này, có khả năng ta sẽ cần hắn trỡ giúp."

Sau khi Vân mẫu nghe Hạ Thanh Ca nói, nội tâm hơi xấu hổ, đúng là trong lòng bà từng hoài nghi, nhưng Tranh nhi đã bảo đảm, vị Hạ tiểu thư này tuyệt đối không có ý xấu với bọn họ, nhưng vừa rồi Hạ tiểu thư có nói, thực sự nàng cảm thấy chuyện này tới quá bất ngờ.

Tuy trong lòng vui mừng, thậm chí cảm tạ ông trời có mắt, để cho Tranh nhi có thể lại tiến vào học đường, hơn nữa còn là Quốc Tử Giám, ước mơ tha thiết của cả kinh đô, là chuyện bà chưa từng giám nghĩ đến, vậy mà trong thời gian ngắn toàn bộ việc này đều trở thành hiện thực.
Bình Luận (0)
Comment