Trên mặt Vạn Thiên Lân tràn đầy vẻ tán thưởng "Tiểu thư lợi hại, hương vị của trà xanh Thiên Sơn này khá giống trà xanh Quý Dương, vì sao tiểu thư có thể phân biệt được?"
Hạ Thanh Ca cười thầm trong lòng, Hạ Thanh Ca này ít nhiều cũng sống mười hai năm ở thôn trang phía Tây, chỗ đó trồng lượng lớn lá trà, dưới sự hướng dẫn của những thô dân trong nông trang, nàng cũng dần dần cực kỳ hiểu rõ trà đạo, hơn nữa từ đó nàng còn bắt đầu thói quen thích pha trà trong viện.
" Trà xanh Quý Dương đắng mà thơm, mà trà xanh Thiên Sơn là trong chát có ngọt, hơn nữa hai loại lá trà cũng hơi có chút khác nhau cở mùi hương, Vạn công tử là người lành nghề, đúng là như vậy chứ?"
Vạn Thiên Lân gật đầu nhẹ "Đúng như là theo như lời tiểu thư, chẳng qua người bình thường uống hai loại trà này đương nhiên không thể phân biệt được, có thể gặp được người hiểu trà như tiểu thư thật sự là may mắn."
Hắn lại tự mình châm một ly trà cho Hạ Thanh Ca rồi mới nói thẳng vào chính đề "Đúng rồi, cuộc làm ăn mấy ngày hôm trước thương lượng cùng tiểu thư, lão gia nhà ta cực kỳ tán thành, hơn nữa ông ấy đã nói, lần này đến kỳ hạn giao hàng, Vạn gia cùng tiểu thư phân chia 5:5, tiểu thư cảm thấy ý như thế nào?"
Trong lòng Hạ Thanh Ca tràn đầy kinh ngạc, nàng giương mắt nhìn Vạn Thiên Lân, mỉm cười "Như vậy hình như nhiều quá, những cửa hàng đồ cưới kia của ta cộng lại cùng lắm chỉ chừng mười vạn lượng bạc trắng, nhưng cuộc trao đổi này nếu muốn làm thành ít nhất cũng cần một trăm vạn lượng bạc trắng, ta chỉ ra rồi một phần mười tiền vốn lại chiếm một nửa hoa hồng, hình như không hợp lý lắm?"
Đối với phần ngoài ý muốn này, Hạ Thanh Ca giữ thái độ bảo thủ, trên thế giới không có cơm chùa, ở ngoài mặt nàng xem như chiếm được tiện nghi lớn, thế gia thần bí như Vạn gia, nếu thật có mục đích gì với nàng, thật sự là được không bù nổi mất, hơn nữa nàng cũng không nghĩ chiếm tiện nghi này.
Vạn Thiên Lân nhìn ra tâm tư của Hạ Thanh Ca, hắn nho nhã mỉm cười nói: "Tiểu thư không cần phải lo lắng, chẳng qua là lão gia tử nhà ta cảm thấy tiểu thư thông tuệ hơn người, hơn nữa cuộc trao đổi này Vạn gia cũng đã chú ý từ lâu, coi như là có thành ý với việc đầu tiên hợp tác với tiểu thư, ngài yên tâm, số tiền kia chỉ là một chút tâm ý của lão gia tử nhà ta, còn có, hơn phân nửa là xem mặt mũi của ngọc bội Kỳ Lân, cho nên tiểu thư đại khái có thể yên tâm."
Lại là ngọc bội Kỳ Lân? Rốt cuộc là nó đại biểu cho cái gì "Ta muốn hỏi một chút, vậy ngọc bội Kỳ Lân rốt cuộc là dùng làm gì?"
Ánh mắt Vạn Thiên Lân lóe qua một tia sáng, lập tức che dấu "Tiểu thư, có một số việc không phải biết rõ là tốt, hơn nữa lai lịch của ngọc bội kia ta cũng không rõ ràng lắm, có khả năng trên thế giới này cũng chỉ có lão gia tử nhà ta mới rõ ràng thôi."
Thần bí như vậy?
Hạ Thanh Ca cảm thấy Vạn Thiên Lân nhất định là biết được một vài thứ, hắn không tự nói với mình nhất định là trong đó có quan hệ gì lợi hại, hoặc là bí mật của ngọc bội Kỳ Lân này quá mức to lớn, cho nên không thể để cho người ngoài biết rõ.
Vạn Thiên Lân, tên của hắn đằng sau có một chữ Lân, chẳng lẽ Vạn gia có quan hệ gì cùng mẫu thân?
Xem ra nhất định phải tra một chút Vạn gia này!
Hạ Thanh Ca vội vàng làm bộ như không ngại "Nếu Vạn công tử cũng không biết, vậy tiểu nữ cũng không tiện hỏi nhiều, đúng rồi, hôm nay ta tới gặp công tử còn có một chuyện muốn nhờ."
Vạn Thiên Lân nghe Hạ Thanh Ca nói, trong lòng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm " Mời Tiểu thư nói."
Hạ Thanh Ca lấy ra một tờ sơ đồ phác thảo từ trong ống tay áo đưa cho Vạn Thiên Lân "Công tử có biết thuyền hoa bốn mùa Đông gia? Loại thực vật này là ta nhìn thấy ở trên thuyền hoa, hôm đó vốn là dự định tìm ông chủ mua ngay tại đó, nhưng phát sinh một chút ngoài ý muốn liền quên mất, nghĩ tới Vạn công tử cần quen biết với những ông chủ trong kinh thành kia, cho nên mới tới hỏi một câu."
Vạn Thiên Lân nhìn thoáng qua thực vật trên mặt, khẽ kinh ngạc "Tiểu thư tìm loại vật này có tác dụng gì? Không dối gạt tiểu thư, thuyền hoa bốn mùa đúng là sản nghiệp của Vạn gia, mà này gốc cây màu hồng này cũng là vật trong phủ của tại hạ."
Lần này đến phiên Hạ Thanh Ca kinh hãi, nàng vốn muốn đến hỏi một câu xem Vạn Thiên Lân có thể giúp đỡ hay không, lại không nghĩ thế nhưng đã hỏi tới chủ nhân thuyền hoa.
Lúng túng cười một tiếng, Hạ Thanh Ca mở miệng nói ra: "Ngày đó ta chỉ thấy nó nở hoa trắng, cảm thấy đẹp mắt, cho nên muốn mua lại, cũng không có tác dụng gì."
Hiện giờ còn không biết dựa vào năng lực của mình có thể nhận được mầm mống hay không, cho nên đối mặt với Vạn Thiên Lân, nàng vẫn không nói ra tình hình thực tế.
Vạn Thiên Lân cũng không hỏi nhiều, chỉ là tò mò nói: "Ngày đó ở trên sàn tàu đặt nhiều loại hoa kiều diễm chói mắt như vậy, tiểu thư lại hết lần này tới lần khác coi trọng cây không ra gì này nhất, ha ha, coi như là duyên phận, ngày mai ta tự sẽ phái người đem chậu cây này qua phủ."
Hạ Thanh Ca vội vàng nói "Vậy thì đa tạ công tử, chẳng qua công tử vẫn chớ đưa đến phủ Tu Quốc Công, kính xin công tử đem nó đưa đến sân nhỏ ngõ số ba mươi bảy, phố Văn Khúc, Bắc thành đi, chỗ đó sẽ có người trông nom cho ta, nói là ta đưa tới."
Vạn Thiên Lân gật đầu bảo đảm "Không thành vấn đề, ngày mai nhất định đưa đến."
- - Đường phân cách - -
Sau khi Hạ Thanh Ca ra khỏi trà lâu, đang chuẩn bị lên xe ngựa, lại bị Vô Song bên cạnh gọi lại.
"Tiểu thư, nô tỳ vừa rồi hình như nhìn thấy Tề ma ma, cũng không biết có phải bà ấy hay không?"
Tề ma ma? Hạ Thanh Ca nhớ tới, mấy ngày hôm trước chính là Tề ma ma này dẫn đầu đánh Xảo Lan, hơn nữa bà ta vẫn là tâm phúc của Lương di nương, bây giờ chưa phải là ngày nghỉ của bà ta, sao lại chạy ra phủ rồi?
"Bà ta đi đâu rồi?"
Vô Song chỉ chỉ cái ngõ đối diện "Nô tỳ thấy hình như bà ấy vào trong cái ngõ kia, hơn nữa trong tay còn ôm một cái bao."
Khóe miệng Hạ Thanh Ca hiện lên một tia vui vẻ máu lạnh, rất tốt, những này qua nàng đang định rảnh rỗi tìm lỗi sai của bà ta, không nghĩ tới hôm nay bà ta tự động đưa đến cửa.
"Vô Song, bây giờ ngươi lập tức theo sau, hôm nay bà ta làm cái gì, gặp người nào, buổi tối trở lại nói cặn kẽ cho ta biết."
"Vâng, nô tỳ đi ngay." Vô Song cùng Tập Xuân đều là người có võ công, hơn nữa thân thủ của các nàng thế nhưng đều cao hơn Xảo Lan, đây cũng là lúc ba người mơ luận bàn, nàng mới biết.
Đây là chuyện tốt, bây giờ đúng là nàng thiếu nhất người biết võ công, hơn nữa, bây giờ cũng là thời cơ tốt nhất nàng thử dò xét hai nha đầu này.
Sau khi Vô Song đi, Hạ Thanh Ca cùng Tập Xuân liền lên xe ngựa, một đường trở lại phủ Tu Quốc Công.
Chờ Hạ Thanh Ca vừa về tới Tử Hà Viện, Khương ma ma cùng Xảo Lan liền vội vội vàng vàng ra đón, Hạ Thanh Ca nhíu mày "Nơi này của chúng ta lại xảy ra chuyện gì sao?"
Vừa thấy được thần sắc của hai người, Hạ Thanh Ca cũng đã đoán được đại khái, chẳng qua trong lòng nàng ai thán một tiếng, vì sao thời gian này bên cạnh nàng không ngừng có phiền toái đây?
"Tiểu thư, không phải là chỗ chúng ta xảy ra chuyện, mà là trong Bích Viên Cư đã xảy ra chuyện, Phương di nương treo cổ tự tử tự vận."
"Cái gì?"
Hạ Thanh Ca kinh hô một tiếng, nàng vẫn nhớ một chút về Phương di nương này, nàng là con gái Huyện lệnh Phúc Châu, là người lão phu nhân mang về sau khi đi Phật Sơn, đó là năm đầu tiên Dương thị qua đời, về sau Phương di nương rất không chịu thua kém, vào cửa được hai năm thì thật sự sinh ra một đứa con trai vì phụ thân, thân phận của nàng tự nhiên cũng mẹ vinh nhờ con, ở trong phủ nước lên thì thuyền lên.
Về sau cũng không lâu lắm, có một người tự xưng là người tình của Phương di nương tìm tới cửa, nhất định nói hài tử là của hắn, hơn nữa còn chỉ tên nói Hạ Tử Thanh nhiều vợ như vậy, hoặc là sinh nữ nhi, hoặc là không thể sinh, hết lần này tới lần khác Phương di nương lại sinh ra một bé trai mập mạp, đây căn bản là không thể giải thích được.
Sau đó lão thái quá tức giận, tìm tới Phương di nương giằng co, mà Phương di nương tự nhiên là phủ nhận, cuối cùng rơi vào đường cùng, Lương di nương đề nghị rỉ máu nhận thân, nhưng vừa vặn là,máu của đứa con trai của Hạ Tử Thanh lại không hợp, cho nên cũng không chờ nam nhân tìm tới cửa kia rỉ máu nghiệm chứng thật giả, lão phu nhân dưới sự châm ngòi thổi lửa của Lương di nương, đem nhốt Phương di nương cùng đứa con trai ở góc khuất nhất phía tây phủ.
Từ đó không người nào hỏi thăm, nhoáng một cái đã nhiều năm như vậy.
Nhớ tới đứa bé trai kia, bây giờ đại khái cũng được năm tuổi rồi, mặc dù Hạ Thanh Ca những năm này liên tục không có ở trong phủ, nhưng là hai người Chu Vân, Thụy Châu cũng không thiếu lúc trở về phủ lấy đồ nhiều chuyện một hồi, cho nên những năm kia nàng cũng biết một chút tình huống.
Trên mặt Khương ma ma cũng đầy tiếc hận "Ai, hai mẹ con kia cũng là đáng thương, bây giờ Phương di nương đột nhiên tự tử, đứa bé của nàng ta sống sao đây, cũng thật là một người mẹ nhẫn tâm."
"Chúng ta đi qua xem một chút." Hạ Thanh Ca mở miệng, cả đám liền vội vàng ra khỏi sân nhỏ đi tới Bích Viên Cư.
Từ tiểu viện của Hạ Thanh Ca đến Bích Viên Cư mất khoảng trên dưới một phút đồng hồ, rốt cục thất được tiểu viện hoang phế, mà khi Hạ Thanh Ca đi tới cửa, cũng nghe thấy có tiếng gào của hai bà tử bên trong.
"Mang ra cho ta, thật sự là xúi quẩy."
"Trần ma ma, đứa nhóc kia chúng ta xử lý thế nào?"
Hạ Thanh Ca không tự giác đi về phía trước hai bước, vừa vặn có thể xem được tình cảnh bên trong, hai ma ma đứng ở đang cửa phòng, vẻ mặt không tình nguyện, bên trong có mấy tráng đinh đang hợp lực đem thi thể Phương di nương được bọc bằng một mảnh chiếu cũ rách mang ra.
"Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Thả mẫu thân ta ra, ta muốn mẫu thân của ta, các ngươi là người xấu." Một giọng nói non nớt mang theo khóc nức nở từ trong nhà chạy ra.
Hắn nhấc chấn đuổi theo mấy tráng đinh kia, lại bị hai bà tử sau lưng kia sít sao giữ chặt.
"Hô cái gì? Chúng ta là người xấu? Nếu không phải là chúng ta thì thi thể mẹ ngươi đã sớm nát trong phòng, giữa ngày hè, chết hai ba ngày, chúng ta còn phải đi qua xử lý, cái đồ tiểu tạp chủng như ngươi vẫn còn ở nơi này nói chúng ta là người xấu?"
Bé trai nghễnh đầu ghét hận nhìn chằm chằm bà tử chừng bốn mươi tuổi kia"Người xấu, chính là các ngươi bức chết mẫu thân của ta."
"Chao ôi, ngươi xem con thỏ nhỏ chết bằm này, ta nói này Trần ma ma, không bằng chúng ta đưa hắn cùng người mẹ đã chết của hắn đi chung, cũng tiết kiệm công chúng ta phải tiểu tạp chủng này."
Hai mắt Trần ma ma sáng ngời, nhìn nhìn bé trai đang dùng sức đánh mình, mạnh tay đẩy hắn tới trên mặt đất "Ngươi nói rất đúng, chúng ta đem hắn cùng mẹ hắn chôn cất cùng một chỗ, như vậy hai ta cũng có thể rời đi cái sân nhỏ tan hoang này."
Hạ Thanh Ca đứng ở cửa thu hết mọi việc vào mắt, khi thấy Trần ma ma mạnh tay đẩy ngã đứa bé, trong lòng nàng hoàn toàn tức giận
"Hai vị ma ma tính thật tốt nha, chẳng qua lương tâm của các ngươi có phải cũng bị chó ăn rồi hay không?"
Hạ Thanh Ca cất bước vào sân nhỏ, lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người.
Hai ma ma vốn là đang bàn luận hăng say nay thân thể run mạnh, lúc nhìn thấy Hạ Thanh Ca thì bị hù dọa quỳ gối xuống đất "Lão nô gặp qua Đại tiểu thư."
Mấy tráng đinh mang Phương di nương cũng gấp gấp rút hành lễ cho Hạ Thanh Ca "Đại tiểu thư."
Hạ Thanh Ca từ đầu đến cuối không nhìn bọn họ, mà là trực tiếp đi đến bên cạnh bé trai bị đẩy ngã kia ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nâng hắn đứng lên "Đệ tên là gì?"
Trên mặt bé trai tràn đầy vết màu tím xanh, bên trong đôi mắt đen láy lóe qua một tia quật cường.
Hắn không lên tiếng, mà là đẩy ra Hạ Thanh Ca chạy tới bên người mẹ hắn "Nương, mau tỉnh lại, nương không cần Túc Hác nữa sao? Túc Hác không muốn phải rời khỏi người, người mau tỉnh lại đi nương."
Nhìn bóng dáng nhỏ bé yếu ớt kia, trong lòng Hạ Thanh Ca đột nhiên có một tia thương tiếc, cũng nhớ tới chính mình kể từ khi bắt đầu có ý thức đã không có cha mẹ, không có thân nhân, kể cả Bạch Tuyết cũng là một cô nhi.
Giờ khắc này nàng như của thể cảm nhận được sự sợ hãi cùng bi thống của Túc Hác.
Trần ma ma đang quỳ trên mặt đất vụng trộm giương mắt nhìn về phía Hạ Thanh Ca, thời gian này trong phủ đồn đãi Đại tiểu thư này giống như là đã thay da đổi thịt, thủ đoạn tàn nhẫn cao minh, hậu quả đắc tội Đại tiểu thư sợ là còn nghiêm trọng hơn so với đắc tội Lương di nương, nhìn thấy ví dụ Tiểu Lục kia máu chảy đầm đìa, các bà tự nhiên không dám ở coi khinh vị Đại tiểu thư này.
"Tập Xuân, ngươi đi phòng kế toán thông báo cho quản sự Trương, Phương di nương như thế nào cũng là thiếp thị của phụ thân, hơn nữa lại là lão phu nhân mang về từ Phúc Châu, không thể cứ qua loa hạ táng như vậy, chuẩn bị cho nàng một phần tang lễ hậu táng đi!"
"Vâng, nô tỳ tất nhiên sẽ truyền lại đầy đủ lời của Đại tiểu thư." Tập Xuân lĩnh mệnh đi.
Hạ Thanh Ca lúc này mới nhìn hai bà tử đang quỳ trên đất, trong mắt mang sát ý lạnh lùng "Hai người các ngươi tâm tư ác độc như thế, lại nổi lên sát niệm với một đứa bé con, Trần ma ma, Phùng ma ma, hai người các ngươi hầu hạ Phương di nương cũng lâu lắm rồi, thế nhưng không niệm tình chủ tớ chút nào, nô tài như vậy phủ Tu Quốc Công như thế nào dám muốn?"
Nàng nói lời này nhẹ vô cùng, hơn nữa trong lời nói cũng không có chút tức giận nào, vào trong lỗ tai hai người Trần ma ma, lại mang theo kinh sợ động trời.
Hai người nhớ tới kết cục Tiểu Lục bị hành hình ngày đó, đến bây giờ Tiểu Lục còn nằm ở trên giường không thể nhúc nhích, nghe đại phu nói sợ là đã phế.
"Đại tiểu thư, ngài tha thứ cho lão nô đi, lão nô nhất thời hồ đồ mới có loại suy nghĩ này, lão nô hầu hạ Phương di nương sáu bảy năm, không nể mặt thầy tu thì cũng phải nể mặt phật tổ, nể mặt Phương di nương tha thứ lão nô đi." Trần ma ma một đường bò đến trước mặt Hạ Thanh Ca, lại bị Xảo Lan một cước đá văng ra.
"Ngươi còn dám ở chỗ này cầu xin tiểu thư nhà ta, ngươi không nghĩ xem vừa rồi việc ngươi làm âm độc đến cỡ nào? Ngay cả một đứa nhỏ cũng không buông tha, ngươi vẫn là người sao? Hừ! Còn xem ở trên mặt mũi Phương di nương, bây giờ Phương di nương nằm bên cạnh chính tai, nàng nghe được lời ngươi vừa nói, ngươi đi cầu xin nàng đi? Nếu nàng có thể tỉnh lại thì người đầu tiên giết được chính là ngươi."
Xảo Lan chưa bao giờ phát hỏa như thế, nhớ tới lời bàn luận của hai bà tử này vừa rồi, nàng bây giờ chỉ hận không thể giết hai người kia tại chỗ.
Bị Xảo Lan nói mội phen, Trần ma ma run run một tý, ngã ngồi dưới đất, hai mắt không chớp nhìn xem Phương di nương thả trên mặt đất, bà ta đột nhiên kêu to một tiếng "A", trong đầu như xuất hiện cảnh Phương di nương hai mắt đổ máu hung hăng bóp cổ bà ta, lập tức mắt trợn trắng lên, hôn mê.
Còn Phùng ma ma bên cạnh lại càng sợ hãi, liên tiếp lui về phía sau, Hạ Thanh Ca khinh bỉ nhìn hai người một cái.
"Khương ma ma, đi thông báo Lưu ma ma ở từ đường, ấn lấy quy củ trong phủ, nghiêm trị hai tên nô tài xảo quyệt này, còn có, bảo toàn bộ hạ nhân trong phủ ra quan sát."
"Vâng, lão nô đi ngay."
Mấy gia đinh bên cạnh dưới sự phân phó của Khương ma ma, đem Trần ma ma té xỉu cùng Phùng ma ma một đường rời khỏi đây.