Ngự Minh Dạ hắn đã ----
Sau khi nâng Phượng Vũ lên cao, hắn còn xoay tròn tay phải!
Dường như trên tay hắn đang nâng không phải người, mà là một cái khăn, là cái khăn múa ương ca vậy!
Quay tròn, quay tròn, quay tròn--
Thậm chí tốc độ quay càng lúc càng nhanh!
Càng lúc càng nhanh!
Phượng Vũ dường như muốn nôn!
Không phải là ói ra máu, mà là hoa mắt chóng mặt buồn nôn!
Cái tên Ngư Minh Dạ này --
“Ngự Minh Dạ ngươi đúng là cái đồ ngu ngốc! “ Phượng Vũ nôn khan một tiếng, “Có gì thì từ từ nói, ngươi mau thả ta xuống! “
Nghe thấy giọng nói hổn hển của Phượng Vũ, trong lòng Ngự Minh Dạ lại càng đắc ý, hứ, Nha đầu thối dở trò với hắn xong, lại còn giám uy hiếp
hắn ư? Không nghe!
Thế là, động tác trong tay hắn mỗi lúc một nhanh!
Phượng Vũ quả thực rất muốn khóc!
Nàng ngay lập tức hiểu rằng, con người Ngự Minh Dạ này không ưa cứng
nhắc, đã vậy thì nàng chỉ có thể dùng cách nhẹ nhàng để đối phó với hắn!
“Tiểu Ngự ca ca, huynh là người tốt nhất, huynh nhất định sẽ không ăn hiếp phụ nữ đúng không? Ta, ta sắp ói rồi, Tiểu Ngư ca ca! …..” Phượng
Vũ kêu tiểu Ngư ca ca đến mức mà nàng cũng sắp nôn ra rồi.
Ngự Minh Dạ nghe thấy giọng nói dịu dàng mềm mại, mặc dù không dám thừa nhận, nhưng hắn đã mềm lòng rồi.
Nha đầu thối này,ngoài đôi mắt đẹp long lanh ra, giọng nói cũng rât
tuyệt nha, cất giọng lên, đã làm cho người ta mềm lòng rồi, hận không
thể vì nàng xông pha khói lửa.
Hừ hừ hừ! Sao trong đầu hắn lại có ý nghĩ như vậy với nha đầu thối này chứ! Đồ thần kinh!
Ngự Minh Dạ bỏ qua ý nghĩ ban đầu trong não hắn!
Hắn ho hai tiếng rõ ràng từ cổ họng, dừng quay tròn Phượng Vũ trong tay: “Đã biết bản thân sai rồi sao? “
Phượng Vũ vâng vâng vâng gật đầu điên cuồng, biểu cảm cực kỳ khôn
khéo: “Tiểu Ngư ca ca……muội thật sự sai rồi, muội biết muội sai rồi. “
Nhìn thấy dáng vẻ khôn khéo nghe lời của Phượng Vũ, Ngư Minh Dạ trong lòng đầy đắc ý, nhưng hắn còn cố tỏ ra xụ mặt: “Ngươi đúng là sai à! ”
Phượng Vũ lúc này lòng đầy bối rối!
Ngự Minh Dạ có thể đuổi tới đây, Quân Lâm Uyên và Phong Tầm ắt cũng
chỉ trong thời gian ngắn rất nhanh đuổi đến, nàng có thể linh hoạt đối
phó với tên Ngự Minh Dạ, nhưng còn đối mặt với Quân Lâm Uyên và Phong
Tầm thì….. thoạt nghĩ đến chuyện này, đã làm cho cô vô cùng bối rối.
Vì vậy, Phượng Vũ lấy lại tinh thần để đối phó với Ngự Minh Dạ, mong cầu sớm có đường thoát thân.
Thế là, nàng tỏ ra thật hồn nhiên, thật ngây thơ hỏi: “Tiểu Ngư ca ca….. liệu có thể…. Thả muội xuống trước được không? “
Ngự Minh Dạ nổi tính tiểu nhân cười ha hả, ha ha ha, nha đầu thối nhà ngươi trước kia kiêu ngạo nhường nào, bây giờ bị ta tóm gọn trong tay
không thể nhúc nhích, còn không mau ngoan ngoãn cầu xin ta! “
“Không thả đấy! “ Ngự Minh Dạ kiêu ngạo cự tuyệt.
Phượng Vũ tức giận nắm chặt nắm đấm, nhưng nàng vẫn cố nén thở một hơi, nuốt trôi cơn giận này.
“Tiểu Ngư ca ca, chẳng phải huynh muốn có chất lỏng của tiên linh quả sao? Phượng Vũ móc từ trong lòng ra một bình sứ trắng, lắc lư trong tay: “Đây, đồ đang ở đây, Tiểu Ngư ca ca huynh hãy cầm nó đi! “
Ngự Minh Dạ âm thầm cười một tiếng, còn tưởng rằng nha đầu thối này
tính khí mạnh mẽ thế nào, kết quả không cần tự mình hỏi, mà nàng ta đã
tự giao đồ ra rồi, tặc tặc…
Lúc Ngự Minh Dạ đưa tay lên nhận --
Bỗng nhiên!