“Ta, vết thương ở mắt ta.......” Ngự Minh Dạ nhìn
chằm chằm vào Quân Lâm Uyên, hắn mở miệng...... nuốt nước bọt một cách
khó khăn, nghểnh cổ lên, nhìn chằm chằm Quân Lâm Uyên một cách rất hung
dữ: “ Ngươi nghĩ vết thương của ta từ đâu mà đến? Ngươi xem, đây là
gì?!”
Ngự Minh Dạ đắc ý giơ cái bình sứ màu trắng trong tay lên!
Trước lúc hắn suýt bắt được nha đầu thối kia, để thoát mạng, đạp cái
bình linh dịch tiên linh quả kia vào hắn ta, lúc đó bị Ngự Minh Dạ bắt
gọn trong tay.
Ngự Minh Dạ dương dương đắc ý: “Quân Lâm Uyên ơi Quân Lâm Uyên, không phải bình thường ngươi tự khoe khoang là ngươi vô địch không có kẻ mạnh hơn sao? Haha, kết quả lại bị một ả nha đầu lừa rồi, không chỉ là lừa,
ngươi còn bị hôn hahaha-----”
Ngự Minh Dạ đang cười cười bỗng cười không nổi nữa, bởi vì hắn nhận
ra rằng, nha đầu thối kia đã hôn Quân Lâm Uyên, ả ta, đã, hôn, Quân,
Lâm, Uyên!
Nhưng lúc này, cả người Ngự Minh Dạ đều như bị sét đánh vậy, đực mặt ngay tại trận.
Tiểu Ngũ..... Phong Tiểu Ngũ lại..... ả ta lúc đó, là cố ý sao? Ả ta
cố tình đâm vào Quân lão đại, hôn Quân lão đại, nhân lúc không để ý rút
dịch linh trong tiên linh quả ra?
Cả người Phong Tầm đều đờ ra!
Hắn nghĩ đến sự quan tâm của mình đối với Tiểu Ngũ trên đường, nghĩ
đến sự bảo vệ của mình với nàng, nghĩ đến mọi loại biện giải vì
nàng.......
“Ta đã nói rồi mà! Phong Tiểu Ngũ là gian tế, Phong Tiểu Ngũ là gian
tế, Phong Tiểu Ngũ là gian tế!” Việc quan trong nói ba lần, Mộc Dao tiên tử cuối cùng cũng mở mày mở mặt, nàng thở hổn hển nhìn chằm chằm vào
Phong Tầm: “Ta đã nói bao nhiêu lần rồi? Trên đường này ta cũng đã đều
nói, Phong Tiểu Ngũ chính là gian tế! Nhưng các ngươi thì sao? Mỗi người các ngươi đều tin ả không tin ta! Kết quả bây giờ thì tốt chưa? Bị ả ta lừa rồi chứ?!”
Mộc Dao tiên tử nhìn Phong Tầm quở trách: “Đặc biệt là ngươi, trên cả đoạn đường này bảo vệ ả ta như vậy, nhưng ả ta đối xử với ngươi như thế nào? ả ta phản bội, nhưng có chút mềm lòng? Phong Tầm, hóa ra ngươi
cũng có lúc ngu xuẩn đến như vậy!”
Trong lòng Phong Tầm vốn đã tự trách, lại thêm một trận lên án và
khiển trách của Mộc Dao tiên tử, lập tức không trút giận được vào đâu.
“A!!!!!!” Phong Tầm tức đến nỗi đấm một quả vào cây cổ thụ ba người cùng ôm ở bên cạnh!
Rắc rắc____
Tiếng cây cổ thụ đổ xuống.
Ngự Minh Dạ nhìn thấy Phong Tầm phẫn nộ khó dừng, càng dương dương
đắc ý: “Hahaha, Phong Tầm ơi Phong Tầm, ngươi càng tức giận thì sao chứ? Phong Tiểu Ngũ vẫn là người của ta, kết quả, ngươi lại nói ta hại chết
ả? Hahaha ngươi tại sao lại ngu xuẩn đến vậy?”
Đôi mắt đỏ ngàu của Phong Tầm nhìn Ngự Minh Dạ một cách hung dữ: “
Trước khi ta đến, điều ta nhìn thấy chính là ngươi đuổi theo giết nàng
dưới sông, tuyệt đối không sai tí nào!”
Ngự Minh Dạ tự nhiên lại nói khoác Phong Tiểu Ngũ bị hắn xúi giục,
hắn bây giờ không thể tự mình làm mất mặt, cho dù là kim thì bây giờ hắn cũng phải nuốt.
Nhưng, Ngự Minh Dạ thích thể diện cười nhạt một tiếng: “Mắt nào của
ngươi nhìn thấy ta đuổi theo giết ả dưới sông? Đó là ta biết các ngươi
sẽ đến, cho nên mới bắt ả chạy trước, Phong Tầm ngươi thật ngu dốt!
“Giả.” Quân Lâm Uyên bỗng bất ngờ lên tiếng.
Ngự Minh Dạ nhìn Quân Lâm Uyên, thở hổn hển nói: “hehe, ngươi thấy
lời ta nói là giả ư? Quân Lâm Uyên ta nói cho ngươi biết! Mỗi một câu ta nói đều là thật, Phong Tiểu Ngũ chính là người của ta........”
Không đợi Ngự Minh Dạ nói xong, Quân Lâm Uyên chỉ vào bình sứ màu
trắng đang trong tay Ngự Minh Dạ kia, nói một câu chắc như đinh đóng
cột: “là giả.”
Sắc mặt của Ngự Minh Dạ, lập tức cứng đờ, khó coi đến tột độ!