Edit & Dịch: Emily Ton.Đôi mắt Hỏa Vân Cự Ưng đẫm máu, giờ phút này đang phẫn nộ nhìn chằm chằm vị thiếu niên nhân tộc trước mắt.
Mượn ánh sáng của Hỏa Vân Cự Ưng, Phượng Vũ lại nhìn thấy Quân Lâm Uyên lần nữa.
Đó là một gương mặt đẹp hoàn hảo không có tỳ vết!
Mắt đen thâm thúy, mũi thẳng cao, môi mỏng với đường cong thâm thúy, dáng người nhanh nhẹn mảnh mai, phong thần như ngọc, khiến gió và mây biến sắc, khiến ánh mặt trời và ánh trăng đều bị lu mờ.
Tuy nhiên, khi nhìn đến người hắn, đáng chú ý nhất luôn là đôi mắt sâu thẳm của hắn!
Đôi mắt sắc bén như chim ưng, nghiêm nghị lạnh lẽo, bá đạo mà cường thế, cao quý mà uy nghiêm, khiến nội tâm người e ngại, không dám nhìn thẳng.
Giờ phút này trên gương mặt đẹp của thiếu niên tràn ngập sát ý, vạt áo bay bay, phất phới trong gió.
Hắn đạp không mà đứng, kiếm chỉ trời cao.
Thanh kiếm che trời lấp đất mà đến, từng tầng mây đều bị phân tán! Một làn sóng xung kích bùng nổ bắn về phía Hỏa Vân Cự Ưng!
Phượng Vũ vừa thấy, trái tim lập tức chìm xuống!
Hiện tại linh lực của nàng hoàn toàn biến mất, nếu như bị sóng xung kích đánh trúng, thật sự sẽ chết người!
Một người đang sống như vậy, bị treo ở trên răng nanh Hỏa Vân Cự Ưng, còn theo gió bay tới bay lui. Quân Lâm Uyên điện hạ, ngài thật sự: không, nhìn, thấy, sao?!
Tuy nhiên, khi Quân Lâm Uyên phóng những băng châm tinh xảo nhỏ bé giống như
bạo vũ lê hoa châm, đâm vào huyệt vị quanh thân Hỏa Vân Cự Ưng, Phượng Vũ xúc động phát hiện ra, tầm nhìn của Quân Lâm Uyên rất tốt, hắn chỉ vờ như không nhìn thấy nàng mà thôi.
Trong mắt hắn, nàng bất quá là một người xa lạ, đúng không?
Lãnh khốc quyết tuyệt như vậy, không hợp tình người!
Bang!
Quân Lâm Uyên giơ tay lên, một luồng linh lực vô cùng khổng lồ giống như gió lốc từ bàn tay hắn truyền đến trong Tru Thiên kiếm!
Hắn vung một kiếm lên trời và chém xuống!
Thị lực của Phượng Vũ vẫn có thể theo kịp, nhìn thấy thân thể cao lớn của Hỏa Vân Cự Ưng, nửa sau của nó đều bị Quân Lâm Uyên chặt đứt!
Hỏa Vân Cự Ưng gầm lên thống khổ vì đau, tiếng rống giận giống như lốc xoáy vào trong hắc động!
Phượng Vũ bị treo ở phía trên răng nanh của nó, chỉ cảm thấy một luồng khí điên cuồng thổi quét quanh thân nàng!
Màng nhĩ của nàng gần như bị chấn nát!
Lục phủ ngũ tạng gần như bị lệch vị trí!
Mũi tai miệng, tất cả đều thấm máu, cả người nhìn qua vết máu loang lổ, trong nháy mắt như vậy, Phượng Vũ thật sự cho rằng nàng đã chết.
Không đợi nàng thở ra một hơi, Hỏa Vân Cự Ưng bị chọc giận và Quân Lâm Uyên lại cùng nhau chiến đấu thành một khối!
Chiến đấu kịch liệt, không gian dường như bị bọn họ nghiền nát!
Phượng Vũ giống như đang ngồi trên máy bay và gặp phải dòng khí mạnh nhất khiến máy bay xóc nảy, thân mình giống như bao tải bị ném qua ném lại một cách điên cuồng!
Bịch bịch bịch!
Đây không phải là âm thanh phát ra từ trận chiến giữa Quân Lâm Uyên và Hỏa Vân Cự Ưng, mà là tiếng thân thể Phượng Vũ phiêu đang ầm ầm va chạm trên mặt Hỏa Vân Cự Ưng......
Thật sự là xương cốt đều phải tan vỡ...... Phượng Vũ vẫn luôn kiên cường, nhưng nàng lúc này, thực sự có một loại xúc động muốn khóc.
Không phải bởi vì đau, mà là bởi vì xui xẻo.
Càng xui xẻo hơn chính là ——
Quân Lâm Uyên thu hồi kiếm vào vỏ, trong mắt hắn tràn ngập sát ý lạnh băng!
Bùm ——
Một quyền nổ tung! Linh lực cuồn cuộn!
Hai cánh của Hỏa Vân Cự Ưng giống như dãy núi, nháy mắt bị rỗng một khối rất to!
Phượng Vũ càng là va chạm xưa nay chưa từng có!
Hai tay nàng đang nắm lấy Hỏa Vân Cự Ưng sớm đã sưng đỏ xanh tím, máu tươi đầm đìa!
Nàng rốt cuộc không thể nắm nó trên tay lâu thêm được nữa, thân hình thẳng tắp rơi xuống!
A!
Phượng Vũ kinh hô một tiếng trong lòng!
Phía dưới là vách đá vạn trượng dày đặc sương mù không nhìn thấy đáy, rơi xuống kết cục duy nhất chính là xương cũng biến thành bụi!
Tuy nhiên, nàng không muốn chết!
Bản năng đặc công của nàng đã khiến Phượng Vũ duy trì sự bình tĩnh ban đầu trong những khoảnh khắc nguy cấp nhất!
Bịch!
Ngay thời điểm thân hình nàng thẳng tắp rơi xuống, hai tay Phượng Vũ đột nhiên nắm qua bên cạnh một cái, tóm được lông của Hỏa Vân Cự Ưng!