Đại lục Cửu Châu Cổ? Đại lục Cửu Châu Mới?
Sau khi nghe lời giải thích của Hoa Vãn Vân, Diệp Lăng Nguyệt và các đệ tử khác đều thấy mơ hồ.
Lẽ nào, ngoại trừ đại lục Thanh Châu ra còn có sự tồn tại của đại lục khác.
Những thứ này trước đây họ chưa từng nghe qua.
Hoa Vãn Vân thấy mọi người vẻ mặt đầy nghi hoặc thì bất giác nhớ lại bản thân mười mấy năm trước, khi vừa đến cửa khẩu cổ phản ứng cũng không khác đám người Diệp Lăng Nguyệt bao nhiêu.
Chỉ là lúc đó, bên cạnh nàng còn có người nàng yêu nhất.
Mười sáu năm rồi, mọi thứ đều đã cảnh còn người mất.
Nàng chỉ hi vọng, những đứa trẻ Đấu Thập Cường này sẽ may mắn hơn nàng.
Diệp Lăng Nguyệt nhìn bản đồ Cửu Châu Cổ, chỉ thấy trên đó chú thích nào là Ký Châu Cổ, Từ Châu Cổ, Duyễn Châu Cổ, Thanh Châu Cổ, Dương Châu Cổ, Kinh Châu Cổ, Lương Châu Cổ, Ung Châu Cổ và Dự Châu Cổ.
Trên bản đồ của Cửu Châu Cổ còn có rất nhiều điểm tròn màu đen, đánh dấu tên thành thị khác nhau.
Trên mỗi mảnh châu lục cổ đều có rất nhiều thành trì, nhìn sơ qua thì trên toàn bộ Cửu Châu Cổ ít nhất cũng có mấy ngàn thành trì.
Điều khiến Diệp Lăng Nguyệt bất ngờ là Thanh Châu Cổ trên đó lại giống hệt với bản đồ của đại lục Thanh Châu mà Diệp Lăng Nguyệt đang ở. Ít nhất nó không giống như đại lục Thanh Châu mới có các quốc gia, ký hiệu trên đó cũng đều là những tên thành cổ chưa từng nghe đến.
Ngoại trừ Cửu Châu này, vị trí chính giữa của bản đồ là một khu vực tên là Trung Nguyên Cổ.
Khu vực đó diện tích lớn hơn một chút so với Cửu Châu còn lại.
Khác với các châu khác, khu vực này phạm vi tuy lớn nhưng lại không có bất kỳ đánh dấu tọa độ địa lý nào, là một khu vực chết.
“Thái thượng sư thúc, người có gì không hiểu không?”
Trong những tuyển thủ Thập Cường này, người mà Hoa Vãn Vân hợp ý nhất chính là Diệp Lăng Nguyệt.
Tính ra thì quan hệ cá nhân của nàng ta và Diệp Lăng Nguyệt không tồi, đặc biệt là Diệp Lăng Nguyệt còn giúp nàng ta sửa lại trâm cài tóc.
“Vãn Vân tỷ, tỷ đừng gọi ta là sư thúc gì đó nữa, đây đều đang ở cổng thành cổ rồi. Ta chỉ thấy không hiểu tại sao bản đồ của Trung Nguyên Cổ lại là một vùng trống.”
Vãn Vân tuy không xinh đẹp, nhưng tính cách của nàng ta thì Diệp Lăng Nguyệt rất thích, nên vẫn luôn cư xử với nàng ta như trưởng bối.
Diệp Lăng Nguyệt cũng rất vui vẻ kết giao với Hoa Vãn Vân.
“Chiến trường cổ mà chúng ta hay gọi trong môn phái, về mặt ý nghĩa thật sự chính là Trung Nguyên Cổ. Đó là một khu vực hoang vu, các cường giả xuất hiện như nấm, quần ma loạn vũ. Bởi vì không thể hoàn toàn tra xét rõ địa thế, nên cho đến nay vẫn không thể ghi chú trên bản đồ được.” Hoa Vãn Vân nhanh chóng được các đệ tử vây lại.
“Thật buồn cười, còn tưởng rằng Cô Nguyệt Hải lợi hại lắm, thế mà ngay cả Cửu Châu Cổ và Trung Nguyên Cổ cũng không biết, còn đến chiến trường cổ gì chứ.”
Sau lưng cách đó không xa, vang lên một tiếng giễu cợt.
Hoa Vãn Vân nhướn mày, quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy ở nơi không xa có mấy người đang đi ra từ dịch chuyển trận.
Dịch chuyển trận mà bọn người đó đang đứng chính là dịch chuyển trận của đại lục Thanh Châu mới, Diệp Lăng Nguyệt lại còn nhận ra được vài người trong số những người đi ra từ bên trong đó.
Nhạc Mai của Dao Trì Tiên Tạ, đường tỷ Diệp Lưu Vân và... vương thế tử Trần Mộc của Bắc Thanh Khai Cương trước đây, cùng với mấy đệ tử không quen biết của Dao Trì Tiên Tạ.
Thì ra trên đại lục Thanh Châu, người có tư cách vào chiến trường cổ phải là đệ tử Luân Hồi Cảnh trở lên của tông môn lớn siêu cấp, ngoại trừ Cô Nguyệt Hải ra thì còn có hai trong tam tông khác là Dao Trì Tiên Tạ và Nam Vô San cũng có tư cách.
Chỉ là đệ tử của Nam Vô Sơn vẫn chưa đến.
Đám người Nhạc Mai cũng không ngờ sẽ gặp phải Diệp Lăng Nguyệt ở cửa khẩu cổ.
So với hai năm trước, mấy người gồm cả Nhạc Mai đã thay đổi không ít.
Mặt Nhạc Mai tựa như đĩa bạc, dung mạo xuất sắc hơn, chỉ là đôi mắt mang theo mấy phần nham hiểm đó khiến cho khí chất của nàng ta bị lu mờ đi.
Còn Trần Mộc, sau khi Hỗn Nguyên Tông bị diệt thì hắn đã mai danh ẩn tích, nhưng nhìn y phục của hắn thì cũng đã trở thành đệ tử của Dao Trì Tiên Tạ rồi. Cũng không biết Nhạc Mai đã dùng thủ đoạn gì mà khiến cho Dao Trì Tiên Tạ trước giờ không thu nhận đệ tử nam lại có ngoại lệ.
Nhưng đối với Diệp Lăng Nguyệt mà nói, bất luận là Nhạc Mai hay là Trần Mộc, nàng đều không thèm nhìn thêm mấy cái.
Dù gì trên đường đã có Hồng Minh Nguyệt, có thêm mấy kẻ đáng ghét nữa thì nàng cũng không có cảm giác gì, bất quá thì coi như không khí, không để ý đến họ là được rồi.
Điều khiến Diệp Lăng Nguyệt ngạc nhiên mừng rỡ là đường tỷ Diệp Lưu Vân cũng ở trong nhóm đó.
Hơn hai năm trước, trước khi Diệp Lăng Nguyệt vào Cô Nguyệt Hải, nàng ta đã lợi dụng quan hệ của “Anh trưởng lão” để vào Dao Trì Tiên Tạ.
Nghe nói sau khi nàng ta vào Dao Trì Tiên Tạ thì biểu hiện không tầm thường, nay đã là đệ tử chủ chốt của tông môn không thua gì Nhạc Mai rồi.
“Lăng Nguyệt muội muội.”
Diệp Lăng Vân vừa nhìn thấy Diệp Lăng Nguyệt thì cũng rất vui mừng.
Nàng ta từ chỗ người nhà đã biết được Diệp Lăng Nguyệt rất có thể cũng ở chiến trường cổ.
Trong lòng Diệp Lăng Vân, biểu muội này của nàng không chỉ là trụ cột của Diệp gia mà còn là tấm gương của nàng. Vì vậy sau khi biết được Diệp Lăng Nguyệt sẽ đến chiến trường cổ thì nàng cũng khổ công tu luyện, cuối cùng cũng nhận được cơ hội lần này.
Hai tỷ muội không tránh khỏi một phen chuyện trò.
Nhạc Mai ở bên cạnh thấy vậy mới biết, Diệp Lăng Nguyệt là muội muội của Diệp Lưu Vân.
“Chả trách lại đáng ghét như vậy, thì ra nàng ta và Diệp Lăng Nguyệt có quan hệ huyết thống.”
Nhạc Mai nhìn Trần Mộc một cái, ả và Trần Mộc đã trở thành bạn đời song tu.
Nhưng Trần Mộc vừa nhìn thấy Diệp Lăng Nguyệt thì tỏ ra có hơi hồn bay phách lạc.
Nhìn thấy bộ dạng đó của người trong lòng, Nhạc Mai lại càng nổi cáu.
“Diệp Lăng Vân, trong mắt ngươi còn có người sư tỷ này không, ai cho phép ngươi nói chuyện với đám người không ra gì đó.”
Câu nói không ra gì vừa mới ra khỏi miệng, mọi người Cô Nguyệt Hải đã rất không vui.
“Vị cô nương này, cô nương nói chuyện kiểu gì đấy, ai cho phép cô nương xỉ nhục thái thượng sư thúc của bọn ta.”
Mấy đệ tử gồm cả Hoa Vãn Vân lập tức trợn trừng mắt nhìn.
“Thái thượng sư thúc?”
Nhạc Mai vừa nghe, lại nhìn Hoa Vãn Vân và đám đệ tử của Cô Nguyệt Hải đó, Diệp Lăng Nguyệt gia nhập Cô Nguyệt Hải nhiều nhất là hai năm, đám người này lẽ nào đầu óc bị ngớ ngẩn hay sao mà gọi nàng ta là thái thượng sư thúc, chắc là thân phận của mấy người này ở Cô Nguyệt Hải nhất định rất thấp.
Nghĩ đến đây, Nhạc Mai càng không lo ngại gì.
“Các người chui từ đâu ra vậy, có tư cách gì nói chuyện với ta, còn không cút qua một bên.”
Hoa Vãn Vân nghe vậy, đã lấy ra linh khí muốn động thủ.
“Khoan đã.”
“Khoan đã.”
Hai tiếng quát tháo cùng lúc truyền đến.
Nguyệt Mộc Bạch và một nữ tử trung niên một trước một sau đi tới.
Người nữ tử trung niên đó thấy Hoa Vãn Vân thì hơi ngạc nhiên, vội chắp tay vái.
“Thì ra là Hoa sư tỷ. Nhạc Mai không được vô lễ, vị này là nhân vật đứng thứ hai của Hoa Phong ở Cô Nguyệt Hải, Hoa tiền bối.”
Nữ tử trung niên đó xem ra là sư thúc của Nhạc Mai.
Nhạc Mai không quen biết Hoa Vãn Vân, nhưng cũng có biết Nguyệt Mộc Bạch.
Thấy Nguyệt Mộc Bạch đi đến trước mặt Hoa Vãn Vân, chắp tay vái rồi gọi tiếng “Hoa sư tỷ” thì mới biết thân phận của người phụ nữ mặt ngựa này ở trong Cô Nguyệt Hải không hề thấp.
Thì ra vừa nãy Nguyệt Mộc Bạch đi lên phía trước nghe ngóng tin tức, vừa trở về đã nhìn thấy người của Cô Nguyệt Hải và Dao Trì Tiên Tạ đang tranh cãi.
Nguyệt Mộc Bạch gọi một tiếng “Hoa sư tỷ”, vừa định hỏi có chuyện gì.
Lúc này, Diệp Lăng Nguyệt ho mấy tiếng, liếc Nguyệt Mộc Bạch một cái.
Da mặt Nguyệt Mộc Bạch cứng đờ, thêm vào một câu với vẻ cực kỳ không bằng lòng.
“Thái thượng sư thúc.”