Đi cách xa Hoa Vãn Vân một đoạn, Diệp Lăng Nguyệt bỗng dừng bước lại.
Nàng có thể cảm nhận được, ở sau lưng, người đó vẫn còn đang nhìn chăm chú vào mình.
Nàng cố nhịn sự thúc giục quay đầu lại nhìn, vẫn đi về phía trước.
“Tuổi trẻ thật là tốt, nhìn dáng vẻ ân ái của hai người kìa.”
Hoa Vãn Vân quay đầu nhìn, thấy Đế Tân bị Hoàng Tuấn và Tần Tiểu Xuyên kéo lôi đi mới chịu rời khỏi thì nói với vẻ ngưỡng mộ.
Dung mạo Đế Tân xuất chúng, thiên phú cũng có thể gọi là tuyệt đỉnh, điều đáng quý nhất là chàng ta không ỷ vào những ưu thế đó của mình mà trêu hoa ghẹo nguyệt giống như Mã Chiêu, trong mắt chàng ta chỉ có một Diệp Lăng Nguyệt mà thôi.
Nhưng theo Hoa Vãn Vân thấy, Diệp Lăng Nguyệt cũng có tư cách tuyệt đối xứng với Đế Tân.
Tuy nói Diệp Lăng Nguyệt không có sức mạnh Luân Hồi, nhưng Hoa Vãn Vân tin rằng Diệp Lăng Nguyệt tuyệt đối không đơn giản như vẻ ngoài của nàng.
Diệp Lăng Nguyệt và Hoa Vãn Vân đến trước một cửa khẩu cổ.
Khác với những cửa khẩu cổ khác cần phải chờ đợi, cửa khẩu của Nhạn Môn Thành không có nhiều người.
Sau khi giao nộp một lượng linh thạch nhất định, Diệp Lăng Nguyệt và Hoa Vãn Vân đi xuyên qua cửa khẩu cổ, đến trước một dịch chuyển trận cổ lớn.
Trong lúc chờ dịch chuyển trận khởi động, Diệp Lăng Nguyệt và Hoa Vãn Vân trò chuyện với nhau.
“Vãn Vân tỷ, việc của Triệu Thiên Lang tỷ có manh mối gì không?” Diệp Lăng Nguyệt nhìn Thiên Lang Côn mà nàng đã sửa xong đó một cái.
“Có một chút manh mối rồi, nhưng trước khi chưa điều tra rõ ràng thì không tiện nói nhiều. Nói đến việc của Thiên Lang, ta vẫn có chuyện cần nhờ ngươi.”
Nói rồi, Hoa Vãn Vân gỡ thanh Thiên Lang Côn dùng da thú bọc kỹ đó xuống, đưa cho Diệp Lăng Nguyệt.
“Vãn Vân tỷ đây là?”
Diệp Lăng Nguyệt không biết dụng ý của Hoa Vãn Vân.
“Muốn tìm được tung tích của Thiên Lang hoặc là nơi mà trước đó huynh ấy từng đi qua thì cần dùng tinh thần lực khơi ra dấu ấn linh thức bên trong. Ta là người luyện võ, đối với tinh thần lực lại mù tịt không biết gì, vì vậy sau khi đến Nhạn Môn Thành, ta vẫn cần sự giúp đỡ của ngươi.”
Đây cũng là lý do tại sao Hoa Vãn Vân muốn đi cùng Diệp Lăng Nguyệt.
Đương nhiên, nếu Diệp Lăng Nguyệt đi thành tân thủ khác thì Hoa Vãn Vân cũng sẽ thuê phương sĩ bản địa, nhưng những người đó hiển nhiên không bằng Diệp Lăng Nguyệt.
“Thì ra là vậy, việc này dễ thôi mà, sau này đến Nhạn Môn Thành rồi vẫn cần Vãn Vân tỷ quan tâm nhiều hơn.”
Thế là Diệp Lăng Nguyệt nhận lấy Thiên Lang Côn.
Sau lưng, dịch chuyển trận Nhạn Môn cổ đã phát ra một vùng ánh sáng âm u, nhắc nhở hai người có thể bắt đầu hành trình.
“Dịch chuyển trận cổ đã lâu năm chưa tu sửa, một lần chỉ có thể dịch chuyển một người, ta đi vào trước rồi ngươi đi theo sau.”
Hoa Vãn Vân thấy xung quanh không có ai thì đã đi vào dịch chuyển trận trước.
Diệp Lăng Nguyệt ước chừng Thiên Lang Côn trong tay, thân côn nặng trịch lờ mờ tỏa ra vẻ dũng mãnh, nàng có thể tưởng tượng ra lúc đầu Triệu Thiên Lang sử dụng thanh Thiên Lang Côn này thì thực lực chắc chắn rất lợi hại.
Hi vọng lần này đến Nhạn Môn Thành có thể tìm được hung thủ thật sự làm hại huynh ấy, diệt trừ khối u ác trong nội bộ môn phái.
Diệp Lăng Nguyệt đang lặng im suy nghĩ, do sự chú ý đều đặt lên Thiên Lang Côn nên Diệp Lăng Nguyệt không ý thức được, chính vào lúc Hoa Vãn Vân bước vào dịch chuyển trận không bao lâu thì phía sau lưng bầu trời vốn dĩ xám xịt đang nhanh chóng xảy ra thay đổi.
Lượng lớn mây màu đỏ gạch từ hướng Cửu Châu Cổ ùn ùn kéo đến, không khí trở nên loãng ra.
Bỗng nhiên, nàng nghe thấy sau lưng có hai thị vệ vội vã chạy đến.
“Bão nguyên lực sắp đến rồi, tất cả những tạp dịch lập tức lui về ngoài cửa khẩu cổ.”
Nói rồi, hai thị vệ thực lực uyên thâm đã xách Diệp Lăng Nguyệt lên, không chờ nàng phản kháng thì đã kéo Diệp Lăng Nguyệt đi về phía sau giống như con ưng già quắp con gà con vậy.
“Cái gì...” Diệp Lăng Nguyệt đang muốn hỏi bão nguyên lực là gì.
Câu hỏi vẫn chưa ra khỏi miệng thì mắt nàng đã trợn tròn, nhìn về phía trước với vẻ khó mà tin được.
Trên bình nguyên vùng sa mạc cổ rộng lớn, cát vàng đầy trời, một luồng nguyên lực đáng sợ nổi lên.
Toàn bộ tầm nhìn trong chớp mắt thành một vùng mờ nhạt.
Luồng nguyên lực đó xoắn lại với nhau, hình thành một luồng gió xoáy màu vàng nâu tựa như con rồng dài.
Thị vệ thành quen thuộc với khu vực cửa khẩu cổ đều biết, đó là cơn bão đáng sợ nhất ở cửa khẩu cổ.
Đó là một loại hiện tượng thiên nhiên đặc biệt được sinh ra do thiên canh và địa sát xung đột nhau sau khi canh khí và sát khí giữa trời đất tụ lại lắng đọng đến một mức độ nhất định, tên là bão nguyên lực.
Quy mô bão nguyên lực có lớn có nhỏ.
Bão nguyên lực loại hình lớn đủ để khiến một quốc gia bị san thành bình địa trong một giờ đồng hồ.
Bão nguyên lực loại hình nhỏ đủ để nuốt chửng một quả núi.
Còn cơn bão nguyên lực tựa như con rồng dài này thì quy mô nằm giữa loại lớn và loại nhỏ.
Những nơi mà nó quét qua cát bụi mịt mù.
Cây cối bị nhổ bật cả gốc, đập xuống tường thành.
Lượng lớn tường thành lún xuống, những chiếc xe ngựa không kịp né tránh bị cuốn vào giữa cơn bão, chớp mắt bị xé thành từng mảnh.
Diệp Lăng Nguyệt bị hai thị vệ đó kẹp lấy, rút lui về phía sau với tốc độ như bay.
“Nhanh, phía trước chính là cửa khẩu cổ rồi.”
Ba người cùng xông vào cửa khẩu cổ Nhạn Môn.
Nhưng khi cổng lớn của cửa khẩu cổ sắp đóng, bão nguyên lực bỗng nhiên mạnh thêm.
Nguyên lực mà cơn bão mang theo tựa như vô số mãnh thú vừa hung ác vừa điên cuồng.
Tường thành cổ xưa đã bị phá tan thành từng đoạn.
Cổng thành nặng cả mấy trăm cân đè xuống, một thị vệ thành trong đó không kịp kêu lên một tiếng thì đã bị đè bẹp thành đống bùn thịt.
Một người khác thấy tình hình không ổn thì hét về phía Diệp Lăng Nguyệt một tiếng chạy mau, rồi lướt về phía trước nhanh như tên bắn.
Diệp Lăng Nguyệt chưa từng gặp phải tình huống như vậy, nàng theo bản năng muốn vào Hồng Mông Thiên để tránh né một lúc.
Nhưng việc khiến Diệp Lăng Nguyệt kinh ngạc là không biết có phải do sự quấy nhiễu của bão nguyên lực hay không mà nàng nhất thời lại không thể vào Hồng Mông Thiên được.
Nàng bất giác nhớ đến khi ở động Tinh Tú cũng không thể sử dụng Hồng Mông Thiên.
Lẽ nào cửa khẩu cổ và động Tinh Tú giống nhau, đều bị các đại năng tiền bối thiết lập cấm chế đặc biệt nên không thể mở không gian.
Hiện tại Diệp Lăng Nguyệt đã không có thời gian nghĩ nhiều nữa, tình thế vô cùng cấp bách, nếu không thể né tránh được bão nguyên lực thì chỉ có một con đường chết.
Nàng bắt buộc bản thân bình tĩnh lại, nhanh chóng nhìn xung quanh mấy cái.
Lực chân của nàng hiển nhiên là không thể so được với tốc độ của gió lốc.
Ánh mắt của nàng nhìn vào một cửa khẩu cổ ở nơi không xa.
Ở đó tổn hại tương đối ít hơn một chút, có lẽ dịch chuyển trận bên đó vẫn có thể dùng.
Cạnh cửa khẩu đã không còn ai, hiển nhiên các thị vệ thành đều đã tránh đi rồi.
Không kịp nhìn rõ chữ của cửa khẩu, Diệp Lăng Nguyệt lướt vào cửa khẩu cổ.
Nhưng việc khiến Diệp Lăng Nguyệt rất bực bội là cơn bão nguyên lực đó giống như có linh thức vậy, nó cũng ngay lập tức lướt về phía cửa khẩu cổ đó.
Nàng dùng sức chạy nhanh, nhưng bão nguyên lực phía sau lưng lại càng lúc càng đuổi đến gần.
Ở nơi không xa quả nhiên có một dịch chuyển trận, chỉ là chỗ đó ảm đạm âm u, cũng không biết có phải bị các thị vệ thành đóng lại rồi không nữa.
Chỉ là Diệp Lăng Nguyệt lúc này đã không thể quay đầu lại rồi.
Mười bước... chín bước... Diệp Lăng Nguyệt cảm nhận được sau lưng có từng luồng sức gió lạnh thấu xương.
Bỗng nhiên, một luồng sức gió ở sau lưng phả tới.
Thân hình của Diệp Lăng Nguyệt bỗng chốc bị cuốn lên, mắt thấy sắp bị cuốn vào giữa bão nguyên lực.