Tên tiểu tử Chương Tử sao lại chết rồi, vậy bảo bối trên người hắn đâu?
Tần Đông đảo mắt, nặn ra giọt nước mắt cáo già, gào khóc lên.
“Chương Tử à, huynh đệ tốt của ta, sao đệ lại chết rồi.”
Tần Đông chồm lên phía trước, khóc đến mức rất “thương tâm”.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy Tần Đông vứt bỏ người ta lại y quán không thèm hỏi han, thì những tay chân đưa thi thể tới đó thật sự còn tưởng rằng tình cảm huynh đệ của bọn họ rất sâu đậm nữa đó.
Hắn nhân cơ hội gào khóc, lén mò mẫm trên người của Chương Tử một lượt, ngay cả đai lưng cũng không bỏ qua, ngoại trừ thi thể lạnh tanh thì không mò được gì cả.
Tần Đông bất giác giận tím mặt, cũng không để ý bản thân một khắc trước đó còn đang than khóc thảm thiết, hắn tóm lấy một tên tay chân của y quán đứng ở bên cạnh.
“Ta hỏi ngươi, bảo bối trên người của Chương Tử đâu?”
Tần Đông cũng không biết Chương Tử rốt cuộc đã giấu cái gì, nhưng vẫn nhớ lờ mờ rằng Chương Tử lén giấu thứ gì đó.
“Tần thiếu gia, ngài khoan giận dữ, việc này không liên quan gì đến chúng tôi. Trước đó có một nữ nhân trông như cục than đen gây chuyện ở y quán, không những đã cướp mất linh ngọc trên người của đại gia Chương Tử, mà còn phế luôn chân của ngài ấy. Nàng ta còn nói, không hề sợ Quần Anh Xã gì cả, bảo các ngài có bản lĩnh thì đi tìm nàng ta.”
Những tay chân của y quán đó thêm mắm dặm muối, nói một lượt hành vi trước đó của Diệp Lăng Nguyệt.
Tần Đông vừa nghe thế thì nhìn cái chân gãy của Chương Tử lần nữa.
Nhìn vết thương giống hệt với vết thương mà Chương Tử phải chịu ở gần dịch chuyển trận cổ trước đó.
Xem ra là do nữ nhân giả chết đó ra tay.
Nữ nhân đó đã bị trọng thương như vậy mà vẫn không chết, còn vào Hoàng Tuyền Thành?
Nhìn bộ dạng của nàng ta thì chắc là đang tìm đồ bị mất của mình.
“Nữ nhân đó thật sự là ăn tim hùm gan báo rồi, ngay cả Tần thiếu gia và Quần Anh Xã cũng dám đụng vào. Y sư đại nhân cũng bị nàng ta đả thương, lúc này vẫn đang còn nằm đó.”
Mấy tên tay chân của y quán đó nói đoạn, thấy sắc mặt Tần Đông hơi khó coi thì trong lòng âm thầm vui mừng.
Quần Anh Xã ở Hoàng Tuyền Thành là thế lực đứng đầu hô mưa gọi gió, Tần Đông ắt hẳn sẽ không chịu để yên.
“Chẳng qua chỉ là một tân thủ mà lại dám khiêu khích Quần Anh Xã, dù Chương Tử không phải là xã viên chính thức nhưng tốt xấu gì cũng là người của Quần Anh Xã. Nữ nhân đó thật là vô pháp vô thiên. Người đâu, đến nhà trọ, chùa chiền khắp trong thành điều tra, xem thử mấy ngày nay có tân thủ đến lưu trú không, nếu có thì lập tức về báo, ta phải mang người đi băm ả ta thành tám mảnh.”
Tần Đông chưa gặp chính diện Diệp Lăng Nguyệt, chỉ có thể dựa theo miêu tả của mấy tên tay chân y quán đó, phán đoán Diệp Lăng Nguyệt vừa vào thành không lâu.
Quần Anh Xã lập tức đã phái một loạt tay chân tìm kiếm trong thành.
Nhưng tìm cả một ngày, đừng nói là tân thủ, mà ngay cả một nha đầu đen có mặt mũi hơi giống Diệp Lăng Nguyệt cũng không tìm thấy.
Sau khi Tần Đông biết được thì hận đến mức nghiến răng, hắn không thể nào ngờ được lúc này Diệp Lăng Nguyệt đang thoải mái ở phủ thành chủ.
Sau khi giết Chương Tử, đoạt lại Hoàng Lệnh, Diệp Lăng Nguyệt đã vội vã quay về phủ thành chủ.
Nàng giao hai viên linh thạch cho Tư Tiểu Xuân.
“Viên linh thạch này trả trước cho ngươi coi như tiền công tháng này. Việc của vườn hoa cũng đủ phiền phức rồi.” Tư Tiểu Xuân bởi vì chuyện lúc sáng mà có cảm tình hơn với Diệp Lăng Nguyệt, lại biết hai ngày nay Diệp Lăng Nguyệt đều đang rầu vì việc của đay thiên kiếm nên đã trả trước cho nàng một viên linh thạch với vẻ rất hiểu lòng người.
“Cảm ơn ngươi Tiểu Xuân, ngươi đã giúp ta một việc lớn rồi. Đúng rồi, ta muốn hỏi ngươi, những cây đay thiên kiếm trong vườn hoa của lão thành chủ là ai trồng vậy?”
Diệp Lăng Nguyệt đã nhận định, những cây đay thiên kiếm đó là vì bị điêu khắc linh vân nên mới trở nên tràn đầy sức mạnh kỳ quái.
Trước mắt nàng muốn điều tra rõ, rốt cuộc là người nào đã động tay chân trên đay thiên kiếm.
“Là lão thành chủ lúc còn sống và con gái của ông ấy cùng trồng, bởi vì đay thiên kiếm rất dễ chăm sóc, lão thành chủ lúc còn trẻ là một người săn yêu rất nổi tiếng, sự vụ bận rộn nên đến trung niên mới lấy vợ sinh được đứa con gái. Sau khi ông ấy làm thành chủ, vì bận sự vụ của thành nên xao nhãng việc chăm sóc tiểu thư. Ông ấy trồng những cây đay thiên kiếm này là hi vọng tiểu thư có thể giống như đay thiên kiếm, trưởng thành khỏe mạnh thuận lợi.”
Tư Tiểu Xuân thấy kỳ lạ, Diệp Lăng Nguyệt sao lại quan tâm đến những việc này.
“Vậy sau khi lão thành chủ qua đời, có từng đến sân vườn này không?”
Diệp Lăng Nguyệt lại hỏi.
“Không có, lão thành chủ qua đời không bao lâu thì phủ thành chủ có ma xuất hiện, sau khi dọa chết mấy người hầu, lại thêm Hoàng Tuyền Thành ngày càng hỗn loạn nên một số người hầu già và các môn khách thị vệ của phủ thành chủ lúc trước đều lần lượt không từ mà biệt. Trong sân vườn lại càng không có người.”
Tư Tiểu Xuân nhớ lại chuyện xưa, trở nên thương cảm.
“Đa tạ, không còn việc gì khác nữa, ta sẽ nghĩ cách xử lý xong những cây đay thiên kiếm này.”
Diệp Lăng Nguyệt thấy không có chút manh mối nào thì cũng không hỏi thêm nữa.
Nàng đi về chỗ ở của mình.
Lấy ra cây kiếm bị vứt đi lấy được ở chỗ Chu đại sư, tự mình xem.
Trên mỗi thanh kiếm bị vứt đó đều có khắc linh vân không khác bao nhiêu so với linh vân trên đay thiên kiếm.
Diệp Lăng Nguyệt ngưng tụ tinh thần lực, tập trung tư tưởng nghiên cứu những linh vân đó.
Từ buổi trưa cho đến hoàng hôn, rồi đến lúc sắc trời hoàn toàn đen kịt.
Tư Tiểu Xuân đưa cơm tối đến, Diệp Lăng Nguyệt mới như tỉnh lại từ trong mơ.
Sau khi tiễn Tư Tiểu Xuân, Diệp Lăng Nguyệt ăn vài miếng cơm. Nghiên cứu linh vân cả một buổi chiều nên nàng đã có chút manh mối, chỉ cần thực hành một chút thì có thể xác định có thể phá hoại linh vân trên đay thiên kiếm không.
Lúc này, Diệp Lăng Nguyệt bỗng nhiên nhớ ra.
Nàng đã tìm lại được Hoàng Lệnh, nàng vội vàng lấy nó ra.
Đưa một phần tinh thần lực của bản thân vào trong Hoàng Lệnh.
Ở trong tay người thường, Hoàng Lệnh tựa như mảnh ngọc, nhưng sau khi tinh thần lực của Diệp Lăng Nguyệt truyền vào thì con chim phượng sinh động như thật trên đó tựa như đang sống dậy vậy, nhanh nhẹn xòe cánh ra.
Tâm tư của Diệp Lăng Nguyệt cũng theo Hoàng Lệnh bay đến Ngũ Linh Thành xa xôi.
Mấy ngày nay, người ra vào trong Ngũ Linh Thành đều chú ý đến, ở cạnh cổng thành có một thiếu niên đang ngồi xếp bằng.
Thiếu niên không hề cử động, tựa như bức tượng đá vậy.
Dung mạo và phong thái của hắn lại càng thu hút sự quan tâm của vô số người.
Đế Tân đang đợi tin tức của cửa khẩu cổ, còn Vũ Duyệt thì vẫn ở bên cạnh Đế Tân.
“Đã qua hơn hai mươi tiếng rồi, lục đệ vẫn không ăn không uống, cứ tiếp tục như vậy thì cho dù là thân thể bằng sắt cũng không chịu được.”
Vũ Duyệt sốt ruột đến nỗi cứ đi quanh tại chỗ.
Hơn hai mươi tiếng này, đối với Vũ Duyệt và Đế Tân mà nói đều như là sống một ngày bằng một năm.
Ngoại trừ Ngũ Linh Thành, trong tám tòa thành tân thủ còn lại đã có sáu bảy thành lần lượt đưa tin tới.
Nói là trong thành không có nữ tân thủ nào tên là Diệp Lăng Nguyệt.
Thời gian trôi qua nhanh nhưng tin tức của Diệp Lăng Nguyệt vẫn bặt vô âm tín.
Vũ Duyệt rất hiểu tính khí của Đế Tân, nếu hai mươi tư tiếng đã trôi qua mà vẫn không có tin tức của Diệp Lăng Nguyệt, chỉ sợ hắn sẽ gây ra hành động càng kịch liệt hơn trước đó, việc này khiến Vũ Duyệt sao có thể không lo lắng.
“Có rồi, có rồi, cuối cùng một thành tân thủ Hoàng Tuyền Thành vừa đưa tin tới. Diệp Lăng Nguyệt... trong Hoàng Tuyền Thành có một nữ tân thủ đến, tên là Diệp Lăng Nguyệt. Nhưng... không biết vì sao vẻ ngoài của tân thủ đó hình như có chút khác với mô tả mà các người cung cấp trước đó.”
Chính vào một giờ cuối cùng khi hoàng hôn sắp buông xuống, Chương Toàn vội vàng chạy tới, mang theo một tin tức khiến người ta phấn khởi nhưng đồng thời lại rất khó bề tưởng tượng.