Ngày hôm sau, Diệp Lăng Nguyệt vẫn thức dậy như thường ngày.
Hoàng Lệnh ở bên cạnh vẫn đang nằm yên đó.
Nghĩ đến cuộc trò chuyện với Đế Tân tối qua, Diệp Lăng Nguyệt cười cười, cất Hoàng Lệnh đi.
Nàng đi đến trong sân vườn, đến Hoàng Tuyền Thành đã là ngày thứ ba rồi, Diệp Lăng Nguyệt cũng đã bắt đầu quen với mọi thứ ở bên này, bao gồm cả bầu trời mịt mù luôn ảm đảm, không nhìn thấy mặt trời.
Trong sân vườn hôm nay không nghe thấy tiếng rèn, chắc là Tư Tiểu Xuân đã nghe lệnh của thành chủ nên không còn luyện khí nữa.
Diệp Lăng Nguyệt đi đến trong vườn hoa.
Giọt sương buổi sớm đã làm ướt đẫm đay thiên kiếm trong vườn hoa.
Từng cây đay thiên kiếm tựa như những cây giáo sừng sững ở trong vườn hoa, trên mặt lá, những đường vân thực vật màu vàng nhạt đó bị sương sớm làm ướt đẫm, trông rất rõ nét.
Ngủ ngon giấc cả đêm làm cho tư duy của Diệp Lăng Nguyệt trở nên vô cùng minh mẩn.
“Đến lúc động tay thực hiện một phen rồi.”
Diệp Lăng Nguyệt tìm đúng một cây đay thiên kiếm cao hơn nàng một cái đầu, vận sức mạnh Thiên Địa.
Diệp Lăng Nguyệt từng để ý, trước đây Tư Tiểu Xuân điêu khắc linh vân là dùng nguyên lực thẩm thấu vào lực ngón tay, nàng vốn dĩ cũng muốn dùng cách tương tự, nhưng sau khi suy nghĩ thì nàng phát hiện, làm như vậy linh lực hao tổn quá lớn.
Nếu không dùng ngón tay, ngược lại trực tiếp vận dụng Quỷ Môn Thập Tam Châm mà nàng tu luyện thì có lẽ hiệu quả sẽ tốt hơn, ít nhất về mặt hao phí sức mạnh Thiên Địa sẽ tiết kiếm hơn rất nhiều.
Ánh mắt của Diệp Lăng Nguyệt sáng ngời, nhìn chăm chú linh vân trên đay thiên kiếm.
Hít thở một hơi thật sâu, giữa ngón tay của Diệp Lăng Nguyệt đã ngưng tụ một luồng sức mạnh Thiên Địa.
Khi Diệp Lăng Nguyệt mới học Quỷ Môn Thập Tam Châm, lực châm chỉ có thể tồn tại với hình thức của nội lực.
Nhưng nàng liên tiếp lĩnh ngộ năm châm đầu tiên của Quỷ Môn Thập Tam Châm, đặc biệt là sau khi đã thấu hiểu Tiểu Vô Lượng Chỉ và châm thứ năm của Quỷ Môn Thập Tam Châm thì có đột phá, đã có thể ngưng tụ lực châm thành hình.
Cũng chính là châm thứ sáu của Quỷ Môn Thập Tam Châm - Quỷ Châm
Sức mạnh Thiên Địa đó nhanh chóng thay đổi, cuối cùng biến thành một cây châm lông tơ kích thước bằng sợi lông con trâu.
Diệp Lăng Nguyệt tập hợp toàn thân, cây châm lông tơ trong tay đã rơi lên linh vân của đay thiên kiếm.
Thông thường mà nói, linh vân chỉ có thể điêu khắc lên thân linh khí, nhưng đối với một số sinh linh có sức sống và độ mạnh khác thường thì cũng có thể điêu khắc linh vân được.
Lần này, khi Quỷ Châm của Diệp Lăng Nguyệt chạm phải đay thiên kiếm, thì đay thiên kiếm không lập tức phản kích lại.
Diệp Lăng Nguyệt nhớ lại linh vân trên cây kiếm bị vứt bỏ mà tối qua đã ghi nhớ, Quỷ Châm trong tay đã đâm xuống linh vân của đay thiên kiếm một cách cực nhanh.
Chỉ nghe thấy trong không khí truyền ra mấy tiếng vang “rào rào” cực kỳ nhỏ.
Linh vân vốn dĩ tỏa ra ánh sáng kim loại trên đay thiên kiếm đã bị Diệp Lăng Nguyệt dùng Quỷ Châm cắt đứt.
Tiếp đó, màu sắc của linh vân nhanh chóng u ám lại.
Đay thiên kiếm hơi run rẩy, chớp mắt đã mất đi ánh sáng vàng, trở thành xanh biếc. Xem ra linh vân một khi bị phá hoại thì độ bền của bản thân đay thiên kiếm cũng giảm đi nhiều, không khác gì với thực vật thông thường.
Diệp Lăng Nguyệt không còn do dự nữa, rút linh kiếm đã được mài sắc ra, một đao chém xuống.
Đay thiên kiếm bị chém thành hai đoạn.
“Thành công rồi!”
Diệp Lăng Nguyệt phát ra một tiếng hoan hô.
Có một thì sẽ có hai, Diệp Lăng Nguyệt dựa vào Quỷ Châm, dùng sức mạnh Thiên Địa nhanh chóng phá hoại linh vân của đay thiên kiếm trong vườn hoa.
Mãi cho đến tầm buổi trưa, đã có mấy trăm cây đay thiên kiếm bị Diệp Lăng Nguyệt chém rơi, vườn hoa vốn dĩ mọc rậm rạp, ngay cả nơi để chân cũng không có thì giờ đây rất nhanh đã được mở ra một khu vực trống.
“Đây là?”
Chỉ nghe thấy loảng xoảng một tiếng, Diệp Lăng Nguyệt đã mệt đến mức đầu đầy mồ hôi quay đầu lại, nhìn thấy Tư Tiểu Xuân vẻ mặt ngẩn tò te đứng ở nơi không xa.
Thì ra thời gian này Tư Tiểu Xuân đưa cơm trưa đến.
Nhìn thấy từng cây đay thiên kiếm bị Diệp Lăng Nguyệt chặt xuống, Tư Tiểu Xuân suýt chút nữa tưởng rằng mình bị hoa mắt.
“Lăng Nguyệt, ngươi làm sao làm được vậy, những cây đay thiên kiếm này ta đã thử vô số lần mà đều không thành công, ngươi...” Tư Tiểu Xuân nói xong mới phát hiện bản thân đã nói hớ, hắn có hơi ngại ngùng đến nỗi đỏ cả mặt.
Thực ra trước đây hắn cũng thử dọn dẹp đay thiên kiếm, nhưng làm hỏng mấy món linh khí mà vẫn không thành công.
Hắn thậm chí từng nghĩ dùng các cách như dùng lửa công kích hay chôn đất, nhưng vẫn không có tác dụng.
“Thực ra không rắc rối lắm, Tiểu Xuân, ngươi có để ý đến trên những cây đay thiên kiếm này đều bị người ta điêu khắc linh vân không, hơn nữa là linh vân thuộc tính kim.”
Diệp Lăng Nguyệt quyết định không giấu giếm nữa, nói hết với Tư Tiểu Xuân việc bản thân vô tình phát hiện linh vân ở chỗ Chu đại sư, từ đó nghi ngờ trên đay thiên kiếm có linh vân.
“Thì ra là linh vân ư? Nhưng mà rốt cuộc là người nào lại điêu khắc linh vân trên những cây đay thiên kiếm này chứ?”
Tư Tiểu Xuân ban đầu vẫn có hơi khó tin, cho đến khi hắn nhìn thấy những linh vân đó mới xác nhận lời Diệp Lăng Nguyệt nói là thật.
“Việc đó thì ta không biết.” Diệp Lăng Nguyệt thực ra muốn nói, có lẽ Tư Tiểu Xuân nên hỏi thành chủ đại nhân thử.
Suy cho cùng phủ thành chủ là nhà riêng, người có thể ra vào phủ thành chủ mấy năm nay tổng cộng không quá hai người.
Nhưng Diệp Lăng Nguyệt cũng không dám chắc chắn, thành chủ có biết chuyện này hay không.
Trước khi chưa có chứng cứ chính xác, Diệp Lăng Nguyệt quyết định khoan biểu lộ ra sự hoài nghi của nàng.
“Đúng rồi, chuyện của đay thiên kiếm ta nghĩ ngươi tạm thời đừng nói với thành chủ. Ta định chờ sau khi sân vườn chỉnh đốn xong hoàn toàn rồi cho thành chủ một tin mừng.”
Diệp Lăng Nguyệt lừa Tư Tiểu Xuân.
“Được, ngươi yên tâm, mấy ngày nay thành chủ vừa hay vì có vài việc nên đã ra khỏi thành, ngươi cứ việc ra tay chỉnh đốn, chờ khi thành chủ quay về thì nhất định sẽ rất ngạc nhiên mừng rỡ.”
Tư Tiểu Xuân vừa nghĩ đến biểu cảm khi thành chủ nhìn thấy nơi ở của lão thành chủ đã khôi phục lại như ban đầu thì rất vui.
Tư Tiểu Xuân tuyệt đối không thể ngờ được, chờ đến mấy ngày sau, khi thành chủ Hoàng Tuyền quay về thì quả thực rất kinh ngạc... chỉ là không hề ngạc nhiên mừng rỡ mà rất kinh hãi.
Có sự phối hợp của Tư Tiểu Xuân, mấy ngày tiếp theo đó, Diệp Lăng Nguyệt dứt khoát không ra khỏi phủ, cùng với Tư Tiểu Xuân loại bỏ đay thiên kiếm của phủ thành chủ
Nhưng Diệp Lăng Nguyệt không hề dọn sạch hết toàn bộ đay thiên kiếm, nàng để lại một số đay thiên kiếm có linh vân.
Mãi cho đến hoàng hôn của ngày thứ ba, vườn hoa của phủ thành chủ cơ bản đã được dọn hoàn tất.
Con đường đá xanh được lát gọn gàng sạch sẽ, mấy căn phòng được thu dọn lại.
Nhờ sự dọn dẹp của người hầu vạn năng Tư Tiểu Xuân, tiểu viện đổ nát mấy năm giống như được hồi sinh trở lại.
“Tiểu Xuân, việc còn lại cứ giao cho ta đi, mấy ngày nay ngươi cũng đủ mệt rồi, không làm phiền ngươi nữa.”
Diệp Lăng Nguyệt sau khi đẩy Tư Tiểu Xuân đi, chuẩn bị thu dọn đay thiên kiếm hôm nay mới đốn hạ, đang định rời đi.
Lúc này, nàng bỗng nhiên nghe thấy âm thanh gì đó nên bước chân khựng lại.
Nhưng đến khi Diệp Lăng Nguyệt đứng lại, chăm chú lắng nghe thì không có âm thanh gì cả.
Trời đã hoàn toàn tối đen rồi.
Trong bụi cỏ xung quanh, phát ra tiếng côn trùng kêu trầm bổng.
“Lẽ nào là mệt nhọc quá độ nên nghe lầm rồi.”
Diệp Lăng Nguyệt lắc lắc đầu, giữa ngón tay một đám lửa xám hiện ra, đốt sạch sẽ đống đay thiên kiếm đó, lúc này mới rời khỏi vườn hoa.
Sau khi Diệp Lăng Nguyệt rời khỏi không lâu, trong sân vườn lại truyền đến loạt tiếng kêu sởn gai ốc, âm thanh đó vừa giống người lại vừa giống như dã thú.