Kết thúc vụ án mạng của Lý gia, đám người của Nghiêm Vân Khải và Ninh Vô Tâm đứng ngoài cửa Lý gia cáo từ.
Lúc tới là cảnh tượng náo nhiệt, lúc đi lại là cảnh tiêu điều thê lương, tất cả đều nghĩ dường như đã trải qua mấy đời, người nào cũng tinh thần ủ rũ không phấn chấn, trong lòng không khỏi cảm thấy đau thương.
Thiếu Ngôn nắm tay Nghiêm Vân Khải, đôi mắt sưng đỏ, nhiều ngày nay bị dằn vặt đến không còn hình người, “Vương gia trên đường cẩn thận. Chờ Thiếu Ngôn xong chuyện, sẽ đến vương phủ quấy rầy Vương gia.”
Nghiêm Vân Khải gật đầu, không biết nên an ủi thế nào mới tốt, không thể làm gì khác ngoài nói, “Thiếu Ngôn bảo trọng, xin nén bi thương mà thuận theo mọi chuyện.”
Nói xong, hắn và Ninh Vô Tâm lên xe ngựa, hướng mọi người chào từ biệt.
Ninh Vô Tâm ngồi trong xe ngựa, nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng cảm thấy khó chịu, lập tức nhào vào trong lòng Nghiêm Vân Khải, “Phá được vụ án này, ta lại cảm thấy không tốt. Thận Ngôn chỉ là một người si tình, giết đều là những người đáng chết, tại sao lại bị bắt đi?”
Nghiêm Vân Khải yên lặng một hồi, nhẹ giọng nói, “Hắn sẽ không sao. Ngươi không cần phải lo lắng.”
Ninh Vô Tâm giật mình nói, “Ngươi có ý gì?”
“Qua một thời gian nữa ngươi sẽ hiểu.” Nói xong thì không nhắc lại nữa.
Một tháng sau, quan doãn báo lên trong đại lao chết một phạm nhân, người này chính là người đã sát hại Nhất phẩm uy vũ tướng quân Thận Ngôn. Mấy ngày sau, hai mươi vạn lượng bạc trắng của Thận Ngôn bị một người thần bí mang đi từ một ngân phô (ngân hàng bạc?). Từ đó về sau, người tên Thận Ngôn trên thế giới này đã biến mất, ngược lại lại sinh ra một thương nhân tên gọi Vu Sinh, trong nhà thờ phụng một bài vị ghi “Linh vị của nguyên phối Lý thị Ngân Sương”, một thân một mình, cả cuộc đời này.
Đương nhiên, những chuyện này đều là nói sau.
Thời điểm Ninh Vô Tâm biết Lý Thận Ngôn chết, hiểu ra đây là kiệt tác của Nghiêm Vân Khải, lập tức hỏi, “Thái độ làm người của ngươi chính trực, suốt đời thi hành luật pháp, vì sao lại để cho người này một con đường sống?”
Nghiêm Vân Khải trầm mặc hồi lâu, “Thân phận của ta mặc dù không thể áp đảo được luật pháp, thế nhưng không thể không tiếc hận. Theo luật pháp, Ngân Sương chết, Thận Ngôn cho dù có báo quan phủ cũng sẽ không có ai quan tâm. Hắn tuy rằng hành sự cực đoan, nhưng đây cũng là do không còn cách nào khác. Chuyện của Thận Ngôn, căn bản là do pháp luật không công bằng. Nếu muốn công bằng xử trí Thận Ngôn, trước hết pháp luật phải công chính mới được. Nghĩ đến đây, trong lòng ta đối với hắn chỉ có xấu hổ.”
Đương nhiên, điều này cũng là nói sau.
(Thận Ngôn sau này trong một vụ án sẽ đóng một vai trò quan trọng. Không có hắn, Ninh Vô Tâm sẽ chết. Mọi người không cần lo lắng cho vận mệnh của hắn.)
Lại nói hai người đang tựa cùng một chỗ với nhau, nghe thấy một trận vó ngựa dồn dập truyền đến từ phía sau, có ngươi hô to, “Vương gia dừng bước! Hoàng thượng có chỉ, truyền Vương gia tiến cung!”
Nghiêm Vân Khải nhíu mày.
Sau lần tiến cung trước, hắn một chút cũng chẳng muốn gặp lại tên hoàng đế kia, chỉ hận không thể cách y xa nhất có thể.
Chỉ tiếc rằng, hắn là thần tử, không được không theo, không thể làm gì khác hơn là cho xe ngựa dừng lại, cùng Ninh Vô Tâm nhảy xuống chờ.
Vài con khoái mã lao nhanh trên nền tuyết đọng, phía trên là mấy người mặc cung phục của thái giám.
Người dẫn đầu là Liên công công.
Bốn con ngựa miễn cưỡng dừng ngay trước mũi xe ngựa, hai vó giương cao, ngửa mặt lên trời hí vài tiếng dài rồi lập tức yên tĩnh trở lại, đạp đạp hai chân, trong mũi phun ra nhiệt khí.
Vài người xuống ngựa, Liên công công oán trách nói, “Vương gia đi nhanh quá! Nếu như chúng ta không đuổi kịp, cái đầu này chắc chắn sẽ rớt!”
Nghiêm Vân Khải không thể làm gì khác hơn ngoài cười theo, “Không biết hoàng thượng cho gọi là vì chuyện gì?”
Hắn vốn dự định sau khi trở về sẽ viết một bản tấu chương nói rõ sự việc là được, bây giờ còn phải vào trong cung?
Liên công công thấp giọng nói, “Vương gia không biết, trong cung gần đây xảy ra việc lạ. Hoàng thượng muốn vương gia vào trong cung đuổi oán linh.”
Nghiêm Vân Khải dở khóc dở cười.
Hắn xử án đã đành, giờ còn thêm tróc nữ quỷ, xua đuổi oán linh?
Nhưng mà, hoàng thượng triệu kiến, hắn không có lý do gì để từ chối, không thể làm gì khác hơn ngoài nói, “Xin mời Liên công công. Bản vương sẽ theo sát phía sau.”
Liên công công liền vội vã cười, dặn hắn nhanh lên một chút, rồi lên khoái mã về cung bẩm báo trước.
Nghiêm Vân Khải nắm tay Ninh Vô Tâm, lúng túng nói, “Niệm Chi, xem ra chúng ta phải ở trong cung mấy ngày.”
========================
Đoàn người một canh giờ mới tới trong cung, hoàng đế đã sắp xếp xong xuôi cho hắn Ti Hoa cung để bọn hắn ở lại.
Ti Hoa cung này là nơi ở trước đây của hắn khi còn là Tứ hoàng tử.
Không lâu sau khi mọi người tự chỉnh lý xong, Liên công công đến tuyên chỉ, nói ở đình Chiêu Viên có chuẩn bị dạ yến, lệnh tất cả mọi người đến uống rượu, để ăn mừng vụ án của Lý Phụng Tiên đã được phá.
Mọi người vội vàng mặc vào chính trang, rất nhanh đi tới đình Chiêu Viên, mãi đến lúc hoàng đê giá lâm.
Trong lòng Ninh Vô Tâm không khỏi rất tò mò.
Đây là lần đầu tiên y nhìn thấy hoàng đế.
Y cẩn thận quan sát, mà càng quan sát lại càng cảm thấy không thích hợp.
Cả người hoàng đế tản ra hơi thở tôn quý và phong phạm, có phần uy nghiêm vô thượng, nhưng cũng lộ ra hượng vị nho nhã, hơn nữa còn là một mỹ nam tử hoàn hảo.
Mỹ nam tử này, hiện đang vô cùng để ý tới Nghiêm vân Khải, thỉnh thoảng mời rượu, ngay cả mình cũng uống rất nhiều.
Tịch yến tiến hành được hơn nửa, hoàng thượng hứng khởi, bảo Nghiêm Vân Khải ngồi bên cạnh mình, tự mình rót rượu mời hắn.
Mặt Nghiêm Vân Khải lộ vẻ xấu hổ, nhưng vẫn cầm chén ngấp một ngụm.
Hoàng thượng cao hứng, bản thân cũng một chén lại một chén uống liên tục.
Không biết là bởi vì say rượu hay do mượn rượu giả bộ, tên đó thỉnh thoảng lại ôm Nghiêm Vân Khải, lôi léo tay áo hắn dán lên mặt mình, một bên ghé vào lỗ tai hắn lặng lẽ nói một bên cười.
Đối mặt với tình cảnh này, Ninh Vô Tâm nhìn hai người, cảm thấy có phần hoảng hốt.
Ánh mắt của y nhìn rất rõ, vị hoàng đế này đối với Nghiêm Vân Khỉa có tâm tư như vậy
Hai người kia rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?
Lẽ nào từ nhỏ tới giờ đều như vậy sao?
Lẽ nào từ nhỏ đã như vậy sao?
Ninh Vô Tâm ngơ ngác giơ ly rượu lên.
Nghiêm Vân Khải đối với y vẫn luôn bị động, y vẫn cho rằng đây là do tính cách người này đã vậy nên không thèm để ý.
Lẽ nào, hắn và hoàng huynh hắn vốn đã có chút gì gì đó, nhưng bởi vì ánh mắt thế tục cho nên không thể cùng một chỗ?
Ninh Vô Tâm đột nhiên nhớ tới, Bao Từ đã từng nói, Nghiêm Vân Khải và hoàng đế hiện tại tình cảm rất tốt.
Lúc nhỏ, có đôi khi hai người còn cùng ăn cùng ở.
Nghiêm Vân Khải từ mười lăm tuổi bị điều đến đất phong của mình, hoàng thượng hàng năm cũng nhất định triệu kiến một lần, an ủi nỗi tương tư.
Đối với đệ đệ mình có tình cảm tương tư?
Vậy coi là cái gì?
Ninh Vô Tâm ngửa cổ, nâng ly rót cạn rượu vào bụng.
Y đột nhiên lại nghĩ tới một việc.
Mấy hôm trước, Nghiêm Vân Khải về từ hoàng cung, rõ ràng là đã tắm rửa qua.
Ninh Vô Tâm cảm thấy hỗn loạn, tại sao hắn lại muốn tắm rửa?
Lúc đó y không có suy nghĩ nhiều, hiện tại lại đột nhiên cảm thấy quái dị.
Người nào đi yết kiến hoàng đế lại phải tắm rửa xong rồi mới về?
Y vốn không phải là người có lòng dạ hẹp hòi, thế nhưng hoàng đế nhìn Nghiêm Vân Khải cũng lâu quá rồi.
Trong đầu của y đột nhiên vang lên câu nói của Thận Ngôn, “Nhìn ánh mắt một người, quả nhiên không thể nhìn quá lâu a. Nhìn lâu rồi, liền sẽ thích…”
Ninh Vô Tâm ngửa cổ, uống cạn một chén rượu nữa, ánh mắt không nhịn được mà nhìn chăm chú vào Nghiêm Vân Khải và hoàng thượng đang ngồi bên cạnh.
Hoàng thượng rõ ràng đã say mèm, đang cầm lấy tay Nghiêm Vân Khải, thì thào nói bên tai hắn.
Sắc mặt Nghiêm Vân Khải xấu hổ, lại chỉ có thể để mặc cho người đó cầm lấy tay mình.
Ninh Vô Tâm lại uống thêm một ché rượu.
Vương gia, trong lòng ta có điểm khó chịu, ngươi có biết hay không?
========================
Canh tư, cuối cùng mọi người cũng về hết, hoàng đế đã uống say mèm, đã quay về nghỉ ngơi.
Ninh Vô Tâm cũng có chút đứng không vững, y túm lấy người đi bên cạnh mình, phân không rõ là mình đang đỡ hắn, hay là hắn đang đỡ chính y.
Nghiêm Vân Khải thì cảm thấy như trút được gánh nặng,
Cuối cùng… Cũng ứng phó xong hoàng đế.
Hoàng đế một mực nói chuyện bên tai hắn rằng nhớ bản thân hắn cỡ nào, chờ xử lý xong chỗ thái hậu chắc chắn sẽ đem mình hồi cung.
Đương nhiên, người trrong miệng hoàng đế chắc chắn không phải là hắn, mà chính là vị vương gia chân chính đang không biết ở nơi nào kia.
Hắn sờ sờ tay Ninh Vô Tâm.
Đêm nay, không có vụ án, cuối cũng hai người cũng được ở chung một chỗ a…
Trong lòng hắn không khỏi có chút kích động.
Niệm Chi vẫn luôn “muốn”, bản thân hắn làm sao lại không giống vậy?
Đêm nay, chắc không có vấn đề đi.
Hai người nghiêng ngả lảo đảo trở lại phòng ngủ của hắn,Nghiêm Vân Khải đặt Ninh Vô Tâm lên giường, lập tức bảo Bao Từ đóng kỹ cửa rồi rời đi.
Ninh Vô Tâm tuy rằng uống say, nhưng vẫn còn một chút ý thức.
Trong mông lung, y cảm thấy y phục của mình chậm rãi bị cởi ra, một người ôm chặt y, hôn lên môi.
Thần trí của y bỗng nhiên trở nên có chút thanh tỉnh, nhớ lại cảnh ở yến hội vừa rồi, không lên nổi tinh thần.
Tình cảm của vương gia, rốt cuộc là ở trên người nào?
Ngày đó trong cung, tại sao lại phải tắm rửa rồi mới về?
Trong lòng Nghiêm Vân Khải có chút quái dị, hàm hồ hỏi, “Niệm Chi?”
Ninh Vô Tâm hơi sững sờ, vội vàng hôn đáp trả, thế nhưng lại có điểm không yên lòng, nụ hôn có phần nhạt nhẽo vô vị.
Hai người hôn hôn, bầu không khí càng ngày càng xấu hổ, cuối cùng ngừng lại.
Nghiêm Vân Khải ngồi xuống, cầm lấy tay Ninh Vô Tâm, trong ngực có chút nóng nảy.
Ánh mắt hắn không nhìn thấy, không biết biểu tình trên mặt y, trong lòng kỳ thực không hề có cảm giác an toàn.
Hắn biết người này bên người mình không phải vì tư lợi.
Khi thích mình, y sẽ mặc kệ tất cả mà tiến lên.
Lúc y không thích mình, ngay cả che giấu y cũng không thèm che giấu.
Bộ dáng bây giờ của Niệm chi, thực sự khiến hắn cảm thấy hoảng hốt.
Y không có ý tứ đó với mình sao?
Nghiêm Vân Khải cố cười nói, “Niệm Chi, chúng ta vẫn không có thời gian cùng một chỗ, đêm nay không có án tử, trong lòng không có gì lo lắng, ngươi có bằng lòng hay không?”
Ninh Vô Tâm không nói lời nào.
Ngực Nghiêm Vân Khải ngày càng bất an.
Ninh Vô Tâm cho tới nay vẫn luôn muốn ấy ấy đó đó, hiện tại hắn chủ động lại không dậy nổi hứng thú của y sao?
Hắn lại cố cười nói, “Niệm Chi, vẫn luôn là ta không tốt. Trước đây ngươi muốn, ta đều từ chối, là ta sai.”
Nói xong, hắn đè Ninh Vô Tâm xuống giường, có điểm hốt hoảng hôn y.
Niệm Chi, ngươi thực sự không có ý đó với ta hay sao?
Ninh Vô Tâm cảm giác được hắn hoảng loạn, trong lòng bỗng cảm thấy ấm áp.
Y Nghĩ, tốt hơn hết vẫn là hỏi rõ thì hơn, nói không chừng có hiểu lầm nào đó.
Y nâng đầu hắn lên, “Ngày đó ngươi gặp hoàng thượng, tại sao lại phải tắm rửa rồi mới về?”
Mặt Nghiêm Vân Khải nổi lên xấu hổ,
Chuyện đêm đó, thực sự rất khó giải thích.
Ngay cả chính hắn cũng không biết đến tột cùng là xảy ra chuyện gì.
Ninh Vô Tâm nhìn bộ dạng này của hắn, trong lòng không khỏi lạnh lẽo.
Thực sự không thể giải thích sao?
Hay là không muốn giải thích?
Trong mắt y lập tức dâng lên nước mắt.
Y đẩy Nghiêm Vân Khải xuống, định xuống giường.
Nghiêm Vân Khải hốt hoảng gắt gao ôm lấy y, lại không tìm ra được cớ nào để nói, liền nói luôn miệng, “Niệm Chi, ta xin thề không có phát sinh chuyện nào không đúng! Hoàng thượng đối với ta thế nào ta không biết, thế nhưng ta chỉ thích một mình ngươi! Thật sự!”
Ninh vô Tâm ngẩn ra, trong lòng cảm thấy rung động.
Ngay từ lần đầu biết Nghiêm Vân Khải, người này chưa từng nói câu nào ngọt ngào đối với y.
Vương gia nói thích y!
Hắn trước đây chưa từng nói qua!
Nghiêm Vân Khải cảm thấy y không còn lộn xộn nữa, lập tức kéo y về giường, lẩm bẩm nói, “Ngươi hãy tin ta! Ta thề với trời, tuyệt đối không hai lòng.”
hắn ngoại trừ nói như vậy, thực sự không còn biện pháp nào khác.
Trong lòng hắn bỗng nhiên khẽ động, chẳng lẽ phải đem bí mật của mình nói ra sao?
Ninh Vô Tâm vui sướng, chậm rãi quấn lên thân thể hắn, bàn tay vói vào trong y phục hắn.
Nghiêm Vân Khải cảm thấy người dưới thân nhiệt tình, không khỏi hơi đỏ mặt, hai ngươi dán sát vào nhau, dần dần bén lửa.
Nghiêm Vân Khải bị Ninh Vô Tâm cắn cắn dái tai, thở dốc nói, “niệm chi, ta muốn nói cho ngươi một việc… chuyện này… Là bí mật của ta…”
Ninh Vô Tâm lẩm bẩm nói, “Chờ chút… Sau này rồi nói sau được không…”
Nghiêm Vân Khải cũng không muốn suy xét vấn đề này thêm nữa, kéo quần áo người dưới thân xuống, hôn dọc thân thể y, một hơi ngậm lấy cái xxx
Ninh Vô Tâm nắm lấy tóc hắn, rên rỉ từ từ mất đi khống chế.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng đập cửa mãnh liệt, thanh âm hoảng loạn của Liên công công truyền vào, “Vương gia! Không xong rồi! Có án mạng xảy ra! Hoàng thượng thỉnh vương gia đến xem!”
hai người cùng ngẩn ngơ.
Nghiêm Vân Khải vội vàng đứng dậy, Ninh Vô Tâm vẫn còn ngơ ngác ngồi ở trên giường, cảm thấy không nói nên lời.
Nghiêm Vân Khải vội vàng ôm lấy y, “Niệm chi?”
Hắn cẩn thận nghe, người bên người nửa này không có động tĩnh dần dần truyền đến tiếng khóc, còn kèm theo giọng mũi khàn khàn như động vật nhỏ lúc đang điên cuồng.
Thanh âm kia càng lúc càng lớn, Nghiêm Vân Khải vôi vàng ôm chặt lấy y, chặn lại miệng y, không ngừng trấn an, “Hôm nào… Hôm nào chúng ta tiếp tục… Ngoan…. chờ thêm chút nữa…”
Thanh âm Liên công công lại truyền vào, “Vương gia, ngải tỉnh chưa? Hoàng thượng đang chờ đây! Vương gia!”
Ninh Vô Tâm càng cảm thấy khó chịu, miệng bị Nghiêm Vân Khải chặn lại, mơ hồ bật ra tiếng khóc, thanh âm thê thê thảm thảm, “Vì sao… Vì sao đêm đầu tiên của ta khó như vậy… Ta lớn lên không khó nhìn… Da cũng tốt… Phía dưới cũng rất chặt chẽ… Vì sao… Vì sao a…~~~”