Thần Y, Ngươi Thật Cao Lãnh!

Chương 36

Nghiêm Vân Khải mở miệng nói: “Không biết trong khoảng thời gian này, có phải nương nương thường xuyên cảm thấy đồ ăn có chút ngấy đúng không?”

Cầm phi suy nghĩ một chút rồi nói: “Đúng là như vậy. Mấy ngày qua, có nhiều lần, ta đều cảm thấy Ngự Thiện phòng chuẩn bị đồ ăn có chút không hợp khẩu vị, hẳn là do mang thai gây ra.”

Ninh Vô Tâm lắc đầu một cái, “Nương nương đã mang thai hơn năm tháng, làm sao đột nhiên lại thay đổi vị giác được. Nguyên nhân của việc này, chỉ sợ là do Ngự Thiện phòng làm ra.”

Nghiêm Vân Trạch cau mày, nhìn về phía tổng quản Ngự Thiện phòng đang đứng, thái giám này vội vàng quỳ xuống dập đầu, không ngừng run rẩy.

Nghiêm Vân Khải nói, “Lúc chúng ta điều tra, thấy rằng thiện thực của Cầm phi nương nương được chuẩn bị rất cẩn trọng khó có thể bị hạ độc được. Sau đó, chúng ta phát hiện người đáng nghi thường qua lại thân thiết với Thường Phong, còn thường xuyên tặng cho hắn đồ ăn hắn thích. Vậy nên, ta đã hiểu rõ. 

Cầm phi hỏi, “Hiểu cái gì?”

“Cháo của nương nương không hề bị hạ độc, cho nên ngân châm mới không kiểm tra ra được gì. Trong cháo của nương nương, nhiều lắm chỉ cho thêm một ít dầu mỡ. Khứu giác của nương nương nhạy bén, vừa ngửi một cái lập tức cảm thấy nuốt không nổi, liền đem cháo thưởng cho Thường Phong, để cho hắn uống.”

Cầm phi gật đâu, “Lúc ấy quả thật là như thế. Vậy Thường Phong sau đó chết như thế nào?”

Nghiêm Vân Khải nói: “Thường Phong uống cháo xong rồi cầm chén về Ngự Thiện phòng. Lúc này, người khả nghi liền xuất hiện. Hắn có quan hệ tốt với Thường Phong, nói chuyện qua loa đã biết nương nương không uống cháo, ngược lại ban chén cháo cho Thường Phong. Vì vậy, hắn liền tiến hành thực hiện bước kế tiếp của kế hoạch, đưa một ít đồ cho Thường Phong ăn. Vật này, đương nhiên là hắn đã chuẩn bị xong, chỉ sợ cũng là đồ ăn mà Thường Phong rất thích.”

Mặt Thái Hậu không có biểu cảm, thế nhưng ánh mắt nhìn Nghiêm Vân Khải đã bắn ra ánh sáng.

Nghiêm Vân Khải tiếp tục nói, “Đồ mà kẻ tình nghi cho Thường Phong ăn mới là thứ có độc. Đây mới là nguyên nhân chết của Thường phong. Hạ độc cho nương nương rất khó, nhưng hạ độc tùy thị theo hầu nương nương lại rất dễ dàng.’

Mọi người im lặng không lên tiếng, Cầm phi nhíu mày nói, “Ta quả thực thích ban đồ ăn mình không muốn ăn cho cung nữ thái giám, nhưng mà cũng chưa chắc ngày đó nhất định sẽ ban cho Thường Phong.”

Nghiêm vân Khải chậm rãi nói, “Đúng là như vậy. Hơn nữa, coi như nhiều dầu mỡ, nương nương cũng có thể sẽ ăn tiếp. Cho nên, chuyện này đã tiến hành từ rất lâu rồi. Đây chính là nguyên nhân vì sao nương nương cảm thấy mùi vị đồ ăn không giống nhau.”

Cầm phi nói: “Ngươi nói là, mấy lần trước cũng bị người khác cho thêm dầu mỡ, chính là vì ta không ban cho Thường Phong, cho nên Thường Phong sau đó mới không bị hạ độc.”

“Đúng là như vậy.”

Cầm phi không hiểu nói: “Phí rất nhiều tâm tư như vậy chỉ để giết một tùy thị của ta, là vì cái gì?”

“Cái này, chỉ sợ là bởi vì lúc ấy hung thủ đã biết Liễu Chiêu nghi có thai, một là vì khiến ánh mắt mọi người tập trung trên người nương nương, không đi chú ý Liễu Chiêu nghi, hai là để thổi phồng lên việc báo thù của Tiêu phi, khiến cho Liễu Chiêu nghi sợ có người muốn hại con cháu hoàng gia, nàng mới không dám nói chuyện mình đang mang thai ra.”

Cầm phi lại cau mày, “Nếu như vậy, vì sao không nghĩ biện pháp giết ta, ngược lại lại giết một tùy thị của ta?”

Nghiêm Vân Khải không nói.

Ninh Vô Tâm nhìn Nghiêm Vân Trạch.

Thái Hậu ở nơi này, chẳng lẽ phải nói là có người muốn giá họa cho Cầm phi cho nên mới cố ý không giết nàng sao?

Nghiêm Vân Trạch nói, “Chuyện này, ngày sau tự thấy sẽ hiểu, bây giờ không cần nói tỉ mỉ.”

Cầm phi vội vàng đáp lời, không nói nữa.

Thái Hậu chậm rãi mở miệng, “Nói nhiều như vậy, nhiều lắm chỉ là suy đoán, căn bản không có chứng cớ.”

Nghiêm Vân Khải thở dài nói, “Thái hậu nói rất phải. Vụ án lần này bày kế vô cùng kín đáo, nên giết đều giết hết, ngay cả một người cũng không lưu lại làm chứng. Chúng ta hỏi tình hình ngày đó, đúng là có thái giám nhớ ngày đó người khả nghi đã nói chuyện với Thường Phong, nhưng không quá chú ý bọn hắn nói cái gì, làm cái gì.”

Thái hậu nói, “Nói như vậy, chính là đang đoán, căn bản không đáng tin.”

Nghiêm Vân Khải nói, “Thái hậu chớ vội. Nhi thần đang muốn giải thích mắc xích quan trọng nhất của bị án lần này, chính là vụ án của Minh phi nương nương.

Thái hậu mỉm cười, uống một hớp trà, chậm rãi nói, “Ngươi nói đi. Bất quá, nếu như cuối cùng án này vẫn không có chứng cớ, ta phải tự mình tra hỏi ra hung thủ.”

Trong lòng Nghiêm Vân Khải hơi lo lắng, nhưng trên mặt không lộ ra mảy may, nhanh chóng gật đầu đáp ứng.

Chứng cớ đâu? rốt cuộc có tìm được hay không?

Hắn gọi Ninh Vô Tâm đến gần mình, nhẹ giọng phân phó mấy câu, Ninh Vô tâm vội vàng đi chuẩn bị.

Nghiêm Vân Khải suy nghĩ một hồi, cẩn thận chọn lời, cuối cùng mở miệng, “Ngày đó lúc Minh phi nương nương chết, lập tức trong đầu ta xuất hiện một giả thiết. Nhưng mà, sau đó Minh phi vô cớ biến mất khỏi phòng ngủ, ta mới để giả thiết đó qua một bên, không có ngẫm nghĩ thêm. Ngày hôm trước, sau khi ta nghĩ ra chân tướng Minh phi nương nương mất tích, mới hiểu rõ, hóa ra, giả thiết ban đầu đó của ta căn bản là đúng.”

Nhân phi nói, “Giả thiết gì?”

Nghiêm Vân Khải không hề trả lời ngay, ngược lại chuyển đề tài, “Mười ngày trước khi Minh phi chết, đã từng bị bắt cóc, còn bị rạch mười hai đao trên cánh tay. Lúc tìm thấy, nàng được phát hiện trong tẩm cung của Tiêu phi khi trước. Lúc nàng chết cũng giống hệt như truyền thuyết về Tiêu phi, chết khi mang thai, bị rạch nhiều đao trên mặt. Ta vẫn luôn suy nghĩ, Minh phi nương nương chết, tại sao phải móc nối đến Tiêu phi? Thổi phồng câu chuyện quỷ thần như vậy, đối với hung thủ có ích lợi gì?”

Mọi người nhìn hắn, chờ đợi hắn tiếp tục giải thích.

Nghiêm Vân Khải nói, “Trên mặt bị rạch, thật sự vô cùng khả nghi. Giả thiết đầu tiên ta nghĩ tới là, chính là tử thi trong ôn tuyền Hàn Lộ hôm đó…”

Tĩnh phi có chút kích động nối tiếp: “…Căn bản không phải Minh phi! Cái này, ta cũng từng nghĩ tới!”

Thái hậu liếc Tĩnh phi một cái, nàng ta lập tức không dám lên tiếng nữa.

Nghiêm Vân Khải nói, “Nương nương nói rất phải. Nhưng là ý nghĩ này, lại khiến cho ta gặp phải mấy vấn đề. Thứ nhất, nếu không phải Minh phi, vậy đó là ai mới được? Người trong cung ra vào được tra rất nghiêm ngặt, hung thủ làm thế nào mang được một phụ nhân đang mang thai đi vào? Thứ hai, đặc trưng riêng biệt trên người Minh Phi giống hệt với tư liệu lúc nàng vào cung năm Thiên Khải thứ bốn, đây là chuyện gì xảy ra? Thứ ba, nếu như không phải Minh phi, vậy nàng ta đi nơi nào? Nàng làm thế nào biến mất khỏi phòng ngủ?”

Mọi người ngừng thở, chờ hắn giải thích.

Nghiêm Vân Khải tiếp tục nói, “Lúc ta nhận thấy chuyện này, đầu tiên nghĩ tới chính là có người giả mạo tư liệu của Minh phi, Vì vậy, ra đi tra tư liệu của tần phi hậu cung, phát hiện quyển ghi lại tư liệu của Minh phi kia, vô luận là tờ giấy, bút tích hay độ cũ mới đều vô cùng giống với mười mấy quyển khác.”

Nhân phi nói, “Như vậy, không phải là làm giả rồi.”

Nghiêm Vân Khải nói, “Hung thủ là giả quyển tư liệu này, có thể nói là tốn rất nhiều tâm tư. Nhưng mà, hắn cũng rất khó khống chế một chuyện.”

Nói xong, hắn nói, “Niệm Chi, mang tư liệu lên đây.”

Ninh Vô Tâm nhanh chóng đem mười mấy quyển sách rất dày đi tới, đưa từng quyển đến từng người đang ngồi.

Mọi người vội vàng lật xem.

Ninh Vô Tâm nói, “Những quyển sách này, vốn đều ghi tư liệu của phi tần cung nữ vào cung năm Thiên Khải thứ bốn, xếp hàng đặt chung một chỗ với quyển của Minh phi. Thứ ghi lại bên trong, không liên quan đến bản án. Cái ta muốn cho mọi người xem, chính là tờ giấy.

Hoàng hậu cau mày nói, “Bị lửa đốt một chút, còn ngâm nước.”

“Không sao. Một năm trước, Tàng Kinh các đã từng bị cháy, mặc dù không nghiêm trọng đến mức đốt đến những tư liệu này, thế nhưng lại bị lửa cháy mất một góc, sau đó được kịp thời dập tắt.”

Tĩnh phi nói, “Quyển ta cầm là quyển có ghi tên của Minh phi, cũng bị lửa đốt qua.”

Ninh Vô Tâm nói, “Đúng là như vậy. Nhưng mà, mời mọi người nhìn cẩn thận hơn một chút. Nhưng quyển sách này vốn dựa theo thứ tự trước sau mà sắp hàng. Sớm vào cung, xếp hàng bên trái. Muộn vào cung, xếp bên phải.”

Nói xong, y thu lại những quyển sách lại, xếp dựa theo thứ tự.

Nghiêm vân khải nói, “Phát hiện vấn đề gì chưa?”

Tĩnh phi nói, “Những dấu vết bị lửa đốt qua, tựa hồ không dựng đứng được.”

Ninh Vô Tâm gật đầu, “Đúng là như vậy. Lửa lan từ bên trái sang, sách bên trái đương nhiên bị cháy nghiêm trọng hơn một chút. Quyển tư liệu kia của Minh phi được kẹp trong đó. Nhưng mà, dấu vết bị đốt của nói, so với số sách bên trái hình như còn nghiêm trọng hơn.”

Thái hậu nói, “Thế lửa khó khống chế, cũng rất khó nói quyển có Minh phi kia chính là giả.”

Ninh Vô Tâm lại nói, “Chẳng những như vậy, mọi người nhìn thêm chữ trong sách đã từng bị nước thấm qua.”

Vừa nói, y mở sách ra, “Quyển ghi lại tư liệu của Minh phi, quầng mực nhiều hơn so với những quyển khác bị nước thấm qua. Nguyên nhân ở đây là gì?”

Nghiêm Vân Trạch gật đầu nói, “Những tư liệu khác, vết mực bị nước thấm vào đã sớm khô, quầng mực đương nhiên không nghiêm trọng. Nhưng quyển tư liệu của Minh phi, xem ra là gần đây mới làm giả, bị thấm nước vào, cho quầng mực mới hơi đậm.”

Nghiêm Vân Khải gật đầu, “Nhiều điểm đáng nghi như vậy, ta lập tức chắc chắn, quyển tư liệu này chắc chắn đã bị làm giả. Hơn nữa, hung thủ còn tốn rất nhiều tâm tư, thậm chí tuyệt đối không thể dựa vào thực lực của một người là có thể làm được. Hung thủ tiến hành âm mưu như vậy đã từ rất lâu rồi.”

Hoàng hậu nói, “Vương gia nói là, hung thủ tìm từ bên ngoài một phụ nhân mang thai, vóc người màu da, số tháng mang thai không sai biệt lắm so với Minh phi, đem nàng vào cung rồi giết chết, giả trang Minh phi.”

“Đúng là như vậy.”

Hoàng hậu cau mày, “Vương gia nói như vậy, quả thực không thể tưởng tượng nổi. Trong cung tra xét nghiêm mật, hung thủ làm thế nào đem một phụ nhân mang thai vào chứ?”

Nghiêm Vân Khải nói, “Cái này, cũng là vấn đề ta đã nghĩ rất lâu. làm thế nào để đem một phụ nhân đi vào? May mắn, Niệm Chi… Cho ta một linh cảm.”

Mọi người lập tức nhìn về phía Ninh Vô Tâm, người nọ ho nhẹ một tiếng, ngoảnh mặt đi.

Nghiêm Vân Trạch cau mày nói, “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Vào bằng cách nào?”

Trong cung bất cứ lúc nào có thể có người đi vào, chuyện này có thể nói là cực kỳ nghiêm trọng.

Nghiêm Vân Khải cúi đầu nói, “Cái này, còn phải trách thần đệ. Người phụ nhân mang thai kia, là bởi vì thần đệ đến mới có cơ hội được đưa vào trong cung.”

“Nói rõ ràng!”

“Khởi bẩm hoàng thượng, cái hôm thần đệ đến, Hoàng thượng còn nhớ ngày đó sai người đưa cái gì vào cũng không?”

Nghiêm Vân Trạch suy tư một chút, bừng tỉnh, “Hóa ra là hải sản.”

“Đúng là như vậy. Nữ tử kia, không biết sống hay chết, chính là bị người sắp xếp vào trong thùng đựng hải sản đưa vào cung.”

Mọi người nghe, tất cả đều hơi sửng sốt.

Những người ăn hải sản lúc đó sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, gần như muốn nôn ra.

Nghiêm Vân Khải nói, “Sau khi có được linh cảm, ta lập tức phái người ra ngoài cung điều tra, quả nhiên tra được một số thứ. Niệm Chi, gọi Lưu Nghị Chiêu vào đây.”

Ninh Vô Tâm vội vàng ra ngoài, không lâu lắm thì mang theo một người trẻ tuổi mày rậm, mắt to đi vào.

Lưu Nghị Chiêu vẫn là lần đầu nhìn thấy tình cảnh lớn như vậy, lập tức quỳ xuống thỉnh an, thân thể có chút run rẩy.

Nghiêm Vân Trạch nói: “Nói rõ ràng!”

Lưu Nghị Chiêu lập tức nói, “Hôm qua tiểu nhân hỏi kỹ người vận chuyển hải sản vào trong cung, đều nói là xe đã từng ngừng trong một viện tử bên ngoài cung một thời gian. Ta dựa theo địa phương được nói để thăm dò, cuối cùng cũng tìm được viện tử kia, hơn nữa tìm được bốn gia nô.”

Nghiêm Vân Trạch nói, “Những gia nô kia nói gì?”

“Bọn họ đã bị giam lại, đang đợi xử trí, tùy thời có thể gọi đến. Bọn chúng nói, bốn tháng trước chúng một vị công công mua về, vẫn luôn chăm sóc một vị phụ nhân mang thai. Mười mấy ngày trước, người phụ nhân kia bị một vị công công khác rạch trên cánh tay mười mấy nhát. Mấy ngày trước, cũng chính là hôm đưa hải sản vào cung, người phụ nhân kia bị nhốt vào trong một thùng gỗ rồi mang đi, nhưng mà bọn chúng không biết nó được mang đi nơi nào.”

Nghiêm Vân Trạch hít sâu một hơi, “Nói cách khác, công công mua những người kia và người rạch tay phụ nhân kia không phải là cùng một người? Bọn chúng có thể làm chứng không?”

Lưu Nghị Chiêu vội vàng nói, “Đúng là như vậy.”

Nghiêm Vân Trạch có chút kích động nói, “Tốt! Tốt!”

Thái hậu chậm rãi nói, “Coi như như vậy, cũng không thể nói phụ nhân kia chính là xác chết trôi trong Hàn Lộ ôn tuyền kia. Còn một vấn đề, Minh phi chân chính, rốt cuộc ở nơi nào?”

Nghiêm Vân Khải không nói lời nào, cau mày.

Lưu Nghị Chiêu thấy vậy, vội vàng nói bên tai hắn mấy câu.

Nghiêm Vân Khải nghe vậy, trên mặt lấp tức lộ ra vui mừng.

Đôi mắt Thái hậu híp lại.

Nghiêm Vân Khải bình tĩnh, “Thái hậu không cần lo lắng, vấn đề kia, nhi thần đã nghĩ đến.”

Nói xong, hắn chuyển đề tài, “Không biết Thái hậu có kinh nghiệm như vậy không, lúc trước không biết lửa lợi hại nhưng một khi bị phỏng lửa rồi chỉ cần thấy ảnh lửa thôi cũng sẽ cảm thấy đau đớn không dám chạm đến nó nữa.”

Thái hậu nhìn hắn, không nói lời nào.

Nghiêm Vân Khải tiếp tục nói, “Nhi thần nghe nói, những người nuôi chó chính vì không muốn nó đại tiện bậy bạ, nếu nó nghe lời đi ở nơi đã được chỉ sẵn thì sẽ thưởng cho nó. Nếu nó không nghe lời thì dùng roi da quất nó. Lâu ngày, chó nhớ được, cho nên biết phải đi vệ sinh ở nơi nào.”

Thái hậu lạnh lùng nói, “Ngươi nói nhiều như vậy, là có ý gì?”

Nghiêm Vân Khải thở dài một tiếng, “Nhi thần nói là, Minh phi nương nương chỉ sợ cũng từng bị người đối xử như vậy. Mười hai vết đao trên người nàng, chính là vì để cho nàng nhớ lâu mới rạch lên.”

Nghiêm Vân Trạch nói, “Nói rõ một chút.”

Nghiêm Vân Khải nói, “Ngày đó, canh hai Minh phi nương nương chìm vào giấc ngủ, sau canh tư, bọn cung nữ thái giám kêu nàng, nhưng trong phòng không có ai. Sau đó, bọn họ mở cửa phòng, trên giường trong phòng cũng không có ai. Dưới sự kinh hãi nên bọn họ ngay lập tức đến Hàn Lộ ôn tuyền nhìn thi thể.”

“Những chuyện này mọi người đều biết. Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?”

“Ta muốn nói là, thật ra thì, khi đó, Minh phi nương nương đang ở trong phòng.”

Nhân phi nói, “Ở bên trong? vậy tại sao bọn cung nữ, thái giám không nhìn thấy? Chẳng lẽ nàng trốn đi? Tại sao?”

Nghiêm Vân Khải cúi đầu, chậm rãi nói, “Đúng nha, nàng rõ ràng ở bên trong, tại sao lại trốn đi?”

Sau đó, hán ngẩng đầu lên, “Thử hỏi, một người bị bắt đi, làm cho bị thương còn bị tàn phá về tinh thần suốt một ngày, nếu lần nữa nghe được thanh âm khiến cho mình vô cùng kinh sợ, làm sao lại không hồn phi phách tán, mau chóng trốn đi chứ?”

Tĩnh phi khẩn trương nói, “Ngươi nói là, chuyện bắt đi đó chính là vì huấn luyện Minh phi, khiến nàng vừa nghe thấy thanh âm kia thì phải mau chóng trốn đi sao?”

“Đúng là như vậy. Sự thực nguyên nhân bị bắt đi chính là điều này.”

Ánh mắt mọi người đồng thời nhìn về phía thái giám cung nữ đứng một bên, mấy cung nữ lập tức đồng thời nhảy lên.

Đêm đó, người bên ngoài cửa Minh phi nương nương gọi “Minh phi nương nương còn đó không” là….

Ánh mắt tất cả mọi người dừng trên người một nam nhân sắc mặt âm trầm…

Phùng Tây Kiện Phùng công công.

Phùng Tây Kiện ngã xuống đất, “Vương gia minh giám, đêm đó nô tài chẳng qua chỉ kêu mấy câu ở bên ngoài, làm sao biết lại dọa đến Minh phi nương nương chứ? Huống chi, những thái giám cung nữ khác đều nhìn thấy, bên trong quả thật không có người.”

Hồng Ngọc mở miệng nói, “Nói bậy. Buổi tối hôm đó sau khi mở cửa, mọi người nhìn thấy không có người nào một cái đều hoảng hết cả lên, căn bản không tìm cẩn thận, không biết phải nên làm thế nào. Ngươi một mực luôn nói thi thể trong Hàn Lộ ôn tuyền rất giống Minh phi, thúc giục chúng ta đi xem. Sau khi ra cửa, ngươi liền tách khỏi chúng ta.”

Nghiêm Vân Khải nói, “Ngày đó ngươi bắt nương nương đi, nhất định luôn huấn luyện nàng. Trốn thì sẽ không làm nàng bị thương. Không trốn, vậy liền rạch một đao trên người nàng. Mười hai vết đao kia, làm gì có chuyện quỷ báo thù, rõ ràng chính là ngươi đối đãi nàng giống như đối đãi một súc sinh. Thanh âm của ngươi, nàng nhất định đến chết cũng khó quên.”

Hắn hít sâu một hơi, “Sau đó, chờ những người khác đi hết, ngươi liền chui vào một góc đổ nát trong Uẩn Hoa cung, tìm được Minh phi đang trốn, đánh ngất xỉu nàng, trực tiếp mang nàng rời khỏi Uẩn Hoa cung, tìm một chỗ thả nàng.”

Sắc mặt Phùng Tây Kiện âm trầm, “Vương gia cứng rắn muốn nói như vậy, nô tài còn nói gì được. Nhưng mà Vương gia luôn miệng nói Minh phi nương nương lúc ấy không chết, vậy nàng bây giờ rốt cuộc đang ở đâu?”

Nghiêm Vân Khải thở dài một hơi, nói với Nghiêm Vân Trạch, “Thần đệ vẫn còn một chứng cớ cuối cùng muốn cho Hoàng thượng nhìn một chút, khẩn cầu Hoàng thượng cho thần đệ trình chứng cớ lên.”

Nghiêm Vân Trạch nói, “Chuẩn.”

Lưu Nghị Chiêu vội vàng lui xuống.

Không lâu sau đó, mấy người khiêng một cái giá lên, nhẹ nhàng đặt trên mặt đất.

Hoàng hậu, phi tần cùng cung nữ đồng loạt che mắt, sợ hãi đến hô thành tiếng.

Trên giá là một thi thể cứng ngắc, có thể thấy được dung nhan tuyệt đẹp khi còn sống.

Bụng của nàng gồ lên, mười ngón tay chảy máu, trên mặt phủ đầy sợ hãi, giống như dấu vết lưu lại sau khi khóc.

Nghiêm Vân Trạch chấn động ngồi dậy khỏi chỗ, “Tử Hinh… Tìm được ở nơi nào?”

Thái hậu nâng chung trà lên, chậm rãi uống trà.

Lưu Nghị Chiêu nói, “Ở một giếng khô trong một tòa miếu đổ nát. Minh phi nương nương bị chết rét. Giếng bị người đậy nắp, Minh phi nương nương có vẻ muốn cầu sinh, ngón tay túm lấy thành giếng cho nên thành giếng đầy vết máu…”

Nghiêm Vân Khải thở dài một hơi.

Minh phi trước khi chết, phải chăng đang nhớ đến đứa con của mình?

Nàng thống khổ cầu sinh như vậy, phải chăng đang muốn vì đứa con của mình mà tìm một con đường sống?

Sự tuyệt vọng của nàng, há không phải rất giống với Tiêu phi một trăm năm trước?

Năm đó, Vân phi giết hại Tiêu phi chết.

Hôm nay, Minh phi chết, Liễu Chiêu nghi chết, Thường Phong chết, Chu Lan chết, còn có vị phụ nhân mang thai không biết tên kia đã chết, tất cả lớn nhỏ tám mạng người, có ai lại tới giúp đỡ bọn họ?

Thái hậu vẫn còn chậm rãi uống trà, tư thái ưu nhã.

Nhưng mà, Nghiêm Vân Khải lại có chút không nhịn nổi nữa.

Hắn vốn không phải là một người thích chính trị.

Hắn, từ đầu tới cuối chỉ là một người xử án.

Một người xử án, trừ việc đem hung thủ ra ngoài công lý, còn có việc nào khác đây?

Nghiêm Vân Khải hít sâu một hơi, “Hoàng thượng, thần đệ còn có một nghi vấn.”

Nghiêm vân Trạch nhìn chằm chằm thi thể trên mặt đất, “Ngươi nói đi.”

Y đã sớm khôi phục bình tĩnh.

Tranh đấu với Thái hậu bao nhiêu năm nay, hắn đã sớm học được cách nhẫn.

“Vụ án của Liễu Chiêu nghi, thần đệ luôn luôn suy nghĩ, hung thủ là sao biết được nàng mang thai? Hắn cùng Liễu Chiêu nghi, căn bản có rất ít cơ hội trao đổi, đương nhiên càng không cần nói đến việc thân thiết.”

Nghiêm Vân Trạch lập tức nhìn về phía thái giám cung nữ một cái.

Một cung nữ lập tức mở miệng, “Khởi bẩm Hoàng thượng, hơn nửa tháng trước, Chiêu nghi phát giác có thể mình đang mang thai, lập tức kêu nô tỳ báo cáo với Ngô công công chưởng sự Hậu cung, nhưng mà Ngô công công chậm chạp không mời Thái y lại đây xem xem. Sau đó, Minh phi nương nương bị bắt cóc, Chiêu nghi sợ cho nên không nhắc lại chuyện này nữa, định khi nào chuyện qua thì báo cáo sau. Không nghĩ tới, đã xảy ra chuyện.”

Ngô thái giám vội vàng quỳ xuống, thanh âm thảm thiết nói, “Nô tài lúc ấy bận chuyện, chưa kịp mời Thái y. Xin hoàng thượng thứ tội!”

Hoàng hậu giận dữ nói, “Liễu chiêu nghi chết, ngươi ngay cả nói cũng không nói, lá gan ngược lại cũng thật lớn!”

Nàng lập tức quỳ xuống, “Thần thiếp vô phương dạy dỗ nô tài, xin Hoàng thượng giáng tội!”

Nghiêm vân Trạch đang định nói, đã thấy thanh âm Thái hậu truyền tới, “Việc đã đến nước này, còn truy cứu gì nữa? Đem Phùng Tây Kiện đi xử tử lăng trì, đem Ngô Chính Thông trượng tễ, vụ án cũng kết thúc đi.”

Nghiêm Vân Khải cúi đầu, không nói lời nào.

Hắn biết, coi như tra khảo hai người này, bọn họ cũng tuyệt đối không khai ra Thái hậu chính là người đứng sau màn.

Nghiêm vân Trạch cũng cúi đầu.

Y đã cúi rất lâu rồi, nhưng mà, y không còn cách nào khác.

Một ngày nào đó, nỗi đau giết thê, nỗi đau giết con, hắn phải đòi lại từ người đàn bà này gấp bội lần.

Bọn thái giám vội vàng kéo hai người xuống.

Nghiêm Vân Khải nói, “Chậm đã! Ta còn muốn hỏi Phùng Tây Kiện!”

Phùng Tây Kiện ngẩng đầu lên.

Nghiêm vân Khải nói, “Vụ án này là ai bày kế?’

Phùng Tây Kiện nhìn Nghiêm Vân Khải, trong miệng phát ra tiếng cười âm lãnh, “Một người cực kỳ túc trí đa mưu, một người rất hiểu người khác, một người mà các ngươi vĩnh viễn không thắng nổi. Người này tồn tại một ngày, tính mạng mỗi người các ngươi đều sẽ gặp nguy hiểm. Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha…”

Gã cao giọng cười to, khiến cho lòng người run rẩy, “Ngươi biết không, ngày đó, ta bắt Minh phi đi, chơi vui biết bao nhiêu? Ta bịt mắt nàng ta lại, tay buộc sau lưng, luôn luôn chơi trốn tìm với nàng. Nàng trốn tốt, ta liền hôn nàng một cái, Nàng không tránh, hoặc là không tránh tốt, ta liền rạch một đao trên cánh tay nàng. Lúc nàng đau đớn kêu lên, ngươi không biết có bao nhiêu tuyệt vời đâu. Ngày đó, ta nhét nàng vào trong giếng, lúc nàng tỉnh lại luôn một mực kêu “Bỏ qua cho con ta đi”. Nàng cầu xin tha thứ, dáng vẻ đó bây giờ ta vẫn nhớ, thật đẹp…”

Trong mắt Nghiêm Vân Trạch dâng lên hơi nước, giận dữ, đi xuống, tức khắc muốn rút trường kiếm giết chết gã,

Hoàng hậu kinh hoảng, lập tức quỳ xuống ôm chân y, “Hoàng thượng, hắn hận bây giờ người không giết hắn ngay lập tức, bản thân được giảm bớt chút thống khổ. Nếu bây giờ người giết hắn, chắc chắn sẽ khiến cho người khác nắm thóp, để cho những người kiếm chuyện có thể nói ngài là quân vương bạo ngược. Hoàng thượng nghĩ lại a hoàng thượng!”

Những người khác cũng nhanh chóng quỳ xuống khuyên can.

Thái hậu còn ngồi, chậm rãi uống trà, mặt không biến sắc.

Nghiêm vân Khải chậm rãi nói, “Người sắp đặt án này là ai?”

Ánh mắt Phùng Tây Kiện lóe lên điên cuồng, “Hắn là ai, lúc ngươi chết sẽ biết… Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha…”

Phùng Tây Kiện bị dẫn đi.

Đêm đó, gã đụng vào tường tự sát.

Ngô thái giám đêm đó cũng chết, là chết trong giấc mộng, chết rất an tường.

Vụ án nguyền rủa của Tiêu phi cuối cùng chấm dứt ở đây.

Nhưng mà trong lòng mỗi người đều tăng thêm sợ hãi và bất lực.

Thái hậu chậm rãi uống trà,

Trong Di Thọ cung rất yên lặng.

Đột nhiên, bà đặt ly trà xuống đất, cười nói với Nghiêm Vân Khải, “Hoàng nhi quả thật là có bản lĩnh, lại bắt được hung thủ.”

Nghiêm Vân Trạch nhìn chằm chằm bà ta.

Cười, chính là đang muốn toan tính với ngươi.

Sau đó liền nghe thấy Thái hậu nói, “Hoàng nhi năm nay đã hai mươi…. hai tuổi? Qua năm sau là đến hai ba rồi. Làm sao hoàng thượng còn chưa chỉ hôn cho ngươi? Một người có tướng mạo tốt như vậy, không biết có bao nhiêu đại gia khuê tú sẽ thích đây.”

Lòng Nghiêm Vân Trạch và Nghiêm Vân Khải cùng trùng xuống.

Nghiêm Vân Khải đang định nói, đã nghe Thái hậu nói, “Trong nhà Văn thượng thư có một tiểu thư mười bảy tuổi, tài mạo song toàn, mười bốn tuổi đã danh chấn kinh sư. Ta xem…”

Nghiêm Vân Trạch cười nói tiếp, “Thái hậu không cần nóng lòng. Tiểu thư nhà Mạnh thừa tướng, năm nay mười sáu, xinh đẹp như hoa, hết sức xứng đôi với Tứ đệ. Hôm qua nhi thần đã nói với Tứ đệ, đệ ấy đã vui vẻ đáp ứng, hôm nay nhi thần còn đang định viết chiếu thư tứ hôn. Thái hậu sao lại không giúp đệ ấy hoàn thành mong ước?”

Thái hậu không nói lời nào nhìn Nghiêm Vân Trạch và Nghiêm Vân Khải.

Trong lòng Nghiêm Vân Khải bắt đầu nóng nảy.

Văn thượng thư là người của Thái hậu, Thái hậu muốn thông gia, rõ ràng là đang muốn lôi kéo hắn.

Mạnh thừa tướng là cỏ đầu tường, Hoàng thượng muốn chỉ hôn, rõ ràng là muốn từ mình để lôi kéo Mạnh thừa tướng.

Thật là… Chết tiệt…

Đã biết là bị cuốn vào tranh đấu trong triều nhất định sẽ không có chuyện tốt…

Hắn không dấu vết liếc Ninh Vô Tâm một cái, chỉ thấy y đang ngây ngốc, hình như vẫn đang còn kinh ngạc đến ngây người.

Trái tim Nghiêm Vân Khải không khỏi đập loạn lên.

Người này, mình ngay cả nắm bắt cũng không nắm chắc…

Thật là đáng chết…

Ai cũng không để hắn an lòng.

Tất cả đều rước lấy phiền toái cho hắn!

Nghiêm Vân Khải cau chặt mày, suy nghĩ nên nói gì.

Đã nghe thấy Thái hậu nói, “Bộ dáng của Tứ hoàng nhi, chẳng lẽ là không vui? Nếu như không vui…”

Hoàng hậu vội vàng cười nói, “Hôm qua thần thiếp cũng ở, Tứ đệ còn rất thích thú a. Bây giờ e là xấu hổ….”

Thái hậu lạnh lùng liếc hoàng hậu một cái, không nói thêm gì nữa.

Hoàng hậu cúi đầu, yên lặng nhìn mặt đất.

Ánh mắt Nghiêm Vân Trạch nhìn hoàng hậu có chút phức tạp, cười nói, “Đã sớm nói xong, Tứ đệ rất thích. Tuổi đệ ấy còn nhỏ nên xấu hổ, Thái hậu đừng giễu cợt nó nữa.”

Vừa nói, ý vừa nói to về phía ngoài cửa, “Ra chiếu! Tứ hôn cho Hòa vương và con gái Mạnh thừa tướng!”

Sắc mặt Nghiêm Vân Khải sầm lại.

Ninh Vô Tâm chỉnh thức ngẩn người.

==============

Ngày hôm sau, Ninh Vô Tâm cùng Nghiêm Vân Khải ngồi xe ngựa, đi về phía Hòa châu phủ.

Sáng sớm hôm nay, hắn đã chào từ biệt với Nghiêm Vân Trạch.

Hoàng cung này, một khắc hắn cũng không ở nổi nữa.

Hung thủ không thể bắt cho nên tâm tình của hai người cũng rất đè nén.

Nhưng mà, phá vụ án này, cuối cùng vẫn không khiến cho hai thế lực của Nghiêm Vân Trạch bị phân chia.

Tĩnh phi chết, Nghiêm Vân Trạch vẫn có thể cưới thêm một người con gái nhà Bắc Uyên hầu nữa, tiếp tục đế vương thuật của y.

Nghiêm Vân Khải nhíu mày.

Lúc cuối khi nói chuyện, Nghiêm Vân Trạch như có suy nghĩ gì đó mà nhắc đến một chuyện.

Gần đây tình cờ y gặp hai người ở bên ngoài cung.

Một người trong đó, chính là thừa tướng Bạch Thừa Tu của Duệ quốc.

Bạch Thừa Tu này, chính là Bạch Dung Tịch Tống, là một trong bốn trụ cột của Duệ quốc, Nghiêm Vân Khải đã biết tiếng rất lâu.

Nghiêm Vân Trạch nói, Bạch Thừa Tu nhắc tới với y một chuyện.

Gần đây, trong bổn quốc có một tổ chức thần bí khổng lồ, đang tiến hành một âm mưu rất lớn.

Tổ chức này lấy con số để đặt tên cho những nhân vật quan trọng nhất.

Trước mắt, người trong tổ chức này phụ trách ở Tường quốc, được gọi là “Trí Giả”, cũng gọi là ‘Tứ Nhận’, đã ẩn thân trong triều đình Tường quốc, là người của Thái hậu.

Nghiêm Vân Khải cau mày.

‘Tứ Nhận’ này, phải chăng chính là người thần bí đã sắp đặt vụ án trong miệng Phùng Tây Kiện?

Tổ chức kia cùng ‘Tứ Nhận’, rốt cuộc có âm mưu gì?

Nghiêm Vân Khải thở dài.

Bây giờ, hắn còn có một chuyện khác.

Hắn nhìn về phía sườn mặt của Ninh Vô Tâm.

Cho dù có nhìn bao nhiêu lần, hắn vẫn không ức chế được sợ hãi trong lòng.

Người này, cả ngày hôm qua và hôm nay đều vô cùng yên lặng.

Nói chuyện với y, y sẽ trả lời, chính là trông có vẻ không tập trung tinh thần.

Nghiêm Vân Khải mở miệng nói, “Niệm Chi?”

Ninh Vô Tâm xoay đầu lại, có chút ngốc ngốc, “Cái gì?”

Nghiêm Vân Khải thận trọng nói, “Ngươi… Đang suy nghĩ gì vậy?”

Ninh Vô Tâm vẫn không phản ứng kịp, “Không suy nghĩ gì, chỉ đang ngẩn người thôi a.”

Nghiêm Vân Khải cầm lấy tay y, từ từ vuốt ve.

Ninh Vô Tâm đột nhiên ôm lấy hắn, “Vương gia, cái đó… Vụ án đã giải quyết… Chúng ta… Lúc nào thì ấy ấy…”

Nghiêm Vân Khải đau xót trong lòng, phiền não.

Ngươi… Sau này muốn làm sao….

Sau khi ‘làm’ xong thì sao…. Ngươi đang nghĩ gì vậy…

Ta cầu hôn… Rốt cuộc ngươi nghĩ thế nào…

Hắn nhìn Ninh Vô Tâm, trong lòng vô cùng khó chịu.

Người này, mình căn bản không thể nắm bắt được.

Tứ hôn mà Hoàng đế an bài, nhất định phải nghĩ biện pháp một chút.
Bình Luận (0)
Comment