Tên gọi mà trước nay chưa từng tồn tại trong toàn bộ thế giới ngầm thành phố Ninh Hạ!
Vương Đăng còn tưởng mình đã nghe nhầm rồi.
Nhưng người đang quỳ gối trước mặt Trần Hạo Hiên đúng thật sự là Tọa Sơn Hổ đầu trọc lốc!
Rốt cuộc anh ta đã trải qua chuyện gì đây...
Vương Đào lại càng khiếp sợ hơn.
Trước khi cô ta đến thành phố Ninh Hạ, người nhà họ Vương bảo rằng chị gái cô ta cưới một thằng ăn hại chẳng làm nên cơm cháo gì, hơn nữa đó cũng là người đàn ông đã cưỡng bức chị cô ta khi trước.
Nhưng giờ nhìn lại, trong mắt Vương Đào, Trần Hạo Hiên có phải người vô dụng gì đâu?
"Đàn em của cậu à?" Trong phòng bao, Trần Hạo Hiên ngồi trên ghế, hỏi.
Tọa Sơn Hổ gật đầu, người đổ đầy mồ hôi, cứ như đang đối mặt với thần chết.
"Là đàn em của em ạ."
Ánh mắt Trần Hạo Hiên lạnh lùng kiêu ngạo: "Hình như cậu ta không cho phép tôi ra ngoài thì phải!"
Không mảy may do dự, Tọa Sơn Hổ quay đầu đá thẳng vào đầu Vương Đăng: "Mày dám gây chuyện với anh Trần à! Mày có biết ai là người dạy tao ăn chay niệm Phật không hả?"
"Anh Trần đây là người mà ông đây gặp cũng phải gọi bằng ông nội."
"Một thằng khốn nạn như mày lại dám đối xử với ông nội của tao thế hả?"
Vương Đăng bị đá, người đập vào cửa rồi phun ra một ngụm máu.
Mắt anh ta ánh lên vẻ kinh hoàng khó tin.
Vì Trần Hạo Hiên nên Tọa Sơn Hổ mới ăn chay niệm Phật?
Sao có thể như thế được?
Anh ta thậm chí còn từ bỏ tất cả của cải của mình!
Kể cả công ty mới mở ở phía nam thành phố cũng bị anh ta mang đi quyên góp cho các tổ chức từ thiện.
"Anh Hổ, anh Hổ à, em không biết..."
Lúc bấy giờ, Vương Đăng lập tức đứng dậy, quỳ rạp dưới đất, dập đầu liên tục: "Anh Trần, tha tội chết, tha chết cho em với...!Tại em có mắt như mù, xin anh Trần bỏ qua cho em."
Tọa Sơn Hổ quay đầu, nói với Trần Hạo Hiên: "Thưa anh, đêm nay chúng đàn em mang tội lớn với anh, hoàn toàn là do em không biết dạy bảo.
Anh thấy chuyện này nên xử lý thế nào ạ."
Đến lúc này, Trần Hạo Hiên mới đứng dậy, nói: "Cậu ta vẫn chưa đủ tư cách để tôi xử lý, thậm chí cũng không có cả tư cách để tôi phải dạy cậu cách xử lý thế nào.
Cậu đã hiểu chưa?"
Tọa Sơn Hổ đã hiểu, anh ta gật đầu: "Lôi xuống, dạy cho nó một bài học, tôi thấy tay chân cậu ta hơi thừa thãi rồi đấy."
Sau đó, trong căn phòng cách vách.
Vương Đăng kêu la thảm thiết, cứ như thể vừa bước vào địa ngục.
Chờ mọi chuyện lắng lại, Vương Đào mới nhìn Trần Hạo Hiên với ánh mắt không thể nào tin nổi: "Anh rể, anh lợi hại thế ư?"
Trần Hạo Hiên nhún vai, tỏ vẻ chuyện này chẳng có gì to tát: "Sau này em còn đối phó anh nữa không?"
Vương Đào lập tức trả lời, cố tỏ vẻ đáng yêu: "Không dám ạ, anh rể, em không dám thế nữa.
Anh rất đẹp trai.
Anh rể chính là thần tượng của em, chắc chắn là do nhà họ Vương tụi em tầm nhìn hạn hẹp nên mới không biết anh tài giỏi đến nhường nào.
Không thể không nói, khi tâng bốc người khác, Vương Đào hệt như một diễn viên tài năng.
Trần Hạo Hiên cũng không bận tâm đến điều ấy, chỉ nói với cô ta rằng: "Đừng nói chuyện này cho chị em biết."
Vương Đào cười hì hì: "Vâng ạ."
Quay đầu lại, Vương Đào nhìn thấy gò má Phi Uyển Nhi đỏ bừng.
Cô ta tò mò hỏi: "Phi Uyển Nhi, cậu bị làm sao thế? Vừa rồi cậu có thể anh rể tớ ngầu không?"
Thuốc trong rượu mà Phi Uyển Nhi uống đã bắt đầu có tác dụng rồi.
Nhưng cô ta vẫn cố gắng chịu đựng, đáp: "Không sao, cậu đưa tớ về thôi."
Vương Đào vẫn chưa khoe khoảng đủ, thế là nhất thời ỉu xìu.
Nhưng rõ ràng cô ta vẫn biết bây giờ, việc quan trọng nhất chính là đưa Phi Uyển Nhi về nhà.
"Anh rể, anh dìu Phi Uyển Nhi ra ngoài nhé, em đi bắt xe."
Trần Hạo Hiên gật đầu.
Tuy Tọa Sơn Hổ muốn đưa tiễn bọn họ, nhưng anh ta lại bị Trần Hạo Hiên từ chối.
Không còn cách nào khác, Tọa Sơn Hổ đành phải quay lại trút giận lên người Vương Đăng.
Rời khỏi thành phố không ngủ, Vương Đào chạy đi bắt taxi, để lại hai người Trần Hạo Hiên và Phi Uyển Nhi đứng đó.
Đến tận bây giờ, Trần Hạo Hiên mới hỏi: "Ly rượu vừa rồi có vấn đề mà, sao cô còn uống?"
Phi Uyển Nhi cười lạnh một tiếng: "Tại sao tôi phải nghe lời anh?"