Ngô Lan Hương bị tát một cái như vậy, trong mắt cô ta càng phẫn nộ hơn.
Móng tay cắm sâu trong lòng bàn tay, hận bây giờ không thể ăn sạch Trần Hạo Hiên ngay lập tức.
“Anh dám đánh tôi?”
“Anh định giở trò gì chứ?”
Ngô Lan Hương vừa mới phát ra tiếng, “bốp” một cái tát đã bị Hồng Thanh Vũ tàn nhẫn giáng xuống mặt cô ta.
Cái thứ nhất.
Hồng Thanh Vũ đánh người không giống với những người khác đánh người.
Hồng Thanh Vũ chính là sát thần, chỉ một cú đấm vào xe cũng khiến cửa kính cường lực trên xe đều phải vỡ.
Một cái tát này của anh ta giáng xuống mặt Ngô Lan Hương, mạnh mẽ dứt khoát.
Một cái tát tàn nhẫn để lại năm dấu tay hồng đỏ trên mặt Ngô Lan Hương.
Không chỉ có như thế, hàm răng của Ngô Lan Hương cũng bị đánh văng ra ngoài.
Là một cô chủ quyền quý, một người phụ nữ như Ngô Lan Hương làm sao có thể bị ăn tát như vậy.
Răng bay mất, nói chuyện cũng bị gió lùa.
Cô ta không chịu nổi, cũng không nhịn được.
Ngô Lan Hương hét lên một tiếng thảm thiết: “A, anh… anh dám đánh tôi?”
“Răng của tôi.
”
“Anh… anh… Người đâu rồi, giết người này cho tôi.
”
Trong đêm tối, trên ven đường cao tốc mấy chiếc xe ô tô màu đen từ nhiều hướng đều cùng lúc vây quanh xe của Ngô Lan Hương.
Những người này là những vệ sĩ đi cùng Ngô Lan Hương và xuất hiện bên ngoài cửa hàng Bách Thảo của Phương Hy Văn.
Mỗi một người đều sức dài vai rộng, thân thể cường tráng.
Nhìn thấy cô chủ bị ức hiếp, bọn họ bắt đầu xắn tay áo lên, đôi mắt ở trong đêm tối giống như sói đói.
“Tiếp tục đánh.
”
Cho dù là vậy, trong mắt Trần Hạo Hiên vẫn không chút nhún nhường.
Động tới người phụ nữ của anh là tội chết.
“Bốp.
”
Hồng Thanh Vũ lại giáng một cái tát khác xuống, cái tát này so với cái trước càng dùng nhiều sức hơn.
Một cái tát vào một bên mặt khác của Ngô Lan Hương.
Lần này Ngô Lan Hương không kêu la thảm thiết nữa mà là ngây ngẩn cả người.
Ở tỉnh Hà Bảo vô ta chưa từng gặp qua người như vậy, hoàn toàn không để ý đến mặt mũi của nhà họ Ngô.
Đánh cô ta không phải muốn chết thì là cái gì.
Khoảng chừng nửa phút sau, Ngô Lan Hương mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
Tiếng thở hổn hển từ lồng ngực ở trong đếm tối có thể nghe rất rõ ràng.
Đôi mắt Ngô Lan Hương nhìn chằm chằm Trần Hạo Hiên, quát lớn: “Lên cho tôi.
Giết chết anh ta, tôi sẽ chịu trách nhiệm.
Dám đánh tôi chính là anh ta dám chống đối với nhà họ Ngô, dám đối đấu với ông trời của tỉnh Hà Bảo.
”
Tất cả vệ sĩ đồng loạt nghe lệnh lao đến chỗ Trần Hạo Hiên.
Người trước ngã xuống, người sau tiến lên, đằng đằng sát khí.
“Con mẹ nó, người của nhà họ Ngô mà cũng dám ức hiếp.
”
“Nếu không phải do nhà họ Ngô thương hại, tôi đã sớm xử lý đám rác rưởi các người.
”
“Đúng là không có năng lực phân biệt tốt xấu, chẳng trách lúc trước Hạ Cơ Uyển hủy hôn với anh.
”
Tất cả, thanh âm vừa vang lên Hồng Thanh Vũ đã xuống tay.
Trong đêm tối, Hồng Thanh Vũ giống như tia điện, nhanh chóng, chuẩn xác và độc ác.
Từng tiếng kêu la đau đớn, thảm thiết, chói tai vang lên, một mình Hồng Thanh Vũ giữ cửa ải, không ai có thể vượt qua.
Lúc này Ngô Lan Hương mới ý được vấn đề không thích hợp.
Thứ rác rưởi mà Hạ Cơ Uyển hủy hôn, vì sao bên cạnh lại có loại cao thủ như thế này.
Ngô Lan Hương lùi ra sau hai bước, lắc đầu nói: “Anh đừng có đến gần đây, đừng, đừng…”
Trần Hạo Hiên không hề dừng bước, vẫn tiếp tục đi về phía Ngô Lan Hương.
Ngô Lan Hương có chút sợ hãi, giọng nói run rẩy: “Trần Hạo Hiên, nếu anh dám động đến tôi, anh có tin tôi sẽ cho người phá hủy cửa hàng Bách Thảo không? Tôi ở tỉnh Hà Bảo, có mấy công ty lớn, mỗi một công ty đều là công ty niêm yết.
”
“Ngày hôm nay Phương Hy Văn chịu nhận con dao găm kia còn không phải bởi vì cô ta biết cô ta không thể chọc vào tôi sao.
”
Trần Hạo Hiên lạnh nhạt nở nụ cười, nói: “Phương Hy Văn không dám, còn tôi dám.
”
“Công ty của cô ở tỉnh Hà Bảo tên là công ty điện ảnh Lan Hương, phía dưới còn có công ty thuê mướn Bắc Đường và bất động sản An Lạc là hai công ty niêm yết phải không?”
Ngô Lan Hương nhíu mày, một dự cảm không lành dâng lên trong lòng.
Tên rác rưởi này làm cách nào mà anh ta lại biết công ty cô ta đầu tư.