Ngô Giang Thành từ trong nhóm người đi ra, đến trước mặt Trần Hạo Hiên.
“Mày đánh con gái tao?”
Trần Hạo Hiên nhìn về phía mặt Ngô Lan Hương.
Không có vết thương.
“Tôi rất thất vọng, nhà họ Ngô các người đều phải trả giá cho chuyện này.
”
Ngô Giang Thành cười ha ha: “Bọn tao còn phải trả giá sao? Trần Hạo Hiên, tao nghe Ngô Lan Hương nói người ở bên cạnh mày rất lợi hại.
”
“Đúng.
Tao thừa nhận người trở về từ Bắc Giới có chút bản lĩnh.
”
“Nhưng so với nhà họ Ngô bọn tao, mày biết cái gì là trời, cái gì là đất không?”
Ngô Giang Thành vừa nói xong Hồng Thanh Vũ đã ra tay.
Tốc độ vô cùng nhanh, chỉ trong phút chốc đã đến trước mặt Ngô Giang Thành.
Bóp chặt cổ ông ta, giống như ép một con cá chết vậy.
Mặc dù Ngô Giang Thành là người luyện võ, nhưng hoàn toàn không phản ứng lại được tốc độ của nhóm siêu nhân này.
Trong chớp mắt, cổ đã bị bóp không thể thở nổi.
Nhưng Ngô Giang Thành cũng không sợ, ông ta lắc đầu.
Những ống súng đã chuẩn bị xong, đều nhắm vào Hồng Thanh Vũ.
“Mày thử xem, là mày nhanh hay súng nhanh.
” Ngô Giang Thành uy hiếp nói.
Khóe miệng Hồng Thanh Vũ nở nụ cười âm u.
“Bọn mày dám bắn súng về phía này sao?”
“Hơn nữa không nói bọn mày có dám hay không dám.
”
“Chỉ dựa vào súng này, có thể bắn trúng tao sao?”
Hồng Thanh Vũ ra tay, vô cùng kiêu ngạo.
Ngô Giang Thành thấy vậy, gầm lên: “Trương Bảo Lâm, anh Trình, tất cả người nhà họ Ngô đều không cần phải khách khí.
Lên cho tôi.
”
Ngoại trừ người cầm súng, còn có mấy người nhanh chóng ra tay.
Tốc độ của bọn họ không phải đẳng cấp của người thường.
Đặt ở tỉnh Hà Bảo, bọn họ chính là cao thủ đỉnh cao nhưng trong mắt Hồng Thanh Vũ, bọn họ chỉ là rác rưởi.
Trong mắt Trần Hạo Hiên, bọn họ đến rác rưởi cũng không bằng.
Hồng Thanh Vũ chỉ quay đầu nhìn mấy người kia một cái.
“Cút.
”
Chỉ một chữ mấy người muốn lại gần anh ta, đột nhiên chân như mềm nhũn vậy, trực tiếp quỳ xuống đất.
Ngô Giang Thành hoàn toàn ngẩn ra: “Các người… các người đang làm gì vậy?”
Mấy người kia vẫn không dám động.
Người ở trước mặt bọn họ, là Hồng Thanh Vũ.
Sát khí vừa thả ra, các cao thủ đỉnh cấp thì thế nào.
Ngô Giang Thành thấy vậy, trực tiếp đặt sự chú ý lên người của Minh Điện ở phía xa.
Những chưa đợi ông ta lên tiếng, người của Minh Điện đã từ từ quỳ xuống đất.
Bọn họ cảm nhận được sát khí của Hồng Thanh Vũ.
Đừng nói bọn họ không được, ngay cả Điện chủ của Minh Điện đến đây chắc cũng không thể chịu nổi sát khí của Hồng Thanh Vũ.
Nhà họ Ngô đúng là gặp phải một tảng đá cứng rồi.
Điều khiến Ngô Giang Thành ngạc nhiên chính là người Minh Điện quỳ dưới đất kia còn lớn tiếng run rẩy nói: “Anh, anh là người của Thiên Đao?”
Vào khoảng khắc đó Ngô Giang Thành hoàn toàn ngẩn ra.
Mặc dù Minh Điện mạnh, nhưng hoàn toàn không cùng đẳng cấp với Thiên Đao Bắc Giới.
Bên ngoài có tin đồn, mười điện Bắc Giới, không bằng một Thiên Đao.
Thiên Đao công cao thịnh thế, bác sĩ số một Thái Cực Hoàng Bào càng là đỉnh cao của thế giới này, không ai có thể rung chuyển.
Không ngờ người đàn ông Hạ Cơ Uyển bỏ lúc đầu, vậy mà lại là người Thiên Đao.
Ngô Giang Thành nuốt nước bọt.
Lúc này, ông ta vậy mà không biết làm thế nào.
Tất cả mọi phòng bị của nhà họ Ngô lập tức tan biến.
Lúc này Trần Hạo Hiên từ từ đi đến giữa nhà họ Ngô, ngồi xuống ghế.
Anh nhìn những người dùng súng nhắm vào anh, lạnh lùng hỏi: “Các người dám nổ súng sao?”
Không ai dám nổ, đến một người dám động một chút cũng không có.
Trần Hạo Hiên lại nhìn Ngô Giang Thành, nói: “Tôi đã nói, trên mặt Ngô Lan Hương nhất định phải có vết rạch.
”
“Nếu không, tối nay người trong cả viện này đều phải bồi táng theo cô ta.
”
“Hoặc là các người có thể thử xem người trong viện này có thể động đến bổn Vương không.
”