Trong đời Ngô Quốc Khánh có hai điều cấm kỵ.
Điều cấm kỵ thứ nhất là không được động vào nhà họ Ngô.
Điều cấm kỵ còn lại là không được động vào người nhà họ Ngô.
Ánh mắt ông ta nhìn chăm chú vào vệt máu trên nền đất: "Bố nghe nói, Thiên Đao tàn sát Mãnh Long Điện, Mãnh Long Điện không còn một ngọn cỏ."
"Thằng nhóc này tên là Trần Hạo Hiên, cũng là người của Thiên Đao."
Ngô Giang Thành lập tức gật đầu: "Đúng vậy, bố.
Cậu ta nhất định đã mượn thời điểm Thiên Đao tàn sát Mãnh Long Điện để giết hại Ngô Lan Hương."
"Bố, bố nhất định phải báo thù thay cháu gái mình."
Ngô Quốc Khánh gật đầu liên tiếp: "Con yên tâm, đợi tới đám cưới của Ngô Vinh, sau khi gặp được nhân vật lớn kia, bố sẽ lập tức báo thù thay cho Ngô Lan Hương."
"Vua Thiên Đao Trần Thái Cực nhất định sẽ phải tự mình ra tay, để cậu ta nợ máu phải trả bằng máu."
"Chuyện này tạm thời đừng nói với Ngô Vinh vội, để nó tiến hành đám cưới cho tốt."
Ngô Quốc Khánh nói xong thì phất tay áo bỏ đi.
"Bố, bây giờ bố đi đâu vậy?" Ngô Giang Thành ngạc nhiên hỏi.
Ngô Quốc Khánh hừ lạnh một tiếng, nói: "Tới thành phố Ninh Hạ, mười tám con phố ở phía Đông."
"Để thằng nhóc đó biết được trên thế giới này ai mới là ông trời."
Ngô Quốc Khánh nói xong, người đằng sau nối gót đi theo.
Cùng một lúc, tất cả mọi người đều chen nhau đi tới.
Sau lưng ông ta là một đội xe Audi cùng màu.
Khí thế hào hùng, trở thành điểm sáng nhất của cả tỉnh Hà Bảo.
Ở bên kia, Hạ Cơ Uyển đã sớm xuất phát, tiến về phía thành phố Ninh Hạ, mười tám con phố ở phía Đông.
Thành phố Ninh Hạ sầm uất.
"Hôm nay Hạ Cơ Uyển cử hành hôn lễ, nghe nói là đã bao cả mười tám con phố ở phía Đông này rồi."
"Quá hoành tráng luôn.
Tháng trước, mười tám con phố ở phía Đông đã bị một nhân vật lớn thần bí nào đó mua lại."
"Bây giờ nhìn thấy Hạ Cơ Uyển tự mình đến mười tám con phố ở phía Đông thì nhất định là nhà họ Ngô mua lại rồi.
Quả nhiên có tiền là có thể muốn làm gì thì làm.
Người nhà họ Ngô làm như vậy không phải đang cố ý khiến Phương Hy Văn xấu mặt đó chứ?"
"Nhìn lại đám cưới của Phương Hy Văn, hoàn toàn không có động tĩnh gì."
Lúc này, từ đầu đến cuối mười tám con phố ở phía Đông vẫn đang bị phong tỏa.
Người nhà họ Hạ và Hạ Cơ Uyển đã đến trước.
Cho dù Hạ Cơ Uyển vốn là người phụ nữ ngồi tận trên cao nhưng vẫn có sự tò mò cực kỳ to lớn với mười tám con phố ở phía Đông.
Cô ta rất muốn biết rốt cuộc nhà họ Ngô đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết.
Tới trước cửa mười tám con phố ở phía Đông, Hạ Cơ Uyển mặc áo cưới muốn đi thẳng vào trong.
Vừa tới trước cửa thì đã bị bảo vệ trị an chặn lại.
Hạ Cơ Uyển liếc mắt nhìn, lạnh lùng nói: "Cút ra, không biết là ai tới sao?"
Bảo vệ trị an của mười tám con phố ở phía Đông đều là người của Thiên Đao.
Vì cuộc hôn lễ này, mà Thiên Đao đã phải chuẩn bị rất lâu rồi.
Nhìn thấy Hạ Cơ Uyển, người của Thiên Đao không sợ chút nào: "Cô là ai?"
Hạ Cơ Uyển lạnh giọng quát lên: "Cái đồ phế vật, nhà họ Ngô không nói với anh ai là nhân vật chính của mười tám con phố ở phía Đông sao?"
Nhà họ Ngô gửi tin nhắn cho Hạ Cơ Uyển và các quan khách khác xác định thực sự là ở mười tám con phố ở phía Đông.
Nhưng ngay cả người của nhà họ Ngô cũng không biết được, mười tám con phố ở phía Đông đã bị Trần Hạo Hiên mua lại từ lâu.
Sự trang hoàng ở đây chỉ dành cho một người, đó là Phương Hy Văn.
Tiệc tùng sang trọng ở đây cũng chỉ đợi một mình cô mà thôi.
Mời tất cả người của nhà họ Ngô và Hạ Cơ Uyển cùng tới chỉ là để xem một câu chuyện cười.
Để cho tất cả mọi người nhìn thấy, rốt cuộc Hạ Cơ Uyển nực cười tới nhường nào.
Người của Thiên Đao ngẩng đầu lên, nhìn kĩ lại Hạ Cơ Uyển, giọng cười càng trở nên lạnh lùng: "Hóa ra là cô.
Đáng tiếc, hôm nay người không được chào đón nhất ở đây chính là cô.
Tất cả những người có liên quan tới nhà họ Ngô, đến cả tư cách vào cửa cũng không có."
Hôn sự đang tới gần, vô số người của thành phố Ninh Hạ đang tiến tới mười tám con phố ở phía Đông.
Lúc này, gia đình Trần Hạo Hiên và Phương Hy Văn cũng vừa tới mười tám con phố ở phía Đông.
Hạ Cơ Uyển nhìn thấy Trần Hạo Hiên, cũng không thèm quan tâm tới mấy con chó giữ cửa.
Cô ta thẳng tiến về phía Trần Hạo Hiên, trong ánh mắt lộ ra ý cười tràn ngập.
"Trần Hạo Hiên, tôi còn sợ anh không dám tới chứ."
"Không ngờ anh còn mang theo cả Phương Hy Văn đến."
"Anh đúng là to gan.
Hôm nay tôi sẽ để mấy người thấy, ai mới là nữ vương của cái thành phố Ninh Hạ này.
Ở mười tám con phố ở phía Đông sẽ không có chỗ dung thân cho anh đâu."
"Nửa tiếng nữa sẽ tới hôn lễ của nhà họ Ngô, Ngô Quốc Khánh cũng sẽ tự mình tới đây."
"Bây giờ anh quỳ xuống vẫn còn kịp."
Trần Hạo Hiên cười khinh miệt, giao Phương Hy Văn cho người chuẩn bị hôn lễ, để bọn họ đưa Phương Hy Văn vào trước.òn một mình anh thì ngồi trước cửa, hào khí ngất trời.
Một người ngồi trước cửa ra vào mà lại có tư thế của vạn binh ngàn tướng.
"Hôm nay ông đây sẽ cho cô biết được thế nào là mất mặt."