Tất cả mọi người xung quanh nghe được tin này, đều không nhịn được cười.
Cuối cùng, tiếng cười vang cả một dãy phố.
Lúc này Hạ Cơ Uyển giống như con chuột qua đường, nghe thấy những âm thanh này, lần lượt xuyên vào tai mình.
Mỗi một âm thành, đều xuyên qua màng tai, đâm vào màng nhĩ.
“A...”
“Phương Hy Văn, tao phải giết mày.”
“Hạ Cơ Uyển tao, tuyệt đối sẽ không tha cho mày.”
Hai mắt Hạ Cơ Uyển đỏ bừng, vậy mà lại cầm một con dao bên cạnh, xông về phía Núi Rác.
Vừa muốn đi, Hạ Nhạc Khánh đã giữ cô ta lại.
Hạ Nhạc Khánh cũng không ngờ, cảnh tượng hôm nay sẽ trở thành như vậy.
Nhưng vì giữ thể diện của nhà họ Hạ, Hạ Nhạc Khánh vẫn lạnh giọng nói: “Cơ Uyển, xem ra bố cháu Hạ Chỉnh nhìn nhầm rồi.
Vốn dĩ cho rằng, bố cháu chọn được cho cháu một chàng rể tốt.”
“Không ngờ, người nhà họ Ngô, cũng hèn nhát.”
Người nhà họ Ngô quỳ trên đất, không dám ngẩng đầu, có trách mắng thế nào cũng không hơn cái chết được, không thể chống đối Thái Cực Hoàng Bào.
Nhưng Hạ Nhạc Khánh không hề biết.
Ông ta tiến lên một bước, nói: “Cơ Uyển, giờ này.
chắc bố cháu sắp trở lại rồi.”
Hạ Chỉnh rời khỏi thành phố Ninh Hạ trước đám cưới của Hạ Cơ Uyển, đến tỉnh Tâm Hợp.
Đi bàn bạc một chuyện còn quan trọng hơn đám cưới của Hạ Cơ Uyển.
Bây giờ, đã qua một tháng rồi.
Vừa nói xong, xe của Hạ Chỉnh từ từ lái vào mười tám con phố ở phía Đông.
Xe chạy tới, Hạ Chỉnh trực tiếp dừng trước mặt Ngô Quốc Khánh, Hạ Chỉnh nói: “Hôm nay, các người muốn hủy hôn? Có phải có hiểu lầm gì trong chuyện này không?”
Ngô Quốc Khánh hừ lạnh một tiếng: “Không có hiểu lầm gì cả.
Loại gái đi3m như Hạ Cơ Uyển, không xứng với nhà họ Ngô chúng tôi.”
Nói xong, Ngô Quốc Khánh kéo Ngô Vinh đang gào thét lên.
Sao ông ta có thể không đau lòng được chứ.
Nhưng nhà họ Ngô dùng quyền lực chèn ép không ít đối thủ, hôm nay Ngô Quốc Khánh ông ta cũng phải nhường đường, đã nói rõ nhà họ Ngô bọn họ không làm, Trần Hạo Hiên thật sự sẽ giúp bọn họ làm.
Đối thủ của bọn họ là Trần Hạo Hiên, thân phận nghịch thiên, ở tỉnh Hà Bảo này không ai là đối thủ.
Đến lúc đó, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng.
“Phụ nữ còn có nhiều người tốt hơn, nhà họ Ngô chỉ có một.” Ngô Quốc Khánh trần thấp nói với Ngô Vinh.
Ngô Vinh cũng hiểu chuyện, dù sao anh ta vốn dĩ không thích Hạ Cơ Uyển.
Một đoàn xe đến nhanh mà đi cũng nhanh, hùng hổ rời đi.
Cả mười tám con phố ở phía Đông này đều chết lặng.
Đây là tình hình gì vậy?
Nhà họ Ngô hủy hôn, còn đưa theo hàng trăm con xe Audi đến hủy hôn.
Hạ Cơ Uyển tức đến nỗi nghiến răng đến mức nát một cái, mắt đỏ bừng nhìn Trần Hạo Hiên.
Tên này, rốt cuộc làm cái gì?
Tại sao vừa rồi Ngô Quốc Khánh cũng phải quỳ xuống?
Hạ Cơ Uyển thấy Hạ Chỉnh trở về, vội vàng chạy tới.
“Bố, cuối cùng bố cũng về rồi, làm sao đây?”
“Trần Hạo Hiên lên kế hoạch cả một tháng, chỉ vì muốn con mất mặt.”
“Nhà họ Hạ chúng ta, tuyệt đối không thể thua được.
Bố, bố đến tỉnh Tâm Hợp bàn chuyện thế nào rồi?”
“Chúng ta giao đồ của người phụ nữ kia để lại cho gia tộc ở tỉnh Tâm Hợp đi.”
“Con chỉ muốn khiến Trần Hạo Hiên chết thôi.”
Năm năm nay, gia tộc kia ở tỉnh Tâm Hợp, luôn muốn thứ đồ của mẹ Trần Hạo Hiên Liêu Linh Lung để lại.
Gia tộc đó, một tay che trời ở tỉnh Tâm Hợp.
Chỉ cần giao ra gia tộc đó, có thể giúp nhà họ Ngô, làm mọi chuyện bọn họ muốn làm.
Đến cả nhà họ Ngô, cũng không nhìn trúng Hạ Cơ Uyển.
Nhưng Hạ Chỉnh, vẫn đang do dự.
Hạ Cơ Uyển giống như phát điên vậy, lớn tiếng nói: “Bố, Trần Hạo Hiên đã ức hiếp con như vậy rồi, ức hiếp nhà họ Ngô chúng ta như vậy rồi, bố còn đợi cái gì nữa? Không phải bố có một phương thuốc sao? Mau lấy ra đi.
Chỉ cần giao phương thuốc đó cho gia tộc ở tỉnh Tâm Hợp kia, bọn họ sẽ đồng ý bất kỳ điều kiện gì.”
Ánh mắt Hạ Chỉnh cuối cùng cũng trở lên kiên định: “Cũng được.
Vốn dĩ muốn giữ lại phương thuốc này, có thể khiến nhà họ Hạ trở thành hào môn đỉnh cấp.”
Ông ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn Trần Hạo Hiên, nói: “Trần Hạo Hiên, đây là mày ép tao.”
Sau đó cầm điện thoại, gọi cho số điện thoại tồn tại từ năm năm trước.