Hiểu biết của Phương Hy Văn bị khuấy động, nước mắt không nghe lời tuôn rơi.
Cô là một người phụ nữ, không bị cảm động là giả.
Trần Hạo Hiên vậy mà thật sự làm được.
Lúc này, dưới cái nhìn của hàng chục nghìn người thành phố Ninh Hạ.
Trong Sơn trang Phượng Hỏa, hôn lễ giá trị hàng triệu tỷ bắt đầu.
Vô số các cặp tình nhân, mặc trên người váy cưới màu trắng thánh khiết làm chứng cho tình yêu với Phương Hy Văn.
Quá tráng lệ.
Cô gái nào mà không ngưỡng mộ.
Hạt Tiêu nhìn thấy cảnh tượng này, ở bên cạnh hào hứng hoan hô: “Qúa đẹp rồi, mẹ kết hôn với bố rồi.”
Một bên, các khách mời khác cũng lần lượt hoan hô.
Chẳng qua, Phương Hy Văn ngoại trừ quen biết một số người Khương Ôn Thạc, những người còn lại gần như không quen biết.
Cô còn không biết, ngoài trừ một số người ở thành phố Ninh Hạ.
Những người khác đều là nhân vật tài giỏi, có thể bay lên Cửu Thiên.
“Mẹ ơi, mau đồng ý bố đi.
Hì hì, sau này bố mẹ có thể ngủ cùng nhau rồi.
Có thể sinh em cho con rồi.”
Hạt Tiêu gần như đẩy Phương Hy Văn đến bên cạnh Trần Hạo Hiên.
Phương Hy Văn đi đến trước Trần Hạo Hiên, không đứng vững, trực tiếp bổ vào lòng Trần Hạo Hiên.
“Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ mau đồng ý với bố đi, nếu không Hạt Tiêu sẽ không yêu mẹ nữa.” Hạt Tiêu tức giận nói.
Phương Hy Văn ngã vào lòng Trần Hạo Hiên, vẻ mặt đỏ bừng.
“Cần con nói sao, nhóc ngốc.
Mẹ nhất định phải đồng ý rồi.”
Phương Hy Văn đứng lên, bóp mũi Hạt Tiêu.
Hạt Tiêu vui vẻ hoan hô: “Bố muôn năm, mẹ muôn năm.
Phải sinh em trai cho Hạt Tiêu đấy.”
Vẻ mặt Phương Hy Văn càng đỏ hơn, vô cùng xấu hổ.
Ngược lại Lưu Phương Lan ở một bên lại đột nhiên hỏi: “Phương Hy Văn, con phải suy nghĩ cho kỹ đấy? Mẹ thấy thằng nhóc này không có thành ý gì cả.
Cầu hôn mà không có một cái nhẫn kim cương, đây không phải lãng phí con gái tôi sao?”
Trần Hạo Hiên hiểu ý Lưu Phương Lan nói: “Mẹ, mẹ nhìn phía dưới.”
Bục hôn lễ quá cao, mắt Lưu Phương Lan không tốt lại nhìn không rõ.
“Tôi đi xuống xem, giả thần giả quỷ.”
Lưu Phương Lan vừa xuống dưới, phát hiện Hạ Cơ Uyển vậy mà lại bị bắt lại, cả nhà họ Hạ đều bị bắt lại.
Nhưng, quà tặng của nhóm người Khương Ôn Thạc thì vẫn còn.
So với quà tặng bên phía Hạ Cơ Uyển, cao hơn mấy chồng.
“Những thứ này đều là Trần Hạo Hiên bảo người ta tặng sao?” Lưu Phương Lan một mặt ngạc nhiên.
Trên lầu, Phương Hy Văn vẫn không dám tin những thứ này đều là thật, cô nhíu mày hỏi: “Trần Hạo Hiên, anh lấy đâu ra tiền để tổ chức màn cầu hôn xa hoa này vậy?”
Trần Hạo Hiên quả thật cũng không thể giải thích tiền của anh từ đâu ra, cười nói: “Đây là do anh dùng công lao năm năm ở Thiên Đao đổi với cấp trên đấy.”
Phương Hy Văn ngạc nhiên: “Anh chỉ đổi một màn cầu hôn? Có phải anh ngốc rồi không? Không đổi cầu hôn, anh có thể đổi tiền, đổi phần thường, đổi...”
Có điều cũng không thể trách.
Nếu như không dùng mọi thứ đi đổi, anh ấy làm gì có nhiều tiền như vậy, sẽ có nhiều người đến tham gia như vậy.
Cuối cùng, miệng nhỏ của Phương Hy Văn dừng lại, trên mặt đều là hạnh phúc.
Một người đàn ông nguyện đổi tất cả mọi thứ trong cuộc đời, để làm hôn lễ này.
Thân là cô gái được cầu hôn, cô là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này.
Dưới bục hôn lễ, tình hình lại không tốt.
Nhà họ Hạ bị bắt lại, đến cả người nhà họ Phương cũng bị bắt lại.
Lưu Phương Lan nhìn thấy cảnh tượng dưới lầu, đi đến trước Phương Bảo Quyên nói: “Không ngờ bắt chủ còn bắt chó nha.”
Phương Bảo Quyên muốn cãi lại những không có cơ hội.
Chiến Thần Lục Thiên Huyền bắt người, cần gì phải cho bọn họ lý do chứ.
Trên bục hôn lễ, Phương Hy Văn đã đồng ý Trần Hạo Hiên rồi.
Một bên hoan hô, một bên bị bắt, có sự tương phản rõ rệt.
Phương Hy Văn quả thật đã đồng ý, nhưng lông mày vẫn không giãn ra: “Em và anh muốn trở thành vợ chồng hợp pháp thì cần phải có sổ hộ khẩu.
Nhưng sổ hộ khẩu của em ở chỗ bà nội em.”
Trần Hạo Hiên nhẹ giọng nói: “Yên tâm, anh sẽ xử lý chuyện này.”
Sau khi hôn lễ kết thúc, Trần Hạo Hiên không hề trở về với Phương Hy Văn, mà đến thẳng nghĩa trang vừa được tu sửa lại của mẹ mình.
Trong nghĩa trang, tất cả mọi người nhà họ Hạ đều quỳ trên đất.
Nghĩa trang được tu sửa lại, không chỉ rất to, hơn nữa còn rất đẹp.
Xung quanh trồng rất nhiều cây hoa dành dành, là loại hoa mà Liêu Linh Lung thích nhất.
Hạ Chỉnh quỳ trên đất, còn nhớ về đêm mưa đó, Liêu Linh Lung đến thành phố Ninh Hạ, toàn thân cô ta đều là máu, trên tóc có một bông hoa dành dành.
Màn đêm từ từ vô biên, nhưng mùi hương của hoa dành dành tỏa khắp nơi.
Quỳ cho đến gần sáng, trong nghĩa trang cuối cùng cũng truyền đến một âm thanh.
“Hạ Cơ Uyển, đáng tội chết.”
“Vậy Hạ Chỉnh, ông có thể sống không?”
“Chuyện của mẹ tôi, ông còn không thành thật khai báo.”
Hạ Chỉnh quay đầu lại nhìn, là Trần Hạo Hiên.
Ông ta vội vàng bò qua.