Sau một hồi tặng quà, quà tặng trong sân nhà họ Lưu vậy mà lại chất cao như núi.
Đến lượt Lưu Thành Phong.
Lưu Thành Phong cười nói: “Bà nội, từ trước đến nay Thành Phong luôn là cháu trai mà bà yêu quý nhất.
Lần này cháu tặng bà một phần quà, một tấm thẻ.”
Người nhà họ Lưu đều ngạc nhiên, một tấm thẻ có cái gì coi là quà chứ?
Thứ bà cụ cần trong tiệc mừng thọ thứ tám mươi, không phải là tiền.
Nhà họ Lưu không thiếu tiền.
Lưu Thành Phong cố ý khơi gợi hứng thú của mọi người, mới nói: “Bà nội, tấm thẻ này là thẻ nghe giảng của vị giáo sư trẻ nhất của viện y học thành phố Ninh Hạ.
Nghe nói vị giáo sư đó, sẽ đích thân truyền thụ y thuật, hơn nữa còn khám bệnh miễn phí cho một người.”
Nghe đến đây, người nhà họ Lưu bùng nổ.
Vị giáo sư ở thành phố Ninh Hạ kia rất nổi tiếng ở thành phố Giang Châu.
Không ít sinh viên ở thành phố Giang Châu đều muốn chuyển đến thành phố Ninh Hạ học, nhất thời nhiệt độ của trường Đại học Ninh Hạ, vậy mà còn cao hơn nhiệt độ của trường Đại học Tâm Hợp.
Bà cụ hài lòng cười: “Có lòng.
Không uổng công bà nội thương cháu.
Trong lòng bà nội cũng muốn được gặp vị giáo sư kia, nghe nói cậu ta sẽ truyền dạy miễn phí Đông y, thật sự là một người trẻ tuổi tài ba mà.”
Lưu Thành Phong mãn ý cười, cố ý quay đầu nhìn Trần Hạo Hiên, sắc bén nói: “Bà nội, có người thì không được như vậy.
Cả nhà chuyển đến đây, còn không chuẩn bị quà tặng nữa.
Không chuẩn bị thì bỏ đi, bây giờ mới bắt đầu cho người chuẩn bị.
Loại người không có thành ý còn nói dối như vậy, thật sự là thứ bị nhà họ Lưu chúng ta ghét bỏ.”
Bà cụ nhìn về phía Trần Hạo Hiên.
“Cháu nói cậu ta?”
Lưu Thành Phong gật đầu nói: “Đúng vậy, bà nội.
Cậu ta không chỉ không chuẩn bị, tùy ý tìm người làm lấy lệ, còn khoe khoang nói bà nội nhất định sẽ thích món quà của cậu ta.
Bà nói xem em họ xinh đẹp như vậy, sao đầu lại có vấn đề, gả cho người như cậu ta chứ?”
Lần đầu tiên bà cụ nhìn thấy Trần Hạo Hiên, Lưu Thành Phong vừa nói như vậy, ánh mắt dừng trên người anh.
Lưu Phương Lan rất căng thẳng.
Bà ta vào cửa, đến một tiếng mẹ cũng không gọi ra được.
Trần Hạo Hiên nói có cách để bà ấy trở về nhà, là thật sao?
Bà ta rất muốn trở về, dù sao rời khỏi nhà họ Lưu đã rất nhiều năm rồi.
“Qùa mà cậu chuẩn bị đâu?” Lưu Phương Lan không nhịn được hỏi.
Trần Hạo Hiên nhìn giờ, nói: “Đợi một chút, đến cửa rồi.
Bây giờ con đi lấy.
Người có mặt bật cười: “Lưu Phương Lan, đứa con rể này của cô không đáng tin giống tên nhóc năm đó.
Qủa nhiên người một nhà có tính cách giống nhau mà.”
Sắc mặt Lưu Phương Lan vô cùng khó nhìn nhưng bà ta vẫn lựa chọn tin Trần Hạo Hiên, nói: “Qùa của con rể tôi tặng có tốt hay không, đợi mẹ xem rồi hãy nói đi.”
Nói xong, Trần Hạo Hiên đã mang quà vào rồi.
Lưu Phương Lan kích động nhất, đi lên trước cầm quà.
Vừa nhìn một cái đầu óc Lưu Phương Lan nổ tung.
Trực tiếp ném quà xuống đất, tát bốp một cái vào mặt Trần Hạo Hiên.
“Cậu cố ý khiến tôi mất mặt đúng không?”
Lưu Phương Lan bật khóc, bà ấy không chỉ mất mặt, hơn nữa còn vô cùng mất mặt.
Cái gọi là quà của Trần Hạo Hiên, vậy mà lại là một cây cỏ dại bên đường.
Trong tiệc mừng thọ tám trăm tuổi có hơn trăm người ở Đại Viện rộng lớn của nhà họ Lưu.
Trần Hạo Hiên lại tặng món quà này.
Lưu Phương Lan nghĩ gần đây mình đối xử tốt với Trần Hạo Hiên, chăm sóc Hạt Tiêu, mỗi ngày đều nấu cơm giặt quần áo, hoàn toàn không quan tâm đến chuyện người ngoài nói Trần Hạo Hiên và Phương Hy Văn thế nào, coi cậu ta là con rể, đón tiếp đứa trẻ, yêu thương Hạt Tiêu.
Những chuyện này, không phải là người mẹ vợ nào cũng có thể làm được.
Nhưng Trần Hạo Hiên vậy mà lại đối xử với mình như vậy.
Tát xong, Lưu Phương Lan vẫn cảm thấy chưa hết giận lại tát một cái nữa.
“Trần Hạo Hiên, cậu có biết tôi muốn trở về nhà họ Lưu thế nào không? Cậu không chuẩn bị thì đừng phùng má giả làm người mập nữa, bây giờ cậu để người trong sân nhà họ Lưu nhìn tôi thế nào chứ, hu hu.” Lưu Phương Lan càng khóc lớn hơn.
Bên cạnh, Lưu Thành Phong bật cười ha ha ha.
Đây mới là kết quả mà anh ta muốn thấy.
“Cô à, cô đừng không vui.
Thằng con rể này của cô vừa nhìn đã biết không phải là thứ gì hay, nhân lúc chưa kết hôn, để cô và em họ nhìn thấy rõ bản chất của cậu ta, không phải càng tốt hơn sao?”
Lưu Phương Lan suy nghĩ thấy cũng đúng, cắn răng nắm tay Phương Hy Văn lên.