Thần Ý Sát Thủ

Chương 187


Lưu Phương Lan một mặt kinh ngạc, nước mắt vừa rồi đều thu hết lại.
Quay đầu nhìn Trần Hạo Hiên, giống như đang mơ vậy.
Tất cả mọi chuyện này cũng quá ảo rồi.
Người nhà họ Lưu lúc này đều không nói nên lời.
Như vậy xem ra, món quà mà Trần Hạo Hiên tặng không chỉ quý trọng , hơn nữa còn hợp với tâm ý bà cụ nhất.
Đến cả Lưu Thành Phong vừa rồi không ai đọ được, lúc này cũng cúi đầu.

Anh ta không nhận ra Ngải thảo thì thôi đi, còn nhổ nước bọt lên Ngải thảo.
Bà cụ hít sâu một hơi, lại ngửi cây Ngải thảo, giống như nhìn bảo bối vậy.
“Chỉ là đáng tiếc quá, cây Ngải thảo này quả thật là đồ ở Bắc giới.

Nhưng không thể trồng ở thành phố Giang Châu được, có điều bà già tôi có thể nhìn thấy một cây đã rất mãn nguyện rồi.”
Phương Hy Văn ngạc nhiên tiến lại gần, thấp giọng hỏi Trần Hạo Hiên: “Anh lấy ở đâu ra vậy?”
Trên gương mặt nhỏ đó, rõ ràng rất vui mừng.

Trần Hạo Hiên thật sự đối tốt với mình, mới chú ý đến thứ mà bà ngoại thích.
“Muốn có bất ngờ lớn hơn không?” Trần Hạo Hiên nhẹ giọng hỏi.
Gương mặt xinh đẹp của Phương Hy Văn dưới ánh trăng vô cùng đẹp: “Còn có?”
Trần Hạo Hiên ngẩng đầu, nói lớn: “Bà ngoại, đây không phải là quà của bà.

Món quà thật sự của bà, còn đang trên đường đến, là một xe lớn Ngải thảo.

Bà yên tâm, sau này chỉ cần bà muốn loại Ngải thảo này, cho dù bao nhiêu cháu đều sẽ cung cấp cho bà.”
Trong Đại Viện nhà họ Lưu, không ai dám nhìn thẳng vào Trần Hạo Hiên.
Đến cả bà cụ, cũng kích động suýt chút nữa quỳ xuống trước Trần Hạo Hiên.
“Cháu nói thật sao? Cây Ngải thảo này rất quý hiếm đấy, cho dù có tiền, cũng không nhất nhất định có thể mua được một xe đâu.”
Trần Hạo Hiên cười nói: “Tất nhiên, bà ngoại thích thì cứ việc nói với cháu.”
Bà cụ vô cùng vui sướng, hút một hơi cạn tẩu thuốc.
“Được được được.

Lưu Phương Lan, ánh mắt con thật sự rất tốt mà, tốt hơn mấy nghìn lần con hai mươi năm trước.

Có thể tìm được một đứa con rể như vậy, có bản lĩnh.” Bà cụ giơ ngón cái với Lưu Phương Lan.
Lưu Phương Lan lại bật khóc.
Có điều lần này là cảm động.
Bà ta sống cả một đời, đây vẫn là lần đầu tiên được bà cụ khen ngợi.
Một đêm, trong Đại Viện nhà họ Lưu ăn uống linh đình.
Lưu Phương Lan nhân lúc đông người, kính Trần Hạo Hiên một ly: “Trần Hạo Hiên, lần này cảm ơn con.”
Trần Hạo Hiên bị Lưu Phương Lan chọc cười: “Mẹ, mẹ là mẹ con, không cần phải cảm ơn đâu.”
Lưu Phương Lan nghĩ cũng phải, uống cạn rượu trong lòng.

Lưu Thành Phong ở phía xa, nhìn đến nỗi vừa tức vừa hận.
Ở dưới bàn, trong điện thoại của Lưu Thành Phong đang liên hệ với một nhóm người.
“Thành Phong, đã điều tra cho anh rồi.

Nhóm người Phương Hy Văn không phải đến nhà họ Lưu chúc thọ mà là đến để lánh nạn đấy.”
Lưu Thành Phong ngạc nhiên: “Lánh nạn?”
“Đúng.

Nghe nói trong chợ đen ở thành phố Ninh Hạ có người đang truy sát Phương Hy Văn, ra giá ngày sau còn cao hơn ngày trước.

Bắt sống Phương Hy Văn, có thể nhận được số tiền mười ba chữ số đấy.

Cung cấp thông tin có thể nhận được số tiền mười hai chữ số.”
Con mẹ nó.
Lưu Thành Phong lập tức nghe đến nỗi động lòng rồi.
“Ai đang truy sát Phương Hy Văn?”
“Là Nhan Viễn Lương.”

Nhan Viễn Lương.
Lưu Thành Phong bị sốc.
Anh ta quả thật thích Phương Hy Văn, nhưng chưa bao giờ tỏ tình bởi vì cái gì?
Bởi vì Hạ Cơ Uyển đã sớm định hôn ước cho Phương Hy Văn và Nhan Viễn Lương.
Trần Hạo Hiên cầu hôn Phương Hy Văn, Nhan Viễn Lương nhất định rất tức giận.
Đó chính là hào môn vọng tộc đấy, cả thành phố Giang Châu, chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Hơn nữa, cấu trúc thương nghiệp vượt xa thành phố Ninh Hạ, không phải một thành phố y dược nhỏ có thể so được.

Mặc dù Nhan Viễn Lương xấu, nhưng thực lực rất mạnh.
Chuyện mà anh ta muốn làm, chưa bao giờ không làm được.
“Ha ha ha, Trần Hạo Hiên, tao xem mày có dám tát vào mặt tao không.

Hóa ra một nhà, đến đây lánh nạn sao? Người ở Đại Viện nhà họ Lưu cũng không phải đồ ngốc, sẽ không trở thành ô dù bảo vệ các người đâu.”

Bình Luận (0)
Comment