“Cô ngồi xuống trước đi, để tôi xem bố tôi ở đâu.” Sắc mặt Thẩm Mộng Thần đầy lo lắng, cô bước vào phòng khách.
Trong phòng khách, Thẩm Trường Giang yên lặng ngồi ở giữa nhà, ông ấy đang điều tra thông tin của Nhan Viễn Lương, môt chữ cũng không bỏ sót.
Sau khi tra được hết tất cả thông tin của nhà họ Nhan, tay Thẩm Trường Giang không ngừng run rẩy.
Hóa ra Nhan Viễn Lương vừa mới rút khỏi Tây Giới.
Nhà họ Nhan có truyền thống để cho các thế hệ trong gia đình tới Tây Giới để trải nghiệm, rèn luyện.
Và sở dĩ Nhan Viễn Lương ngông cuồng như vậy là bởi vì anh ta đã đạt được những chiến công chói lọi!
“Bố ơi, con về rồi.” Thẩm Mạnh đi vào phòng khách, đóng cửa lại, thấy sắc mặt Thẩm Trường Giang có vẻ không được tốt lắm, cô ta lo lắng hỏi: “Bố, có chuyện gì sao ạ?”
Thẩm Trường Giang cau mày nói: “Con gái, không xong rồi! Nhà họ Nhan còn có bối cảnh thế này thì chúng ta phải mau rời đi thôi!”
“Bối cảnh gì thế bố? Bố, con đã hứa với Phương Hy Văn sẽ bảo vệ hai mẹ con họ mà.
Bây giờ trên người Bé Hạt Tiêu đầy vết kim châm cứu.
Đây không phải là tội ác mà con người bình thường có thể gây ra được đâu.” Thẩm Mộng Thần hiển nhiên là không muốn theo ý bố cô ta chút nào.
Thẩm Trường Giang vội vàng nói: “Đưa bọn họ đi trốn đi! Nhan Viễn Lương và nhà họ Nhan thật sự rất đáng sợ đấy, ngay từ đầu bố đã không vừa mắt bọn họ rồi!”
Thẩm Mộng Thần vẫn còn muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng cô lại không có thời gian.
Lúc này, trước cửa nhà họ Thần vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Bị bao vây rồi! Người của nhà họ Nhan đến nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi!
Điều kinh hoàng hơn là trên trời lúc này bỗng nhiên xuất hiện một vết nứt, vừa ngẩng đầu lên đã thấy một cơn mưa tên lao lên trời.
Cả bầu trời đêm tối nhưng lại sáng như ban ngày.
“Mũi tên xuyên mây Tây Giới!” Thẩm Mộng Thần rùng mình dữ dội, nói: “Nhan Viễn Lương thực sự có mũi tên xuyên mây Tây Giới sao!”
Vào lúc này, ý chí tinh thần chiến đấu mà Thẩm Mộng Thần được Trần Hạo Hiên khơi dậy đã biến mất không còn sót lại thứ gì rồi.
Mũi tên xuyên mây của Tây Giới đang ở đây, còn ai dám chống lại nhà họ Nhan chứ?
“Điên rồi, anh ta định làm gì thế? Cùng lắm thì nhà họ Thẩm chúng ta chỉ muốn che chở bảo vệ cho Phương Hy Văn thôi.
Chuyện này cũng là sai sao? Tại sao anh ta lại phải dùng đến mũi tên xuyên mây để trực tiếp tiêu diệt gia tộc Thẩm của chúng ta chứ?”
Thẩm Trường Giang không biết và cũng không dám đối mặt.
Ông ấy đang chuẩn bị ra ngoài thì thấy ai đó đã đạp tung cánh cửa rồi.
“Tiêu đời rồi, người của nhà họ Nhan tới đây quá nhanh.” Thẩm Trường Giang lập tức nói với Thẩm Mạnh: “Đưa Phương Hy Văn và Bé Hạt Tiêu đi trốn mau đi, chuyện ở đây cứ để bố giải quyết.”
Thẩm Mộng Thần liên tục lắc đầu: “Bố, không được đâu.
Nhan Viễn Lương là một tên điên, anh ta đã gửi mũi tên xuyên mây Tây Giới lên trời rồi, chỉ một lát nữa thôi là các cao thủ của Tây Giới sẽ đến đón mũi tên xuyên mây thôi.
Bố không thể cầm cự được quá lâu đâu.”
Thẩm Trường Giang nghiến răng nghiến lợi, ở trong mắt ông thì ngày hôm nay chính là ngày nhà họ Thẩm bị tiêu diệt.
Nhưng cho dù Thẩm Trường Giang đã biết trước kết quả, ánh mắt ông vẫn cao ngạo như trước, tự tin nói: “Chết thì thôi, ông đây cóc sợ! Nhà họ Nhan vô lý như vậy, đánh trọng thương con trai ta, còn cưỡ ng bức con gái ta.
Trước khi đám cao thủ Tây Giới kia tới, bố muốn xem cái tên Nhan Viễn Lương có thực sự lợi hại đến thế không.”
Thẩm Mộng Thần không ngừng lắc đầu, những giọt mắt rơi xuống đất như những hạt đậu, mắt cô ta đã sưng húp cả rồi.
Thẩm Trường Giang xoa đầu Thẩm Mộng Thần và nói: “Con gái ngoan à, con đi mau lên.
Đừng trách Trần Hạo Hiên vì sao lại muốn chống lại nhà họ Nhan.
Một ngày nào khi con làm mẹ rồi, con sẽ biết được một khi đã làm bố mẹ thì không thể nào chịu được nếu có người động vào con gái mình, nếu bọn họ dám thì cứ xác định phải bước qua xác bố đi.”
Nói xong, Thẩm Trường Giang ra lệnh cho người của nhà họ Thẩm đưa đám người Thẩm Mộng Thần đi.
Thẩm Mộng Thần gào khóc thảm thiết bị lôi đi.
Khi Thẩm Trường Giang đi ra ngoài thì Nhan Viễn Lương đã ở trước mặt ông ấy rồi.
“Nhan Viễn Lương, để đối phó với nhà họ Thẩm chúng tôi mà cậu còn phải sử dụng đến cả Mũi tên xuyên mây sao, như vậy có phải quá coi trọng nhà họ Thẩm chúng tôi rồi không?” Thẩm Trường Giang hừ lạnh.
Nhan Viễn Lương mặc một chiếc áo choàng đen, đôi mắt anh ta cũng u ám chả kém gì màn đêm.
“Thẩm Trường Giang, từ nhỏ ông đã luyện võ rồi, nghe nói thân thủ của ông cũng không tồi.
Nhưng tôi chỉ có thể nói rõ ràng cho ông biết là Mũi Tên Xuyên mây ở Tây Giới có rất nhiều cấp độ.
Mà mũi tên xuyên mây Tây giới của tôi đây dẫn tới ai thì ông biết rồi đấy, đừng nói là một nhà họ Thẩm, kể cả trăm nhà họ Thẩm ắt cũng phải bỏ mạng hết thôi! Người được mũi tên xuyên mây dẫn ra chính là để đối phó với Trần Hạo Hiên.
Tôi đã tìm ra lai lịch của tên này rồi, anh ta là người có năng lực rất mạnh ở Bắc Giới...!Vào ngày anh ta trở về, anh ta đã tiêu diệt nhà họ Đổng, trọng dụng Hộ Long Trang.
Thực lực của anh ta ít nhất cũng phải sánh với một vị Vương ở Bắc Giới, đến cả chiến thần Lục Thiên Huyền còn phải cho anh ta mặt mũi cơ mà.”
“Thế nhưng mọi người không biết rằng ông đây cũng là Vương ở Tây Giới!”
“Bây giờ ông hãy quỳ xuống cho tôi, tôi còn có thể tha mạng cho nữ quyến nhà họ Thẩm! Còn đàn ông, giết sạch không sót một người!”