Thẩm Trường Giang ở bên cạnh Trần Hạo Hiên, ánh mắt ông ấy cực kỳ phức tạp.
Trong mấy lần giao thủ lúc nãy, Thẩm Trường Giang đã hiểu rõ sự lợi hại của Hắc Viêm Nguyệt hơn bất cứ kẻ nào, mắt thấy thanh đao đen đó sẽ gi3t chết chính mình đến nơi rồi.
Nhưng lúc này ông ấy lại không nghĩ đến, Hắc Viêm Nguyệt vậy mà lại quỳ trên mặt đất, rút thanh đao đen vô địch lúc nãy của anh ta, không mảy may có lấy một chút do dự nào cả.
“Xoạch” một tiếng.
Đao đen rướm máu! Vậy mà anh ta lại chặt đứt một bàn tay của mình.
Sau đó Hắc Viêm Nguyệt ném đao đen lên trời, vậy mà lại chặt đứt một bàn tay khác của mình chuẩn xác không một chút sai lệch.
Vẻ mặt Thẩm Trường Giang phức tạp vô cùng, điều này sao có thể cơ chứ?
“Hắc Viêm Nguyệt biết tội rồi ạ!” Sau khi Hắc Viêm Nguyệt chặt đứt hai tay mình, trong mắt chỉ có sự thần phục, quỳ trên mặt đất nói: “Là tôi không biết trời cao đất dày là gì.
Nếu sớm biết Trần Gia là đối thủ của nhà họ Nhan, tôi đã gi3t chết Nhan Viễn Lương từ lúc ở nhà họ Nhan rồi ạ.
Hiện tại tôi tự chặt hai tay, còn cầu xin Trần Gia bỏ qua cho tôi, cũng xin Hồng Gia bỏ qua cho tôi.”
Vãi!
Đáy lòng của Thẩm Trường Giang lúc này thật sự chỉ có khiếp sợ.
Ông ấy rất rõ ràng thực lực của Hắc Viêm Nguyệt đến mức độ nào.
Anh ta có thể giết ông ấy, cả thành phố Giang Châu này chỉ sợ cũng không có ai xứng làm địch thủ.
Người như vậy, đang gọi Trần Hạo Hiên là Trần Gia, ngay cả Hồng Thanh Vũ bên người Trần Hạo Hiên, anh ta cũng phải tôn kính xưng là Gia.
Hơn nữa, ánh mắt lúc nãy anh ta xoay người qua nhìn Hồng Thanh Vũ rất rõ ràng.
Ánh mắt ấy tràn ngập sự run rẩy sợ hãi.
Anh ta sợ rằng Hồng Thanh Vũ hơi lơ đễnh không chú ý, thì sẽ tiện tay gi3t chết anh ta.
Thẩm Trường Giang thật sự không rõ vì sao một cao thủ có thể đấu cả với ông trời như Hắc Viêm Nguyệt lại hèn nhát giống như gà contrước mặt Hồng Thanh Vũ.
Rốt cuộc Hồng Thanh Vũ đó mạnh như thế nào? Trần Hạo Hiên lại càng mạnh ra sao?
Trong vòng năm năm, rốt cuộc anh ta ở Bắc Giới đóng góp bao nhiêu công trạng rồi đây?
Sau khi Thẩm Trường Giang xác nhận tất cả sự việc không phải là mơ, mới chậm rãi đi tới nói với Trần Hạo Hiên: “Tôi đã cho người đưa vợ và con gái của cậu chạy trốn trước rồi.
Nhưng lúc nãy Nhan Viễn Lương đã đuổi theo bọn họ, bọn họ còn phải mang theo đứa bé, cho nên có lẽ trốn chưa được xa.”
Trần Hạo Hiên nhíu mi tâm, nói: “Cám ơn ông.”
Thẩm Trường Giang không phải là loại người khách khí, nói: “Cậu đừng cám ơn tôi, tôi cũng chỉ là đang bảo vệ con gái của tôi mà thôi.”
Trần Hạo Hiên cũng không cho là như vậy: “Ông đang bảo vệ con gái của ông đồng thời cũng bảo vệ người phụ nữ và con gái của tôi rồi.”
Thẩm Trường Giang cười ha ha, nói: “Chúng ta không hổ đều là người từ Bắc Giới về, tôi cảm nhận thấy được hơi thở quen thuộc ở trên người cậu.
Mặc dù tuổi chúng ta hơn kém nhau rất nhiều, nhưng tôi cảm thấy cậu rất hợp tính tôi.
Không bằng như vậy đi, sau này nếu có cơ hội còn sống, tôi và cậu kết bái thành anh em nhé.”
Hồng Thanh Vũ ở bên cạnh trừng lớn mắt nhìn Thẩm Trường Giang.
Mặc dù Thẩm Trường Giang cũng là một người hiền lành nhân hậu, nhưng để mà có thể xưng anh gọi em với Trần Hạo Hiên, cả Bắc Giới không có mấy người có tư cách này
Hồng Thanh Vũ chuẩn bị tiến lên ngăn cản, Trần Hạo Hiên đã nhấc tay lên rồi.
Hồng Thanh Vũ đành phải thôi, im lặng đứng bên cạnh Trần Hạo Hiên, vừa tức vừa hận.
Thấy Thẩm Trường Giang không có gì đáng ngại, Trần Hạo Hiên mới quay đầu lại nói với Hắc Viêm Nguyệt: “Lấy điện thoại ra.”
Hắc Viêm Nguyệt không biết Trần Hạo Hiên muốn làm gì, anh ta cũng không dám hỏi.
Sát thần Hồng Thanh Vũ đang đứng ở ngay bên cạnh anh ta, chỉ cần anh ta làm sai một việc, nói sai một câu.
Hồng Thanh Vũ ra tay, cho dù có là thần của Bắc Giới, anh ta cũng giết bằng được cho Trần Hạo Hiên.
“Mật khẩu là bao nhiêu.” Sau khi Hắc Viêm Nguyệt lấy điện thoại ra, Trần Hạo Hiên ngồi xổm xuống, muốn mở mật khẩu của Hắc Viêm Nguyệt.
Hắc Viêm Nguyệt nhăn mày nói: “910920.”
Sau khi Trần Hạo Hiên mở khóa, lướt danh bạ điện thoại, tìm được số điện thoại của Nhan Viễn Lương.
Sau đó, anh gọi điện tới.
“Cho anh nói chuyện đấy.” Trần Hạo Hiên hạ mệnh lệnh, cũng không yêu cầu thẳng thắn rằng Hắc Viêm Nguyệt phải nói gì.
Anh biết nỗi hoảng hốt sợ hãi trong đầu của Hắc Viêm Nguyệt lúc này, sẽ ép buộc Hắc Viêm Nguyệt nói lời nên nói, làm việc nên làm.
Quả nhiên, sau khi cuộc gọi của Hắc Viêm Nguyệt được kết nối, Nhan Viễn Lương ở đầu kia cười nói: “Hắc Viêm Nguyệt, anh thật không hổ là khách quý của nhà họ Nhan chúng tôi, tốc độ ra tay nhanh đến như vậy.
Nhà họ Thẩm chắc đã chết hết toàn bộ rồi nhỉ? Nhưng mấy cô em xinh đẹp thì đừng có giết đấy, nếu không… quay về tôi cũng không tha cho anh đâu.”
Mồ hội trên mặt Hắc Viêm Nguyệt thật sự túa ra như đang tắm.
“Trốn đi.” Hắc Viêm Nguyệt chỉ nói hai từ ngắn gọn như vậy.
Nhan Viễn Lương nhíu mày hỏi: “Có người chạy thoát sao? Là ai? Thẩm Trường Giang đã chạy thoát rồi sao?”