“Tây Vương, ông nghiêm túc sao?” Nhan Tuấn Vũ không thể tin được hỏi.
“Tây Vương, sao có thể như vậy? Nhà họ Nhan thật sự nhiệt tình mời ông mà.” Nhan Tinh Hải cũng không dám tin hỏi lại.
Tây Vương hừ lạnh một tiếng, không có lý do gì cả.
Ông ta không đắc tội nổi Trần Thái Cực người đứng đầu Bắc Giới.
Ông ta càng hiểu rõ, nếu bản thân không ra tay, Trần Gia sẽ tự mình ra tay.
“Đuổi mọi người ra hết, tôi sẽ để cậu được chết một cách minh bạch.” Tây Vương lạnh giọng nói.
Tất cả người của nhà họ Nhan bị dẫn ra ngoài, trong đó có cả Phương Hy Văn và bé Hạt Tiêu.
Nhóm người Phương Hy Văn vẫn đứng đó quên cả rời đi.
Cô không thể tin được, thật sự không thể tin được, người đến lại là Tây Vương! Mỗi lời nói mỗi hành động của Trần Hạo Hiên, lúc này toàn bộ đều đang được thực hiện.
“Trần Hạo Hiên, anh, anh rốt cuộc là ai đây?” Lúc này Phương Hy Văn đã hoàn toàn không kiềm chế được tò mò trong lòng mình đối với Trần Hạo Hiên.
Trần Hạo Hiên nhìn Phương Hy Văn, thản nhiên nói: “Ngoan nào, em cứ ra ngoài trước được không.
Người của nhà họ Nhan, Nhan Viễn Lương liên tục muốn tiếp cận em, trong mục đích của bọn họ còn có bé Hạt Tiêu, em nên dẫn bé Hạt Tiêu rời đi trước.
Anh đảm bảo, đợi sau khi anh quay về, anh sẽ giải thích rõ ràng cho em biết.”
Đột nhiên trong mắt Phương Hy Văn đều là nước mắt: “Anh còn có thể quay về không, em biết anh muốn bảo vệ em và bé Hạt Tiêu, nhưng ngụy tạo Mũi tên xuyên mây là tội rất nặng, còn là Mũi tên xuyên mây cấp Thiên nữa chứ.
Lại càng không cần phải nói, bây giờ người mà anh đắc tội chính là chiến thần đấy!”
Trần Hạo Hiên vẫn chưa mở miệng, Tây Vương lại nói trước: “Cô Phương, cô cứ yên tâm, tôi dùng đầu mình đảm bảo sự an toàn của Trần Gia… À không phải, là Trần Hạo Hiên.”
Phương Hy Văn lại càng khiếp sợ, Tây Vương vừa rồi gọi là gì? Trần Gia sao?
“Sau khi anh quay về, nhất định sẽ nói với em.” Trần Hạo Hiên an ủi Phương Hy Văn.
Phương Hy Văn lau nước mắt, nói: “Anh phải nhớ kỹ lời anh nói đấy.”
Tiếp theo, cô ôm Hạt Tiêu chạy ra khỏi nhà họ Nhan.
Chờ Phương Hy Văn và bé Hạt Tiêu vừa đi, Nhan Tuấn Vũ hừ lạnh một tiếng, nói: “Tây Vương, ông xác định muốn dùng quân đội của tỉnh Hà Bảo để đối nghịch với tôi sao? Tôi nói cho ông biết, lần này tôi quay về Giang Châu không phải tôi muốn vinh quy bái tổ, mà tôi phụng mệnh Thiên Vương Tây Giới để về trước thời hạn.
Chuyện này, nếu ông ngăn cản, ông cũng không có kết cục tốt đẹp được đâu! Tôi khuyên ông bây giờ nên xin lỗi cho tôi, rút lại lời ông vừa nói lúc nãy, lại bắt tay giảng hòa với Tây Giới như trước!”
Tây Vương có địa vị, sự ủng hộ của Tây Giới ở tỉnh Hà Bảo cũng không thiếu.
Tây Giới lớn, nhưng mà Bắc Giới càng lớn hơn.
Nếu phải chọn lựa giữa Bắc Giới và Tây Giới, Tây Vương muốn chọn bên nào đã quá rõ ràng rồi.
Lại càng không cần phải nói, người bây giờ ông ta đang giúp đỡ chính là người đứng đầu Bắc Giới, thần y Trần Hạo Hiên, Thiên Đao Nhân Hoàng!
Tây Vương cười lạnh một tiếng, nói: “Nhan Tuấn Vũ, cậu tiến bộ rất nhanh đấy, nhưng ánh mắt lại rất thiển cận.
Cậu nhìn kỹ xem, hôm nay Trần Gia đến nhà họ Nhan mặc quần áo gì?”
Nhan Tuấn Vũ khinh thường nhìn nhưng vẫn nhìn sang, vừa nhìn thấy, Nhan Tuấn Vũ thật sự bị dọa ngây người rồi.
Bộ đồ mà Trần Hạo Hiên đang mặc không phải là chiến bào Bắc Giới.
Mà là của tổ chức mạnh nhất, thần bí nhất, đáng kiêu ngạo nhất Bắc Giới, chiến bào Thiên Đao!
Thiên Đao là sư đoàn y giả đứng đầu Bắc Giới, lại không chỉ giới hạn trong bác sĩ, cao nhân trong Thiên Đao nhiều vô số, nghe đồn người lãnh đạo Thiên Đao lại là người thế giới khác.
Nhan Tuấn Vũ nhìn hoàn cười ha ha: “Không phải chỉ là một y giả Thiên Đao thôi sao, tính là cái gì? Hiện tại Tây Giới thành lập Bách Điện Minh, chỉ cần đủ thời gian và thời cơ, thì Bách Điện Minh có thể vượt qua Thiên Đao! Một người của Thiên Đao thôi mà cũng đáng giá để ông làm như vậy sao?”
Tây Vương không hề dong dài, ra lệnh một tiếng, nói: “Giết! Nhan Tuấn Vũ, cậu ấy không phải y giả Thiên Đao bình thường, cậu ấy chính là Thiên Đao Vương.”
Năm đó, Trần Hạo Hiên sáng lập ra Thiên Đao, ý nghĩa là “mượn trời một đao, dẹp yên loạn thế.”