Bên ngoài cửa hàng Bách Thảo chưa bao giờ náo nhiệt như vậy, nhưng loại náo nhiệt này là điều mà Phương Hy Văn tuyệt đối không muốn nhìn thấy.
Đám đông chen chúc.
Tiếng ồn ào ngập trời.
Lúc này, bảng tên của cửa hàng Bách Thảo gần như sắp rơi xuống rồi.
Phương Hy Văn kéo Trần Hạo Hiên, cô vội lắc đầu nói: "Bỏ đi.
Trần Hạo Hiên, đừng so đo với bọn họ, nhỏ giọng một chút.
Anh có biết thần tượng của bọn họ là ai không hả? Là ngôi sao lớn đi ra từ thành phố Ninh Hạ của chúng ta đó, gọi là Tiết Thanh.
Bây giờ có hơn ba mươi triệu fan trên Facebook, tùy tiện mấy người fan tới phun chút nước bọt vào cửa hàng Bách Thảo, chúng ta đều sẽ bị dìm chết."
Trần Hạo Hiên mặc kệ lợi hại, anh chỉ để ý đúng sai thôi.
Ba mươi triệu fan thì thế nào?
Chỉ cần anh nguyện ý, người này có thể biến mất hoàn toàn trong một đêm.
Huống chi, trong ba mươi triệu fan này còn có người giả nữa.
"Cho dù có nhiều fan hơn đi nữa thì cũng không thể nói một chữ không với em." Ánh mắt của Trần Hạo Hiên vô cùng dứt khoát.
Phương Hy Văn cũng nhận ra vẻ nghiêm túc trong ánh mắt Trần Hạo Hiên.
Cô rất cảm động.
Cô cũng biết Trần Hạo Hiên có thể rút dây động rừng vì mình.
Bởi vậy, cô lại càng hạ thấp giọng nói xuống: "Em biết, nhưng anh nghe em đi được không? Đừng làm ầm lên.
Dù sao thì chúng ta là người buôn bán, thanh danh quan trọng hơn tất cả."
Cuối cùng thì lúc này sắc mặt của Trần Hạo Hiên mới dịu xuống.
Tất cả cường thế của anh đều là đến vì Phương Hy Văn cả.
Tất nhiên, cũng có thể vì Phương Hy Văn mà đi.
Một người đàn ông chân chính, cầm được thì cũng buông được.
"Được."
Trần Hạo Hiên lảo đảo hai bước đi vào bên trong cửa hàng.
Bên ngoài cửa hàng Bách Thảo, tiếng huyên náo vẫn vang đầy trời như trước.
Một đám fan vô tri, chỉ là một câu nói vô cớ mà còn nghiêm trọng hơn so với tình thế giết chết bố mẹ của bọn họ nữa.
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Phương Hy Văn muốn dàn xếp ổn thỏa, mà đúng lúc này, một chiếc xe Ferrari màu đỏ lái tới từ phía xa xa.
Ferrari vừa dừng lại, toàn trường tung hô.
"Tiết Thanh đến rồi."
"Oa, anh của tôi."
"Kí tên kí tên."
Ferrari vừa mới dừng lại, bảo vệ ở xung quanh lập tức đi lên.
Trong thời gian một phút đồng hồ ngắn ngủn thế mà bên cạnh Tiết Thanh đã được trang bị bảo vệ.
Hơn nữa, gần một trăm người.
Thanh thế cuồn cuộn, nhưng còn khoa trương hơn vô số lần so với những ông cụ có chiến công, những nhà khoa học có thành quả nghiên cứu.
Trong tiếng hò reo, làn sóng này nối tiếp làn sóng khác.
Tiết Thanh bày ra đủ loại poss trong đám người, một giọng nói bén nhọn lại truyền đến từ trong đám người: "Anh, vừa rồi có người đánh fan của anh.
Hơn nữa, anh ta còn công khai xúc phạm anh nữa."
Tiết Thanh nhướng mày, anh ta hỏi ngược lại: "Hôm nay tôi tới đây lấy cảnh là cho thành phố Ninh Hạ mặt mũi, ai dám đối xử với người nhà của tôi như vậy?"
Fan vội vàng quỳ trên mặt đất, chỉ vào cửa hàng Bách Thảo.
"Anh, chính là người phụ nữ tên Phương Hy Văn kia."
"Đúng.
Chính là cô ta."
Áo khoác ngoài của Tiết Thanh bay lên, anh ta trực tiếp đi thẳng về phía cửa hàng Bách Thảo.
Mọi người ở đây lại kinh hô một trận.
"Thật ngầu quá."
"Thật là ngạt thở."
"Đây mới là thần tượng của chúng ta."
Tiết Thanh đi tới trước cửa hàng Bách Thảo, anh ta nói với người bên cạnh: "Bao vây cả nơi này lại."
Sau đó, anh ta đi một mình vào bên trong cửa hàng Bách Thảo.
"Ai là Phương Hy Văn?"
Phương Hy Văn biết chuyện không ổn, cô không chọc vào Tiết Thanh được.
Một khi Tiết Thanh nói một chữ không về cửa hàng Bách Thảo trên Facebook của mình thì sẽ mất hết thanh danh.
Người nổi tiếng mạng còn có thể lôi kéo lợi hại, fan của ngôi sao có thể trực tiếp giết chết cả cửa hàng Bách Thảo luôn.
"Là tôi."
"Xin lỗi."
Căn bản Tiết Thanh không cho Phương Hy Văn một cơ hội để giải thích: "Xin lỗi fan của tôi."
"Nếu không, việc ngày hôm nay không yên đâu."
Phương Hy Văn rất không cam tâm, nhưng vì lợi ích của cửa hàng Bách Thảo, cô vẫn nói: "Tiết Thanh, thật là ngại quá.
Nhưng, đây chỉ là hiểu lầm thôi."
Khóe miệng Tiết Thanh lạnh lùng: "Cô đây gọi là xin lỗi? Cô đây là đang xem fan của tôi là cái gì? Tôi nói cho cô biết, tôi tùy tiện đi đến một nơi để diễn, ít nhất cũng có hơn cả trăm vệ sĩ hộ tống cho tôi.
Tôi là thần tượng của công chúng, là vị thần trong lòng bọn họ."
"Cho cô cơ hội một lần nữa, nếu cô làm không tốt, tôi sẽ khiến cho cô hối hận."
Sắc mặt Phương Hy Văn hoảng hốt, cô đã hoàn toàn không biết phải xin lỗi như thế nào rồi.